Cách Chính Xác Đánh Mặt Nhân Vật Chính

Chương 25: - Chương 7



Lần này có chuyện ngoài ý muốn ko thể thực hiện lời hứa đăng 2 chương cho các nàng đọc. Miu thành thật xin lỗi, để tuần sau Miu bù chương lại. Các nàng nhớ ủng hộ Miu, để Miu có nhiều động lực để edit truyện nhé. Chớ nói thật dạo này Miu cũng oải lắm, cứ tăng ca suốt, mệt đến ko có tinh thần để edit luôn😢
*****************************
Chương 7
Tác giả: Nam Hải Bần Ni
Edit: Miu Sữa
"Cái này mà cũng tính là ngọc thạch hả?! Đổi đi!" Cố Hâm kéo ngọc thạch bên hông Cố Vân Khê xuống, đôi mắt bốc hỏa nhìn về phía các nhân viên công tác, "Vân Thường là người vô cùng tôn quý được quốc gia tỉ mỉ bảo dưỡng (bảo vệ + nuôi dưỡng), miếng ngọc thạch này vừa nhìn liền biết là một đồ rẻ rẻ tiền làm sao có khả năng xuất hiện ở trên người của 'hắn'!"
Các nhân viên công tác cúi đầu im lặng không dám đáp lời, trong lòng âm thầm nói <Cố đạo lại bắt đầu nổi điên rồi a~>.😲
Cái gì mà quần áo vải dệt cấp thấp, như thế nào xứng với thân phận của Vân Thường; trâm cài thủ công thô ráp, sao có thể xuất hiện trên đầu của Vân Thường a~...... Lải nhải lẩm bẩm, đoàn phim mỗi ngày đều tràn ngập tiếng tức giận la mắng của hắn ta, trước khi bắt đầu quay phim không phải chính ngài đồng ý dùng những đạo cụ đó sao?!
Những nhân viên tài vụ đi theo bên người Cố Hâm đều khóc không ra nước mắt, vừa mới bấm máy chưa được mấy ngày, tiền trong túi như nước chảy ào ào ra ngoài, phần lớn đều dùng cho việc đổi mới quần áo cùng trang sức của Vân Thường.
Tính tình của Cố Hâm lại rất cố chấp, muốn đổi là phải đổi, không đổi liền nổi giận đùn đùn, bọn họ còn có thể làm gì được a? Nhận mệnh thay đổi trang phục diễn có chất vải bình thường của Vân Thường thành tơ lụa chân chính, trang sức phối hợp thì tìm chuyên gia chế tạo, hiện tại lại lòi ra cái chuyện xấu này: Cố đạo muốn đổi ngọc thạch. Ngọc thạch bao nhiêu tiền ngài có biết giá cả ra sao chưa đại ca? Lúc trước chẳng phải ngài nói đạo cụ như vậy là rất tốt rồi sao?
"Tiền Khiêm, cậu lại đây." Cố Hâm phát xong tính tình thì liền gọi quản lý tài vụ* đến.
(quản lý tài vụ*: là công việc thu tiền, chi tiền, sử dụng vốn để thực hiện nhiệm vụ ở một cơ quan, một xí nghiệp.) Nguồn: Google
Tiền Khiêm khẩn trương xoa xoa tay, anh định là nếu Cố đạo ép buộc anh đi mua ngọc thạch, thì anh liền ngay tại chỗ chết cho hắn ta xem! 😡
"Lấy danh nghĩa của tôi, cậu mau đi đến Ngọc Sấu Trai mượn một bộ ngọc thạch thượng đẳng." Cố Hâm đem con dấu giấy vay nợ trong tay giao cho quản lý tài vụ, đưa thêm một thẻ ngân hàng, "Nếu họ muốn lấy thêm một ít tiền thế chấp thì liền lấy tiền từ trong thẻ này rút ra mà đưa cho họ."
Tiền Khiêm thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay tiếp nhận.
"Đúng rồi, đem tôi bộ diêu kim thoa* đính ngọc lần trước lấy về đây, trả tiền cho bọn họ luôn đi."
(Bộ diêu kim thoa*: bộ -> bước chân, diêu = dao -> bước chân, kim -> vàng, thoa -> trâm cài. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ dao sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.)
Trên mặt Tiền Khiêm xuất hiện một trận vặn vẹo, anh cảm thấy mình đã lạc quan quá sớm. Con mẹ nó, Cố đạo ngài phun phí tiền của phòng tài vụ như vậy vui vẻ sao?
.................................
Sau khi, lại một lần nữa cự tuyệt đề nghị cùng đi ăn cơm của Thư Ninh, vẻ mặt Vệ Tư Mặc đầy mỏi mệt, màu cam đỏ đang cháy chợp chờn (*ở trạng thái khi ẩn khi hiện, khi tỏ khi mờ, khi rõ khi không) của điếu thuốc lá, giống như những suy nghĩ rối ren của y bây giờ. Không đến nửa phút liền hút một hơi xong phân nửa điếu thuốc, y lại liên tiếp hút phân nửa còn lại, mới bắt đầu xử lý văn kiện trên bàn.
"Chủ tịch," một nam trợ lý nhẹ nhàng gõ gõ cửa, sau khi ông chủ chú ý cho phép mới đi vào.
"Chuyện gì?" Vệ Tư Mặc ngẩng đầu nhìn anh ta, mày hơi hơi nhăn lại, hai ngày này tựa hồ sự tình đặc biệt nhiều, mấy trợ lý hết lần này đến lần khác tới quấy rầy y.
Trợ lý tên là Lưu Chấn, là trợ lý duy nhất trong 5 trợ lý y tin tưởng nhất, năng lực xử lý công việc không tồi, trừ bỏ việc không thích A Ninh.
"Là thế này, Cố đạo phái người tới, ở bên ngoài chờ ngài. Ở chỗ thư kí không có hẹn gặp trước, nhưng anh ta nói là cùng ngài hẹn trước." Lưu Chấn làm việc luôn rất có nguyên tắc, có nề nếp, không có hẹn trước, dù người ở trước mặt anh ta nói đến rách miệng cũng đừng mong được gặp mặt Vệ Tư Mặc. Người được xưng là tâm can bảo bối - Thư Ninh cũng bị anh ta ngăn lại ở ngoài cửa không cho vào, huống chi là những người khác.
"Cố Hâm?" Vệ Tư Mặc đau đầu xoa xoa huyệt thái dương (* là huyệt nằm giữa hai hàng lông mài), y cùng Cố Hâm là người quen cũ, giao tình không tồi, người kia tháng trước mới mặt dày lì lượm ở chỗ của y lấy đi một khoản tiền, phái người tới đây nhất định không có chuyện gì tốt, y chém đinh chặt sắt nói, "Không gặp."
Tiền Khiêm liền đứng ở văn phòng cửa, vừa nghe đến Vệ Tư Mặc cự tuyệt lập tức nóng nảy, lắc mình chạy tiến vào, "Vệ đổng đừng giới a." Hắn cười làm lành nhìn Vệ Tư Mặc nói, "Ngài cùng chúng ta Cố Đạo lão giao tình, cấp điểm mặt mũi sao."
"Cố Hâm kêu cậu tới đây rốt cuộc có mục đích gì?" Vệ Tư Mặc không để ý tới cợt nhả hỏi thẳng vào vấn đề.
Tiền Khiêm cười gượng một tiếng, sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng nói, "Cố đạo muốn cảm ơn ngài đầu tư, muốn mời ngài đến đoàn phim tuần tra xem xét."
"Không cần." Vệ Tư Mặc xua tay gọn gàng dứt khoát cự tuyệt. Cố Hâm kia trình chiếu phim đều làm không được, tiền đầu tư của y khẳng định là không thể thu trở về, coi như tiếp tế cho người bạn nghèo khó đi vậy. 😥
"Đừng a Vệ đổng. Ngài xem ngài mỗi ngày ngồi trong văn phòng nhiều buồn tẻ, không bằng cho chính mình nghỉ ngơi một chút, thoải mái nhẹ nhàng a~." Tiền Khiêm thấy trong ánh mắt của Vệ Tư Mặc hơi lóe lên một tia sáng, tựa hồ có chút động lòng, vội vàng không ngừng cố gắng khuyên nhủ, "Đoàn phim của chúng tôi muốn núi có núi, muốn sông có sông, ngài đi nhìn một cái nghỉ ngơi một chút cũng đúng a."
Vệ Tư Mặc trầm tư trong chốc lát, nghĩ đến gần đây y thường mất ngủ, cũng không thể hiểu sự bực bội tự nhiên xuất hiện ở trong lòng, có lẽ đi ra ngoài nhìn xem cảnh vật tự nhiên cũng là một lựa chọn không tồi a, vì thế quay đầu hướng trợ lý phân phó nói, "Chuẩn bị xe, lịch làm việc buổi chiều đã an bài hủy bỏ đi. "
Tiền Khiêm âm hiểm cười một tiếng, đi liền tốt, đi cũng đừng mong toàn thân mà trở về, nếu bỏ qua cho nhà giàu số một này thì anh ta sẽ làm bản thân thất vọng mất.
Tài chính của đoàn phim của bọn họ sắp hết, nếu là không có người đầu tư tiền vào, thì bộ phim 《 Vân Thường 》này chỉ có thể bỏ dở nửa chừng, dù sao nhà giàu số một này đã đóng góp một số tiền lớn rồi, hẳn là không keo kiệt lại cống hiến thêm một chút tiền đi. Còn người đến đòi tiền của y, đương nhiên là cái người chỉ biết tiêu tiền không biết tiết chế - Cố đạo diễn kia đi mở miệng.
..............................
Tào Vũ nhìn trang phục vỉa hè đang mặc trên người mình, rồi lại nhìn trang phục đắt đỏ hoa lệ đối lập của Cố Vân Khê, rầu rĩ nuốt xuống một ngụm máu nói, "Cố đạo lần này làm một bộ phim hoành tráng để phục vụ khán giả đây mà."
"Vũ ca, anh hai ngày này đối Cố đạo thật là để ý a, anh cũng không thể cùng em đoạt người." Cố Vân Khê nghiêng đầu liếc liếc anh, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, đôi mắt còn nghịch ngợm chớp chớp.
"Đệt, người anh em, cậu không phải đâu." Tào Vũ thân mình cứng đờ, tiện đà đột nhiên nắm mặt Cố Vân Khê  dùng sức véo, "Cậu trước kia ánh mắt vẫn còn tốt a, nhưng đừng bây giờ đừng để mỡ heo che mắt a." Hiển nhiên, đây là lời vui đùa của anh với Cố Vân Khê.
Cố Vân Khê vỗ rớt tay của anh ta, nhấp môi cười, "Anh đoán thử xem?"
"Cậu biến hư rồi." Tào Vũ lại giơ tay nhanh chóng nhéo hắn một phen, rốt cuộc yên tâm bỏ tảng đá đang treo trong lòng (gánh nặng) xuống. Anh tin tưởng người anh em tốt sẽ không lạc lối đi con đường đầy sương mù, hiện giờ Chu Hi Nhiên cũng giống như lúc bọn họ quen biết nhau, sẽ cùng nhau vui đùa, sẽ có những trò đùa dai nho nhỏ. Anh không bao giờ muốn gặp lại bộ dạng   phảng phất đối với thế giới mất hết hy vọng của thanh niên.
"Hi Nhiên, Tào Vũ, lại đây." Cố Hâm đánh gãy đùa giỡn của hai người, đem bọn họ gọi trước mặt. Các diễn viên ở đây đều bĩu môi, tên của hắn thì nhớ thật kỹ, còn tên của bọn họ Cố đạo cũng chưa nhớ kỹ qua, gọi ' Hi Nhiên, Hi Nhiên ' thật thân thiết.
"Cố đạo, làm sao vậy?" Cố Vân Khê cùng Tào Vũ dạo bước đến  trước mặt Cố Hâm, trên mặt mang nghi hoặc hỏi.
"Kế hoạch quay chụp có điều chỉnh, Hi Nhiên, buổi quay hôm nay của cậu sẽ đổi đến ngày mai."
Cố Vân Khê gật gật đầu, trả lời, "Vâng." Hắn không có tiếp tục hỏi quay chụp buổi chiều, cái này đạo diễn sẽ tự nói cho bọn họ biết.
"Tất cả làm tốt chuẩn bị, kế tiếp có một trận đánh ác liệt." Biểu tình Cố Hâm thực nghiêm túc, nhưng trong giọng nói lại mang theo có chút không tình nguyện. Hắn ta nhìn chăm chú nhìn hai người, đặc biệt là thời điểm nhìn về phía Tào Vũ tựa hồ hận không thể ở trên người anh trừng ra một cái động. Tào Vũ không rõ nguyên do sờ sờ mặt, làm sao vậy, anh đắc tội đạo diễn?
Cố Vân Khê nghe vậy thân hình hơi cương lại rồi nhanh chóng mau thả lỏng lại, phỏng chừng muốn quay cảnh tình cảm mãnh liệt. Loại cảnh diễn luôn luôn khó có thể diễn đạt được, diễn viên mà không chuyên nghiệp và cộng thêm vấn đề góc độ quay chụp cảnh xấu hổ, thông thường muốn quay tốt cảnh này thì phải lặp đi lặp lại  mấy lần. Đời trước khi hắn bài xích cùng Tần Mặc thân mật ở bên ngoài, lại không nghĩ rằng  tới thế giới này lại phải hôn thân mật với một diễn viên. Nếu không phải vì muốn được nguồn năng lượng lớn từ thế giới này, hắn tuyệt không sẽ lựa chọn con đường này.
"Buổi chiều tôi sẽ vô cùng nghiêm khắc, tận lực một lần liền xong." Thời điểm Cố Hâm nói lời này gắt gao nhìn chằm chằm Tào Vũ, "Một lần là sẽ xong!"
Tào Vũ lúc này mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của hắn, tiểu mạch sắc trên mặt một trận nóng lên, ánh mắt trộm đảo qua Cố Vân Khê.
Cố Vân Khê nhẹ giọng khụ một tiếng, vén lên ống tay áo to rộng ngăn trở ửng đỏ trên mặt, bộ dạng tú lệ vô song đánh thẳng vào mắt người xem. Bọn họ đều cùng nhịp trừng mắt Tào Vũ, các loại hâm mộ ghen tị hận, gia hỏa này là vận c*t chó gì mà may mắn đến thế!?😥