Cách Để Xứng Đôi

Chương 17



Lúc hai người xuống lầu, tiệc tùng đã kết thúc, tất cả mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc đi bắn pháo.

"Ế, nhân vật chính của chúng ta cuối cùng cũng tỉnh rồi" Khương Lỗi cười hì hì chào đón.

"Sao chưa chi đã tàn rồi vậy anh Lỗi, em còn chưa kịp nhìn cảnh đạo diễn nhảy đây" Hạ Vũ hỏi.

"Ôi cậu đã bỏ lỡ trò hay, đạo diễn nhảy thoát y cũng đẹp lắm đó."

"Ờ, tiếc ghê, em còn tính ra nhảy chung với ổng nữa."

"Ha ha ha Hạ Vũ à cậu bớt giỡn đi!" Khương Lỗi hoàn toàn không xem đây là lời nói thật, vỗ vai Hạ Vũ cười ha ha.

Uông Lẫm đi tới dùng ánh mắt "không biết xấu hổ" mà nhìn hắn, sau đó lại tới chỗ đám đạo diễn đang nói chuyện.

Hạ Vũ đương nhiên là bám lấy anh còn hơn keo dính chuột mà cũng đi dến chào hỏi, sau khi hỏi xong lại nhìn anh bằng ánh mắt của cún con.

"Giờ mình đi chỗ này đi. "

"Anh lại tính làm gì thế. "

"Ra đằng trước đi dạo đi em."

"Ở đâu cũng toàn mùi pháo hoa cháy, có gì hay mà đi."

"Anh biết một chỗ, cảnh sắc đẹp vô cùng, muốn xem thì phải mau tới mới thấy được" Hạ Vũ mang vẻ mặt thần bí.

Uông Lẫm không biết hơn nửa đêm, ở chỗ khỉ ho cò gáy này thì đào đâu ra cảnh đẹp. Nhưng dù gì hôm nay giao thừa nên chả có tay săn ảnh nào, nên cứ đi thôi.

Hai người từ cửa sau đi ra ngoài, ven theo con đường nhỏ đi tới chỗ núi phía sau khách sạn. Ở đây thật ra vẫn thuộc khu vjwc của khách sạnchỉ là còn chưa kịp mở rộng, cho nên vẫn có vẻ rừng cây rậm rạp.

"Tiểu Lẫm, đường ở đây không bằng phẳng, em nắm lấy tay anh để khéo bị ngã."

"... Rốt cuộc là anh muốn đi đâu?"

"Leo lên là được, dạo này anh hay đến chỗ đây lắm."

"Anh tính giết tôi hay gì, chọn chỗ và thời điểm hay quá nhỉ."

"Làm sao có thể!" Hạ Vũ bị hù dọa bởi lời của anh, biểu cảm lập tức trở nên rất nghiêm túc, "Tiểu Lẫm, bộ anh làm chuyện gì sai trái lắm hả, sao em nỡ nghĩ anh như thế chứ... "

"Nói đùa mà thôi," Uông Lẫm liếc mắt, "Đi mau."

"Em phải nắm tay anh trước đã. "

Uông Lẫm cũng hết nói với độ lì lợm của hắn, cũng lười lầy nhầy mãi với ba cái chuyện nhỏ nhặt này, nên chìa tay ra.

"Tay em lạnh quá," Hạ Vũ đã có thể cười thỏa mãn, còn nhéo nhéo lòng bàn tay anh để tán tỉnh, "Có điều anh có thể sưởi ấm cho tay em."

Uông Lẫm dùng ánh mắt như đang nhìn biến thái mà trừng mắt với hắn một cái, Hạ Vũ lập tức thu về, chỉ kéo tay anh đi lên. Hai người đi đến một đoạn hoàn toàn không có đường mở sẵn, bắt buộc phải nắm lấy cành cây để đỡ leo lên, leo đến phân nửa Uông Lẫm đã nhận ra đầu óc mình tuyệt đối vì do thiếu ngủ mà trở nên mụ mị rồi, nếu không sao lại có thể đồng ý đi theo Hạ Vũ ngắm cảnh đêm này.

"Sắp đến rồi, em ráng thêm chút nữa là được... Mấy ngày nay em quay phải mất quá nhiều thể lực rồi, đạo diễn cũng thật là... " Hạ Vũ vẫn thích vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu nói mấy lời tiếp sức. Nếu như là lúc bình thường thì Uông Lẫm đã lập tức bắt hắn im miệng. Nhưng dù gì thì hôm nay cũng là giao thừa, nên thôi cứ mặc kệ cho hắn nói.

Lúc hai người leo lên đỉnh núi, Uông Lẫm cũng bất ngờ khi thấy một hồ nước, mặt trên còn có một lớp sương giá mỏng. Mà thay vì gọi là hồ, không bằng gọi là một cái ao do thiên nhiên hình thành, bởi vì diện tích thật sự là quá nhỏ. Thú vị nhất là ở chỗ, do được phản chiếu lại, từ góc độ này nhìn qua như trời đất hợp thành một, cảnh sắc mộng mơ không gì sánh được.

"Không tệ chứ." cho dù đã leo đến đỉnh núi rồi Hạ Vũ cũng không vẫn chưa cam lòng buông tay anh ra, mà là siết lại, lắc lắc tay hỏi.

"Anh ở đây một mình thì sẽ làm gì?

"Lúc thì đọc sách, lúc dượt lại kjch bản, có đôi khi sẽ dựa vào dưới tàng cây ngủ một hồi, ánh mặt trời ban ngày rất ấm áp, còn có khi... đối diễn với cái cây nữa!"

"Diễn về cái gì chứ?"

"Về cây đó." Hạ Vũ gõ một cái bên cạnh thân cây, "Tuy là không thể so với người, nhưng nó tốt xấu gì cũng coi như là có sinh mệnh đó! Có đôi khi tự anh thiết lập bối cảnh rồi dựa vào đó mà diễn với nó, cũng rất có cảm giác."

"Bình thường quay phim vẫn diễn chưa đủ à, còn phải diễn với cái cây nữa."

"Tự mình luyện tập có thể có trải nghiệm được nhiều hơn, bình thường lúc quay phim vẫn có nhiều cái giới hạn trong vai diễn... Tiểu Lẫm em cũng biết mà, ngoại trừ vai trong phim này ra, bình thường anh bị đóng khung có một loại vai à. "

Uông Lẫm đương nhiên biết, trước đây Hạ Vũ diễn toàn những vai nam phụ hiền lành si tình, không có mấy cảm giác rồn tại. Có đôi khi cũng sẽ diễn những vai ngốc nghếch, vô tâm vô phế chả nghĩ được cái gì, nói chung đều là nhân vật không có chiều sâu. Lần này nếu không phải đạo diễn chủ động muốn dùng người mới, thì có lẽ hắn vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội đổi mới hình ảnh.

"Lần này có thể diễn kiểu nhân vật có tính đột phá như thế này, anh cầu còn không được, lúc đầu cơ hội cũng không nhiều, nếu không luyện tập chhăm chỉ, về sau có thêm nhiều người mới lại càng không có cơ hội gì, " Hạ Vũ tiếp tục nói, sau cùng còn cười cười, "Lỡ mà về sau ngay cả tư cách ở chung một đoàn phim với em cũng không có, thế thì càng không được rồi."

Xa xa tiếng pháo liên tiếp nhau vang lên, thời điểm chuẩn bị gần đến 0 giờ càng ngày càng ồn ào náo động, hai người ngồi ở trên bãi cỏ nhìn khói đặc phía xa với những ánh màu sặc sỡ, đương nhiên cũng không thấy quá lạnh lẽo nữa.

Tuy là mới vừa nói ra những lời đầy tâm sự, nhưng Uông Lẫm rõ ràng có cảm giác lúc này Hạ Vũ đang rất vui, trong đôi mắt đang nhìn bầu trời của hắn mang theo ánh sáng, cứ như bị cảnh tượng đẹp đẽ lúc này khiến hắn vui vẻ và thỏa mãn đến tận cùng.

"Nè, có chuyện này."

"Sao vậy em?"

"Anh có thể buông tay tôi được không" Uông Lẫm liếc mắt nhìn bàn tay vẫn nắm chặt mình không buông kia.

"Ack, " Hạ Vũ ngượng ngùng buông ra, biểu tình có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh đã khôi phục nụ cười, "Tay em hết lạnh rồi à, hay là... chúng ta đi về trước đi, chờ chút nữa trời lạnh hơn sẽ không tốt."

"Ah."

" Cứ đưa tay đây cho anh, anh dìu em xuống dưới!"

"Anh nắm tay tôi đến nghiện rồi à?"

"Đường xuống núi không dễ đi, anh sợ em té."

"Anh tưởng tôi là Lâm Đại Ngọc đấy à."

Hạ Vũ còn thật tình quan sát tỉ mỉ anh từ đầu xuống chân một hồi, nghiêm túc nói: "Cơ thể của em đương nhiên rất khỏe mạnh, nhưng giá trị con người lại rất cao, lỡ mà chỉ sơ sẩy một chút lúc xuống núi thôi thì anh Lỗi với cả đạo diễn đều sẽ giết anh mất, nên anh phải nắm tay em."

Lời này đến quá bất ngờ, đương nhiên Uông Lẫm cũng cạn lời.

"Cho nên, để anh nắm đi" Hạ Vũ nói xong rồi cười tươi, lúm đồng tiền ngay khóe miệng như ẩn như hiện.

Hai người tay nắm tay đi xuống núi, không thể không nói tay Hạ Vũ đúng là ấm hơn người bình thường, đối với loại người vốn thể hàn như Uông Lẫm thì đây chính là một cái lò sưởi làm ấm, hận không thể đem tất cả nhiệt độ trên người hắn truyền hết cho anh.

"Tiểu Lẫm, tiếp theo em định diễn vai gì?"

"Câu này chắc anh cũng chả cần hỏi đâu nhỉ." Dù gì mỗi lần nhận vai diễn, Hạ Vũ do nhanh nhạy nắm được tin tức cũng sẽ chạy tjheo.

"Anh muốn biết những dự tính xa hơn của em, vậy anh mới có thể đi theo em được. "

Uông Lẫm có cảm giác da gà da vịt muốn nổi hết cả lên, nhưng biểu cảm của Hạ Vũ vẫn đang nghiêm túc.

Khi bọn họ đi tới chân núi, đột nhiên thấy có chiếc xe đậu ở ven đường, lập tức cảnh giác ngừng lại.

"Chả lẽ là phóng viên!?" Hạ Vũ kéo Uông Lẫm tránh một bên phía sau cây, hạ giọng hỏi.

"Giỡn hoài, ai mà còn đóng cọc ở đây vào đêm giao thừa nữa. "

"Người ta cũng vất vả để kiếm tiền, cuối năm muốn có một tin sốt dẻo... Nhưng mà sao cái xe này nhìn có vẻ sang thế nhỉ?" Hạ Vũ càng nhìn càng thấy lạ.

Uông Lẫm híp mắt quan sát một hồi, "Maserati."

"Chẳng lẽ là một nhà giàu có nào đó gần đây tới ngắm trăng à? "

"Còn có loại sở thích này nữa?"

"Đương nhiên rồi, anh phát hiện được chỗ này, rất đẹp mà."

Uông Lẫm chế nhạo, "Anh có phải mua cả cái núi sau khách sạn này đâu mà dám nhận công về mình chứ."

"Chỗ này còn chưa được khai thác mà, bình thường ai mà đến mấy chỗ thế này chứ... Ý da?"

Lúc một bóng người quen thuộc xuất hiện trên con đường mòn thông về khách sạn, hai người đều ngưng nói, nhìn chằm chằm không chớp mắt người đang đến, cho dù đối phương đã đội mũ sùm sụp, nhưng chỉ cần dáng đi là đã nhận ra.

"Dương Minh Hi? Cậu ta đến làm gì."

"Chẳng lẽ là xe của cậu ta?"

"Làm sao có thể, trong xe còn có người mà, không thấy được sao."

"Nhưng góc độ này cũng thấy không rõ là ai cả... "

Chỉ thấy Dương Minh Hi đi tới bên cạnh xe, gõ một cái vào cửa sổ xe, sau đó mở cửa xe ngồi vào chỗ kế bên tài xế.

"Tiểu Lẫm, chúng ta ngồi thấp xuống chút, như vậy nhìn được rõ ràng hơn." Hạ Vũ siết chặt tay Uông Lẫm, mang vẻ mặt hưng phấn mà ngồi thấp xuống nữa.

"Cứ lên tiếng chào hỏi đi cho xong! Anh không thấy lạnh à."

"Suỵt... Em nhìn kìa"

Uông Lẫm không biết từ lúc nào mà Hạ Vũ có tiềm chất làm tay săn ảnh đến thế, liếc mắt, bất đắc dĩ nấp lưng xuống, nhìn qua một cái đã thấy hai bóng người trong xe dính vào nhau, động tác kia, nhìn kỹ lại thì đúng là đang hôn.

Hai người lặng im không nói mà nhìn trong xe hai người kia càng ngày càng nồng nhiệt, từ ôm hôn đã nằm xuống bắt đầu 'làm việc'. Trong lúc đó tay Hạ Vũ siết lấy Uông Lẫm càng ngày càng chặt, như muốn bóp nát tay anh vậy, còn hắn thì rõ ràng quá phấn khích như đang xem phim.

"Khỉ gió anh làm gì đó... Hạ Vũ anh buông tay ra cho tôi!"

"Suỵt, em nhìn kìa," Hạ Vũ vừa nhìn chằm chằm không chớp mắt chiếc xe sang đang rung lên, vừa lấy điện thoại di động chụp ngay lại, "Anh quay được mặt của Dương Minh Hi rồi, còn người kia tuy thấy không rõ lắm nhưng cũng không sao cả... Về sau nếu như nó còn muốn giả làm một cặp với em, anh sẽ tuồn đống hình này ra ngoài."

"Anh bình tĩnh một chút được không hả, còn chưa biết người trong xe là ai đâu."

"Bất kể là ai, Dương Minh Hi cũng sẽ không muốn để video này được tung ra đâu." Hạ Vũ nói mà cười với anh.

Nụ cười này làm cho Uông Lẫm có loại cảm giác rợn cả tóc gáy, nhịn không được hắt hơi một cái, may mà hai người kia đang chịch hăng say trong xe nên không nghe thấy.

Toàn bộ quá trình kéo dài tầm nửa giờ, chiếc xe sang kia rốt cục lái đi, hai người xác nhận nó đã đi xa rồi mới từ trong rừng cây đi ra, sau đó lặng yên không một tiếng động mà quay về khách sạn.

Vừa về tới khách sạn người đại diện của hai người bọn họ đã gấp tới độ chạy xồng xộc lên, Khương Lỗi chạy ở phía trước một tay níu Uông Lẫm lại, thở hổn hển nói: "Hai người các cậu đi đâu đó? Giám đốc Lê tới, mau qua đó gặp đi."

"Giám đốc Lê? "

"Lê Tại Thủy, là ngài Thủy kia đó" Khương Lỗi thấp giọng, "Vừa rồi đột nhiên lái xe đi tới, vẫn là Dương Minh Hi nói trước, nói làm mọi người luống cuống tay chân dọn dẹp. Bây giờ cả đạo diễn lẫn nhà sản xuất đều ở phòng kia, nói muốn gặp nghệ sĩ của công ty một lần."

Uông Lẫm liếc nhìn Hạ Vũ, người phía sau nhìn vào cảnh mình vừa quay trong điện thoại, hai người đồng thời lộ ra biểu cảm cười như không cười.

"Tự dưng hai cậu nhìn vào cái gì đó?"

"Không có gì, đi gặp giám đốc Lê một chút nào!" Uông Lẫm khôi phục lại vẻ mặt vô cảm rất nhanh, "Tiện thể đề cập với ông ta chút chuyện bị đồn thổi lên."