Cách Một Cảnh Cửa

Chương 16: Nó đến rồi, nó đến rồi



Trời còn chưa sáng, nhà nào gặp phải chuyện này mà không sợ hãi? Dù rõ ràng biết người nhà mình có vấn đề về tâm thần.

Dương Tiểu Đào nói chuyện này qua điện thoại với Sầm Từ: "Nghe mẹ Tiểu Dã nói, lúc ấy Tiểu Dã rì rầm lẩm bẩm, cứ như đang thì thầm nói chuyện với ai đấy.

Chuyện này cũng quá dọa người mà, nửa đêm nửa hôm còn cầm dao.

Hồi trước Tiểu Dã tới đây, em thấy cậu ấy vẫn bình thường mà.” Tình trạng thần kinh của Trạm Tiểu Dã vẫn luôn ổn định, ít nhất trong thời gian Sầm Từ tiếp nhận ca bệnh cho đến trước khi xảy ra chuyện.

Mỗi lần cậu ta đề cập đến một “tôi” khác của chính mình, cô vẫn có thể kiểm soát được tình hình.

Cho đến hiện tại, tình trạng này của Trạm Tiểu Dã trước giờ chưa từng xảy ra.

Sầm Từ không vội gọi cậu ta, chỉ ngồi xuống bên cạnh.

Khoảng cách gần như vậy mới phát hiện ra cả cơ thể cậu ta đang run nhẹ.

Cậu ta cúi gằm đầu xuống, miệng đúng là đang lẩm nhẩm gì đó.

Giọng nói quá nhỏ, cô đành ghé tai để nghe.

Cô nghe thấy Trạm Tiểu Dã đang nói: “Nó đến rồi, nó đến rồi...” “Tiểu Dã.” Sầm Từ vỗ nhẹ cậu ta.

Trạm Tiểu Dã ngẩng phắt đầu lên, nét mặt đầy sợ hãi.

Nhìn thấy Sầm Từ liền ôm chầm lấy cô, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng vậy: “Bác sĩ Sâm, tôi...

tôi phải làm sao đây? Nó muốn giết tôi, nó muốn giết tôi!” Sầm Từ nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu ta: “Cậu nói từ từ thôi.” Mất một lúc Trạm Tiểu Dã mới lấy lại được bình tĩnh, cậu ngồi lại vào ghế sô pha, ngón tay vẫn còn run rẩy: “Từ trước tới giờ, nó và tôi không động chạm gì đến nhau.

Bác sĩ Sâm, hồi trước chị nói, chỉ cần tôi không động đến nó, nó cũng sẽ không động đến tôi, đúng không?” Sầm Từ gật đầu.

“Nó” mà Trạm Tiểu Dã nói đến ấy cậu cho rằng chính là một bản thân khác của mình.

Nguyên nhân Trạm Tiểu Dã đến phòng khám tâm lý là vì, lúc đầu cậu soi gương thấy mình biến thành một con mèo, sau đó lại nói nhìn thấy một “tôi” khác của mình đội chiếc mũ lên đầu cậu ta, vì thế cậu ta mới biến thành con mèo.

Câu chuyện khá đầy đủ nội dung, nhưng rất phi logic.

“Nhưng sau đấy nó cứ đi theo tôi, trên đường đi học hay về nhà tôi đều thấy nó!” Trạm Tiểu Dã run rẩy lập cập nói: “Nó bắt đầu quấy rầy cuộc sống của tôi rồi.” “Nó vào trong nhà cậu?” Sầm Từ hỏi.

Hơi thở Trạm Tiểu Dã dồn dập, bàn tay nắm chặt, run rẩy gật đầu.

Sầm Từ hơi chau mày: “Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?” Trạm Tiểu Dã mím chặt môi, trông có vẻ vẫn rất căng thẳng.

Sầm Từ thấy thế bèn đứng dậy rót cho cậu ta một cốc nước.

Trạm Tiểu Dã đón lấy, uống xong mấy hớp mới có thể đè nén nỗi sợ trong lòng xuống.

Cậu ta ngước mắt lên nhìn Sầm Từ: “Bác sĩ Sầm, chị tin tôi phải không?” “Dĩ nhiên.” Sầm Từ ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cậu ta.

Trạm Tiểu Dã có vẻ đã thấy yên tâm hơn, cậu run run kể lại chi tiết tình hình lúc đó cho Sầm Từ nghe.

Cho tới bây giờ, một Trạm Tiểu Dã khác chỉ loanh quanh ở bên ngoài, khi nào Trạm Tiểu Dã ra khỏi nhà mới có thể nhìn thấy “tôi” khác của mình.

Trạm Tiểu Dã nói cái “tôi” khác này của cậu ta không sợ trời lạnh cũng không sợ tiếng ồn, cứ như vậy mà đứng bên ngoài.

Nhưng nửa đêm hôm qua, nó đã vào trong nhà.

“Nó nuốt lời rồi, nó đứng trước cửa phòng tôi.” Vừa nói cậu ta vừa ôm chặt chính mình, cuộn tròn người lại.

Một Trạm Tiểu Dã khác lặng lẽ đứng trước cửa phòng ngủ của cậu ta, cuối cùng nó vẫn vào trong phòng.

Dường như tất cả các giao ước đã bị phá vỡ.

Trạm Tiểu Dã khác vặn chốt mở cửa, bước từng bước tới trước mặt Trạm Tiểu Dã, nhìn cậu ta đang run rẩy, rồi ngồi xổm xuống nói: “Mày không được đội mũ của tao nữa, Trạm Tiểu Dã, từ hôm nay trở đi, tạo chính là mày.” Kể đến đây, Trạm Tiểu Dã nhìn Sầm Từ bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ: “Từ trước tới nay nó vẫn muốn thay thế tôi” Sầm Từ vỗ về cảm xúc của Trạm Tiểu Dã, rồi hỏi chuyện rạng sáng hôm nay sao cậu ta lại cầm dao đứng giữa huyền quan.

Quả nhiên, Trạm Tiểu Dã không nhớ gì, chỉ lắc đầu lấm bẩm: “Chắc chắn đó không phải là tôi, không phải là tôi...

Đúng! Không phải là tôi!”

***

Tiễn Trạm Tiểu Dã xong, Sầm Từ đi từ câu lạc bộ về thẳng nhà.

Trước khi Sầm Từ tiếp nhận bệnh án của Trạm Tiểu Dã, cô nắm bắt khá rõ những thông tin cơ bản về hoàn cảnh của cậu ta.

Gia đình Trạm Tiểu Dã cũng thuộc dạng có điều kiện, bố là doanh nhân, mẹ ở nhà nội trợ chăm sóc con cái.

Bởi vậy khi tâm thần của Trạm Tiểu Dã chỉ xuất hiện một chút khác thường, mẹ cậu lập tức phát hiện ra ngay.

Họ đã từng gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý, cuối cùng mới tìm đến chỗ Sầm Từ.

Trạm Tiểu Dã học rất giỏi, cậu đang học tại trường phổ thông trung học Chấn Dương.

Đây là một ngôi trường trọng điểm tập trung nhiều học sinh xuất sắc của thành phố.

Trạm Tiêu Dã cao ráo ưa nhìn, lại học giỏi, vốn là học trò cưng trong mắt các thầy cô, nhưng vì vấn đề tâm lý nên buộc phải nghỉ học một năm.

Tuy bây giờ, cậu đang học lớp 12, nhưng nếu không giải quyết vấn đề tâm lý thì sau này sẽ có rất nhiều rắc rối xảy ra.

Bố của Tiểu Dã gọi điện cho Sầm Từ, thái độ rất cứng rắn và không nể nang gì, cho rằng tình trạng hiện tại của Tiểu Dã là do cô làm việc thiếu trách nhiệm, còn gay gắt đe dọa cô.

Sầm Từ không hề nổi nóng, chỉ trả lời một cách bình thản: “Thứ nhất, nếu tâm lý của Trạm Tiểu Dã không có vấn đề thì ông bà cũng sẽ không đưa cậu ấy đến phòng khám của tôi.

Thứ hai, cậu ấy biểu hiện rõ ràng những bất thường là chuyện tốt, bởi nhờ đó tôi mới có thể điều chỉnh phương án chữa bệnh kịp thời.

Thứ ba, ông Trạm, tôi mới là bác sĩ tâm lý chứ không phải ông.” Đầu dây bên kia tức giận mà không biết nói tiếp như nào.

Dương Tiểu Đào ở đó trong suốt cuộc gọi, nên khi Sầm Từ vừa tắt máy cô hăng hái giơ ngón tay cái lên.

Sầm Từ cũng không cho rằng đây là chuyện đáng tự hào, chưa tới trường hợp bất đắc dĩ, bác sĩ tâm lý sẽ không gây mâu thuẫn với người nhà bệnh nhân.

Nhưng cô thật sự không thích những người kiêu căng coi thường người khác.

Một cậu bé ngoan ngoãn như Trạm Tiếu Dã, hoàn toàn không có chút kiêu ngạo hay nóng tính, sao lại có người bố như vậy chứ? Xem ra ở công ty ông ta thường được nhân viên nịnh nọt, không ai dám làm trái và tỏ thái độ cả.

Một lúc sau thì mẹ Trạm Tiểu Dã gọi điện thoại đến, luôn miệng xin lỗi thay cho bố cậu.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ mà luân phiên cuộc gọi của bố mẹ Trạm Tiểu Dã đến oanh tạc, Sầm Từ cũng chẳng còn tâm trạng nào để phân tích bệnh án nữa liền tắt điện thoại, nhắn Dương Tiểu Đào rằng nếu có việc gấp thì tới nhà tìm cô.

Cứ đi đi lại lại nhiều khiến vết thương của Sầm Từ bị đau, nhất là ở chỗ cánh tay, chỗ bị mẹ Trạm Tiểu Dã nắm chặt, máu hình như cũng đã thấm ra băng gạc.

Về đến nhà, cô giúp việc theo giờ đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.

Không nghĩ Sầm Từ về sớm vậy, lại thấy cô bị thương, cô giúp việc định đi nấu cơm, nhưng Sầm Từ từ chối, bảo cô về trước.

Gặp tai nạn nhưng tay chân vẫn lành lặn, lại có thể đi làm ngay là chuyện vô cùng may mắn, tuy nhiên Thang Đồ vẫn lo lắng Sầm Từ không chăm sóc tốt được cho bản thân, nên nhất quyết mời giúp việc theo giờ tới cho cô.

Bình thường Sầm Từ đã quen yên tĩnh, vì vậy Thang Đô dặn dò cô giúp việc rất kỹ: Nhớ là khi nào cô ấy đi làm hãy tới dọn dẹp, thấy cô ấy ở nhà thì cố gắng đừng quấy rầy, làm phiền...

Khu đô thị mới rất yên tĩnh, hơn nữa cũng chưa đến giờ tan tầm, nên rất thích hợp để Sầm Từ cẩn thận suy nghĩ lại tình trạng của Trạm Tiếu Dã.

Có vẻ như bệnh lý của Tiểu Dã đang phát triển theo xu hướng tiêu cực, nhưng trên thực tế, từ lúc bắt đầu Sầm Từ đã có thể lường trước tình trạng này.

Điều này cũng tương tự như ở một người bị cảm lạnh, mới đầu chẳng qua chỉ là hắt hơi sổ mũi, cổ họng hơi khó chịu, nhưng về sau sẽ chảy nước mắt, nước mũi, chóng mặt, đau đầu, cơ thể như đang lơ lửng trên mây.

Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Có lẽ, Trạm Tiểu Dã đang đến giai đoạn phát triển cao nhất.

Nhưng, bệnh nhân tâm thần cần phải được kê thuốc theo tình trạng của từng giai đoạn, nếu không một khi bệnh tình không có khả năng cứu chữa nữa sẽ phá hủy toàn bộ một con người.

Một ý nghĩ về sự sống, một ý nghĩ về cái chết, chính là vấn đề tâm lý.

Sầm Từ ngồi một mình trong thư phòng, thoải mái trên ghế, cạnh tay xếp một chồng hồ sơ rất dày.

Dường như cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, cô đứng dậy nhìn chiếc ghế, giây phút ấy bỗng nhiên trong lòng cô xuất hiện một cảm xúc lạ lùng khó nói.



Không thể miêu tả được, là cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Tuy vậy, cảm giác ấy cũng qua rất nhanh, chỉ vẻn vẹn vài giây.

Sầm Từ đưa tay xoa bên thái dương đang giản giật đau, cô nghĩ có lẽ đây là do dư chấn sợ hãi từ vụ tai nạn mà cô không biết.

Có những lúc, tiềm thức và bộ não của con người là một cặp oan gia, nhất là vào thời điểm quá sợ hãi, bộ não sẽ tự khởi động các cơ chế bảo vệ tâm lý, nhằm giảm thiểu tối đa mức độ tổn thương, nhưng tiềm thức thì ngược lại, nó tìm mọi cách thoát khỏi sự giám sát của bộ não, nắm bắt được cơ hội là sẽ gợi cho bạn nhớ về những gì đã xảy ra.

Tiềm thức dùng nhiều cách để báo hiệu, nói chung đều là sử dụng những hình ảnh, cảnh tượng ẩn dụ để gián tiếp nhắc nhở bạn.

Giống như trường hợp của Trạm Tiểu Dã vậy.

Sầm Từ cầm tài liệu lại ngồi xuống ghế sô pha, kê một chiếc gối đệm ra sau lưng.

Tình trạng của Trạm Tiểu Dã rõ ràng là một quá trình phát triển tuần tự và dần dần.

Lúc đầu, cậu ta và “tôi” khác của cậu ta phân chia giới hạn với nhau, cùng lãm thì chỉ thỉnh thoảng Tiểu Dã mới nhìn thấy cái “tôi” khác của mình xuất hiện.

Ở trong giai đoạn khởi phát Sầm Từ chưa tiếp nhận ca bệnh này, thời điểm đó mẹ của Trạm Tiểu Dã đi tìm những bác sĩ tâm lý khác cho cậu ta.

Mãi cho đến khi Trạm Tiểu Dã khác xuất hiện cùng với Trạm Tiểu Dã thật, ca bệnh này mới đến tay Sầm Từ.

Lúc thực hiện chẩn đoán, Trạm Tiểu Dã có trả lời việc mình đứng giữa huyền quan, tay cầm con dao thái rau.

Cậu nói đó không phải là cậu, mà là một “tôi” khác của cậu ta.

Sau đó cậu nói với Sầm Từ: Bác sĩ Sâm, trước chị đã từng nói, nếu có một “tôi” khác của tôi xuất hiện chị sẽ phân biệt được.

Bây giờ nó đã bắt đầu cướp cơ thể của tôi, nó sắp thay thế tôi rồi, chị xem đi, nó còn cầm dao muốn giết người nữa!

Đúng vậy, Trạm Tiểu Dã thật tuy còn tính bằng bột của tuổi thiếu niên, nhưng chắc chắn không phải kẻ tàn nhẫn tay lăm lăm con dao được.

Vấn đề nằm ở đâu? Sầm Từ buông tập tài liệu xuống, đôi mắt nhìn phía cửa phòng làm việc, tập trung suy nghĩ Hoàng hôn đang dần buông.

Vài tia nắng hắt xuống nền đá cẩm thạch bóng loáng, phản chiếu lên thứ ánh sáng rực rỡ xinh đẹp, trong veo như làn nước.

Sầm Từ chăm chú ngắm nhìn, chìm đắm trong dòng suy nghĩ đến mức không hề cảm thấy chói mắt.

Đột nhiên, một bóng đen che lấp ánh sáng trên sàn nhà.

Chỉ là một tích tắc, thậm chí nói, chỉ là một cái chớp mắt.

Nhưng nó khiến Sầm Từ giật mình tỉnh táo lại!

“Ai?”

Cô đứng dậy, nhìn chằm chằm cửa phòng, cảnh giác.

Không hề có tiếng trả lời.

Cả căn nhà cực kỳ im ắng, đến mức Sầm Từ chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tích tắc trong phòng khách.

Vệt nắng trên sàn nhà tan dần theo ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.

Mọi thứ dường như đều bình thường.

Nhưng Cẩm Từ có dự cảm, trong căn phòng này, ngoài cô ra còn có người khác.

Nghĩ tới đây, cô sợ tới nỗi tim vọt lên tận cổ họng.

Ai có thể im hơi yên lặng tiếng vào trong nhà cô vậy chứ? Chẳng nhẽ có trộm.

Tuy Sầm Từ thấy sợ, nhưng cũng không thể vì sợ mà không làm gì cả.

Cô nhớ mình để điện thoại di động trong túi xách, sau khi vào nhà thì vứt túi xách ở ngoài, không mang vào phòng quần áo.

Kẻ đó vẫn còn ở trong nhà.

Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com

Trời còn chưa sáng, nhà nào gặp phải chuyện này mà không sợ hãi? Dù rõ ràng biết người nhà mình có vấn đề về tâm thần.

Dương Tiểu Đào nói chuyện này qua điện thoại với Sầm Từ: "Nghe mẹ Tiểu Dã nói, lúc ấy Tiểu Dã rì rầm lẩm bẩm, cứ như đang thì thầm nói chuyện với ai đấy.

Chuyện này cũng quá dọa người mà, nửa đêm nửa hôm còn cầm dao.

Hồi trước Tiểu Dã tới đây, em thấy cậu ấy vẫn bình thường mà.” Tình trạng thần kinh của Trạm Tiểu Dã vẫn luôn ổn định, ít nhất trong thời gian Sầm Từ tiếp nhận ca bệnh cho đến trước khi xảy ra chuyện.

Mỗi lần cậu ta đề cập đến một “tôi” khác của chính mình, cô vẫn có thể kiểm soát được tình hình.

Cho đến hiện tại, tình trạng này của Trạm Tiểu Dã trước giờ chưa từng xảy ra.

Sầm Từ không vội gọi cậu ta, chỉ ngồi xuống bên cạnh.

Khoảng cách gần như vậy mới phát hiện ra cả cơ thể cậu ta đang run nhẹ.

Cậu ta cúi gằm đầu xuống, miệng đúng là đang lẩm nhẩm gì đó.

Giọng nói quá nhỏ, cô đành ghé tai để nghe.

Cô nghe thấy Trạm Tiểu Dã đang nói: “Nó đến rồi, nó đến rồi...” “Tiểu Dã.” Sầm Từ vỗ nhẹ cậu ta.

Trạm Tiểu Dã ngẩng phắt đầu lên, nét mặt đầy sợ hãi.

Nhìn thấy Sầm Từ liền ôm chầm lấy cô, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng vậy: “Bác sĩ Sâm, tôi...

tôi phải làm sao đây? Nó muốn giết tôi, nó muốn giết tôi!” Sầm Từ nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu ta: “Cậu nói từ từ thôi.” Mất một lúc Trạm Tiểu Dã mới lấy lại được bình tĩnh, cậu ngồi lại vào ghế sô pha, ngón tay vẫn còn run rẩy: “Từ trước tới giờ, nó và tôi không động chạm gì đến nhau.

Bác sĩ Sâm, hồi trước chị nói, chỉ cần tôi không động đến nó, nó cũng sẽ không động đến tôi, đúng không?” Sầm Từ gật đầu.

“Nó” mà Trạm Tiểu Dã nói đến ấy cậu cho rằng chính là một bản thân khác của mình.

Nguyên nhân Trạm Tiểu Dã đến phòng khám tâm lý là vì, lúc đầu cậu soi gương thấy mình biến thành một con mèo, sau đó lại nói nhìn thấy một “tôi” khác của mình đội chiếc mũ lên đầu cậu ta, vì thế cậu ta mới biến thành con mèo.

Câu chuyện khá đầy đủ nội dung, nhưng rất phi logic.

“Nhưng sau đấy nó cứ đi theo tôi, trên đường đi học hay về nhà tôi đều thấy nó!” Trạm Tiểu Dã run rẩy lập cập nói: “Nó bắt đầu quấy rầy cuộc sống của tôi rồi.” “Nó vào trong nhà cậu?” Sầm Từ hỏi.

Hơi thở Trạm Tiểu Dã dồn dập, bàn tay nắm chặt, run rẩy gật đầu.

Sầm Từ hơi chau mày: “Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?” Trạm Tiểu Dã mím chặt môi, trông có vẻ vẫn rất căng thẳng.

Sầm Từ thấy thế bèn đứng dậy rót cho cậu ta một cốc nước.

Trạm Tiểu Dã đón lấy, uống xong mấy hớp mới có thể đè nén nỗi sợ trong lòng xuống.

Cậu ta ngước mắt lên nhìn Sầm Từ: “Bác sĩ Sầm, chị tin tôi phải không?” “Dĩ nhiên.” Sầm Từ ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cậu ta.

Trạm Tiểu Dã có vẻ đã thấy yên tâm hơn, cậu run run kể lại chi tiết tình hình lúc đó cho Sầm Từ nghe.

Cho tới bây giờ, một Trạm Tiểu Dã khác chỉ loanh quanh ở bên ngoài, khi nào Trạm Tiểu Dã ra khỏi nhà mới có thể nhìn thấy “tôi” khác của mình.

Trạm Tiểu Dã nói cái “tôi” khác này của cậu ta không sợ trời lạnh cũng không sợ tiếng ồn, cứ như vậy mà đứng bên ngoài.

Nhưng nửa đêm hôm qua, nó đã vào trong nhà.

“Nó nuốt lời rồi, nó đứng trước cửa phòng tôi.” Vừa nói cậu ta vừa ôm chặt chính mình, cuộn tròn người lại.

Một Trạm Tiểu Dã khác lặng lẽ đứng trước cửa phòng ngủ của cậu ta, cuối cùng nó vẫn vào trong phòng.

Dường như tất cả các giao ước đã bị phá vỡ.

Trạm Tiểu Dã khác vặn chốt mở cửa, bước từng bước tới trước mặt Trạm Tiểu Dã, nhìn cậu ta đang run rẩy, rồi ngồi xổm xuống nói: “Mày không được đội mũ của tao nữa, Trạm Tiểu Dã, từ hôm nay trở đi, tạo chính là mày.” Kể đến đây, Trạm Tiểu Dã nhìn Sầm Từ bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ: “Từ trước tới nay nó vẫn muốn thay thế tôi” Sầm Từ vỗ về cảm xúc của Trạm Tiểu Dã, rồi hỏi chuyện rạng sáng hôm nay sao cậu ta lại cầm dao đứng giữa huyền quan.

Quả nhiên, Trạm Tiểu Dã không nhớ gì, chỉ lắc đầu lấm bẩm: “Chắc chắn đó không phải là tôi, không phải là tôi...

Đúng! Không phải là tôi!”



***

Tiễn Trạm Tiểu Dã xong, Sầm Từ đi từ câu lạc bộ về thẳng nhà.

Trước khi Sầm Từ tiếp nhận bệnh án của Trạm Tiểu Dã, cô nắm bắt khá rõ những thông tin cơ bản về hoàn cảnh của cậu ta.

Gia đình Trạm Tiểu Dã cũng thuộc dạng có điều kiện, bố là doanh nhân, mẹ ở nhà nội trợ chăm sóc con cái.

Bởi vậy khi tâm thần của Trạm Tiểu Dã chỉ xuất hiện một chút khác thường, mẹ cậu lập tức phát hiện ra ngay.

Họ đã từng gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý, cuối cùng mới tìm đến chỗ Sầm Từ.

Trạm Tiểu Dã học rất giỏi, cậu đang học tại trường phổ thông trung học Chấn Dương.

Đây là một ngôi trường trọng điểm tập trung nhiều học sinh xuất sắc của thành phố.

Trạm Tiêu Dã cao ráo ưa nhìn, lại học giỏi, vốn là học trò cưng trong mắt các thầy cô, nhưng vì vấn đề tâm lý nên buộc phải nghỉ học một năm.

Tuy bây giờ, cậu đang học lớp 12, nhưng nếu không giải quyết vấn đề tâm lý thì sau này sẽ có rất nhiều rắc rối xảy ra.

Bố của Tiểu Dã gọi điện cho Sầm Từ, thái độ rất cứng rắn và không nể nang gì, cho rằng tình trạng hiện tại của Tiểu Dã là do cô làm việc thiếu trách nhiệm, còn gay gắt đe dọa cô.

Sầm Từ không hề nổi nóng, chỉ trả lời một cách bình thản: “Thứ nhất, nếu tâm lý của Trạm Tiểu Dã không có vấn đề thì ông bà cũng sẽ không đưa cậu ấy đến phòng khám của tôi.

Thứ hai, cậu ấy biểu hiện rõ ràng những bất thường là chuyện tốt, bởi nhờ đó tôi mới có thể điều chỉnh phương án chữa bệnh kịp thời.

Thứ ba, ông Trạm, tôi mới là bác sĩ tâm lý chứ không phải ông.” Đầu dây bên kia tức giận mà không biết nói tiếp như nào.

Dương Tiểu Đào ở đó trong suốt cuộc gọi, nên khi Sầm Từ vừa tắt máy cô hăng hái giơ ngón tay cái lên.

Sầm Từ cũng không cho rằng đây là chuyện đáng tự hào, chưa tới trường hợp bất đắc dĩ, bác sĩ tâm lý sẽ không gây mâu thuẫn với người nhà bệnh nhân.

Nhưng cô thật sự không thích những người kiêu căng coi thường người khác.

Một cậu bé ngoan ngoãn như Trạm Tiếu Dã, hoàn toàn không có chút kiêu ngạo hay nóng tính, sao lại có người bố như vậy chứ? Xem ra ở công ty ông ta thường được nhân viên nịnh nọt, không ai dám làm trái và tỏ thái độ cả.

Một lúc sau thì mẹ Trạm Tiểu Dã gọi điện thoại đến, luôn miệng xin lỗi thay cho bố cậu.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ mà luân phiên cuộc gọi của bố mẹ Trạm Tiểu Dã đến oanh tạc, Sầm Từ cũng chẳng còn tâm trạng nào để phân tích bệnh án nữa liền tắt điện thoại, nhắn Dương Tiểu Đào rằng nếu có việc gấp thì tới nhà tìm cô.

Cứ đi đi lại lại nhiều khiến vết thương của Sầm Từ bị đau, nhất là ở chỗ cánh tay, chỗ bị mẹ Trạm Tiểu Dã nắm chặt, máu hình như cũng đã thấm ra băng gạc.

Về đến nhà, cô giúp việc theo giờ đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.

Không nghĩ Sầm Từ về sớm vậy, lại thấy cô bị thương, cô giúp việc định đi nấu cơm, nhưng Sầm Từ từ chối, bảo cô về trước.

Gặp tai nạn nhưng tay chân vẫn lành lặn, lại có thể đi làm ngay là chuyện vô cùng may mắn, tuy nhiên Thang Đồ vẫn lo lắng Sầm Từ không chăm sóc tốt được cho bản thân, nên nhất quyết mời giúp việc theo giờ tới cho cô.

Bình thường Sầm Từ đã quen yên tĩnh, vì vậy Thang Đô dặn dò cô giúp việc rất kỹ: Nhớ là khi nào cô ấy đi làm hãy tới dọn dẹp, thấy cô ấy ở nhà thì cố gắng đừng quấy rầy, làm phiền...

Khu đô thị mới rất yên tĩnh, hơn nữa cũng chưa đến giờ tan tầm, nên rất thích hợp để Sầm Từ cẩn thận suy nghĩ lại tình trạng của Trạm Tiếu Dã.

Có vẻ như bệnh lý của Tiểu Dã đang phát triển theo xu hướng tiêu cực, nhưng trên thực tế, từ lúc bắt đầu Sầm Từ đã có thể lường trước tình trạng này.

Điều này cũng tương tự như ở một người bị cảm lạnh, mới đầu chẳng qua chỉ là hắt hơi sổ mũi, cổ họng hơi khó chịu, nhưng về sau sẽ chảy nước mắt, nước mũi, chóng mặt, đau đầu, cơ thể như đang lơ lửng trên mây.

Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Có lẽ, Trạm Tiểu Dã đang đến giai đoạn phát triển cao nhất.

Nhưng, bệnh nhân tâm thần cần phải được kê thuốc theo tình trạng của từng giai đoạn, nếu không một khi bệnh tình không có khả năng cứu chữa nữa sẽ phá hủy toàn bộ một con người.

Một ý nghĩ về sự sống, một ý nghĩ về cái chết, chính là vấn đề tâm lý.

Sầm Từ ngồi một mình trong thư phòng, thoải mái trên ghế, cạnh tay xếp một chồng hồ sơ rất dày.

Dường như cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, cô đứng dậy nhìn chiếc ghế, giây phút ấy bỗng nhiên trong lòng cô xuất hiện một cảm xúc lạ lùng khó nói.

Không thể miêu tả được, là cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Tuy vậy, cảm giác ấy cũng qua rất nhanh, chỉ vẻn vẹn vài giây.

Sầm Từ đưa tay xoa bên thái dương đang giản giật đau, cô nghĩ có lẽ đây là do dư chấn sợ hãi từ vụ tai nạn mà cô không biết.

Có những lúc, tiềm thức và bộ não của con người là một cặp oan gia, nhất là vào thời điểm quá sợ hãi, bộ não sẽ tự khởi động các cơ chế bảo vệ tâm lý, nhằm giảm thiểu tối đa mức độ tổn thương, nhưng tiềm thức thì ngược lại, nó tìm mọi cách thoát khỏi sự giám sát của bộ não, nắm bắt được cơ hội là sẽ gợi cho bạn nhớ về những gì đã xảy ra.

Tiềm thức dùng nhiều cách để báo hiệu, nói chung đều là sử dụng những hình ảnh, cảnh tượng ẩn dụ để gián tiếp nhắc nhở bạn.

Giống như trường hợp của Trạm Tiểu Dã vậy.

Sầm Từ cầm tài liệu lại ngồi xuống ghế sô pha, kê một chiếc gối đệm ra sau lưng.

Tình trạng của Trạm Tiểu Dã rõ ràng là một quá trình phát triển tuần tự và dần dần.

Lúc đầu, cậu ta và “tôi” khác của cậu ta phân chia giới hạn với nhau, cùng lãm thì chỉ thỉnh thoảng Tiểu Dã mới nhìn thấy cái “tôi” khác của mình xuất hiện.

Ở trong giai đoạn khởi phát Sầm Từ chưa tiếp nhận ca bệnh này, thời điểm đó mẹ của Trạm Tiểu Dã đi tìm những bác sĩ tâm lý khác cho cậu ta.

Mãi cho đến khi Trạm Tiểu Dã khác xuất hiện cùng với Trạm Tiểu Dã thật, ca bệnh này mới đến tay Sầm Từ.

Lúc thực hiện chẩn đoán, Trạm Tiểu Dã có trả lời việc mình đứng giữa huyền quan, tay cầm con dao thái rau.

Cậu nói đó không phải là cậu, mà là một “tôi” khác của cậu ta.

Sau đó cậu nói với Sầm Từ: Bác sĩ Sâm, trước chị đã từng nói, nếu có một “tôi” khác của tôi xuất hiện chị sẽ phân biệt được.

Bây giờ nó đã bắt đầu cướp cơ thể của tôi, nó sắp thay thế tôi rồi, chị xem đi, nó còn cầm dao muốn giết người nữa!

Đúng vậy, Trạm Tiểu Dã thật tuy còn tính bằng bột của tuổi thiếu niên, nhưng chắc chắn không phải kẻ tàn nhẫn tay lăm lăm con dao được.

Vấn đề nằm ở đâu? Sầm Từ buông tập tài liệu xuống, đôi mắt nhìn phía cửa phòng làm việc, tập trung suy nghĩ Hoàng hôn đang dần buông.

Vài tia nắng hắt xuống nền đá cẩm thạch bóng loáng, phản chiếu lên thứ ánh sáng rực rỡ xinh đẹp, trong veo như làn nước.

Sầm Từ chăm chú ngắm nhìn, chìm đắm trong dòng suy nghĩ đến mức không hề cảm thấy chói mắt.

Đột nhiên, một bóng đen che lấp ánh sáng trên sàn nhà.

Chỉ là một tích tắc, thậm chí nói, chỉ là một cái chớp mắt.

Nhưng nó khiến Sầm Từ giật mình tỉnh táo lại!

“Ai?”

Cô đứng dậy, nhìn chằm chằm cửa phòng, cảnh giác.

Không hề có tiếng trả lời.

Cả căn nhà cực kỳ im ắng, đến mức Sầm Từ chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tích tắc trong phòng khách.

Vệt nắng trên sàn nhà tan dần theo ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.

Mọi thứ dường như đều bình thường.

Nhưng Cẩm Từ có dự cảm, trong căn phòng này, ngoài cô ra còn có người khác.

Nghĩ tới đây, cô sợ tới nỗi tim vọt lên tận cổ họng.

Ai có thể im hơi yên lặng tiếng vào trong nhà cô vậy chứ? Chẳng nhẽ có trộm.

Tuy Sầm Từ thấy sợ, nhưng cũng không thể vì sợ mà không làm gì cả.

Cô nhớ mình để điện thoại di động trong túi xách, sau khi vào nhà thì vứt túi xách ở ngoài, không mang vào phòng quần áo.

Kẻ đó vẫn còn ở trong nhà.