Lúc ăn cơm, Sầm Từ mới hiểu "duyên phận" mà Tần Huân nói nghĩa là thế nào.
"Tôi cũng hiểu ít nhiều con gnười của Trạm Xương, khi mới phất lên đã không sạch sẽ gì, hành xử quá nóng tính, một khi bệnh tình của Trạm Tiểu Dã có chuyển biến xấu, ông ta sẽ không bao giờ bỏ qua.
Sầm Từ, tôi muốn giúp cô, nên buộc phải biến tình hình hiện tại của Trạm Tiểu Dã.
Ngoài ra, bên truyền thông cũng sẽ bám theo cô dại như đỉa, những chuyện cô cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý.” Trạm Xương là bố của Trạm Tiểu Dã, Sầm Từ cũng từng nghe những lời nhận xét về người đàn ông này, nhưng phần lớn đều là tin vỉa hè, cô còn được nghe về chuyện kinh doanh của nhà họ Trạm đến thời điểm hiện tại có thể nói là thuận buồm xuôi gió, và một thời gian được coi là doanh nghiệp tử tế.
Tần Huân nói như vậy, xem ra vô số chuyện Sầm Từ từng được nghe không phải là nói dối, cùng là người trong giới kinh doanh, có vẻ như Tân Huân cũng từng qua lại với Trạm Xương.
Bên phía truyền thông thì Sầm Từ càng hiệu, trước đây vì chuyện của Mẫn Vi Vi mà cô bị đeo bám không tha, hễ câu lạc bộ Môn xuất hiện chút manh mối nào là cánh phóng viên báo chí bám riết không buông.
Theo lý mà nói nêu Trạm Tiểu Dã đến phòng khám khác thì sẽ không bị chú ý, nhưng nếu ở câu lạc bộ Môn thì thực sự rất rắc rối.
“Tình hình này tôi vẫn có thể đối phó được.” Nghe cô nói vậy, Tần Huân nhẹ nhàng nói: “Tôi biết hắn mấy năm qua có lẽ cô đã gặp phải rất nhiều chuyện khó giải quyết, nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, khác ngành như cách cả một ngọn núi, huống chi cô và Trạm Xương còn cách nhau cả trăm núi ngàn sông, có một vài chuyện bác sĩ tư vấn tâm lý cũng không thể giải quyết được.” Sầm Từ nhìn anh rất lâu, rồi hỏi ngược lại: “Có một số chuyện tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao anh muốn giúp tôi?” Từ chuyện của Mẫn Vi Vi đến chuyện của Trạm Tiểu Dã, hầu như chẳng có một chuyện nào liên quan đến anh, nhưng sao anh cứ phải nhúng tay vào làm gì? Chỉ vì người bạn mà anh đã nhắc tới thôi ư? Nhưng chuyện của Mẫn Vi Vi đã là đủ rồi.
Tần Huân mỉm cười: “Như tôi vừa nói, cô cứ coi như đây là duyên phận đi, chúng ta đã quen biết nhau rồi, tôi không thế trơ mắt nhìn cô gặp khó khăn được.”
Mục đích của anh nghe có vẻ rất đơn giản.
Sầm Từ quan sát nét mặt khi anh nói, bình tĩnh không hề nao núng hay lo lắng, ánh mắt cũng không che giấu điều gì, nhìn không giống như đang nói dối.
Tần Huân bắt gặp ánh mắt cô, cảm thấy bất lực: “Cô đa nghi quá rồi.” Đa nghi là bệnh phổ biến của người làm trong ngành tâm lý, vì trong mắt các bác sĩ tư vấn, tâm lý của đại đa số mọi người đều có vấn đề, cũng vì đã nhìn thấy quá nhiều góc khuất của tính cách con người, nên cô biết rằng dù vẻ bề ngoài được khoác lên lớp vỏ xinh đẹp, hào nhoáng cỡ nào, thì tận sâu trong xương cốt đều có những bóng tối sinh sôi, nảy nở.
Ánh mắt Sầm Từ sáng quắc: “Đầu tiên là Mẫn Vi Vi, sau đó là Trạm Tiểu Dã, khi tôi gặp nguy hiểm anh còn bảo vệ tối chu toàn, anh Tần không cần danh, không cần lợi, chỉ nói đây là duyên phận, điều này quả thực làm tôi nghĩ mãi không ra, chỉ có thể giải thích một cách miễn cưỡng răng, vì anh thích tôi.” Có lẽ Tần Huân không ngờ cô sẽ nói thẳng thừng như thế, anh thoáng ngạc nhiên trong giây lát rồi mới nói: “Cô xinh đẹp nhường này, xác suất yêu từ cái nhìn đầu tiên rất lớn.” “Yêu từ cái nhìn đầu tiên?” Sầm Từ khẽ lẩm bẩm một lúc rồi bật cười.
“Cô không tin à?” Sầm Từ cụp mắt xuống, thong thả uống canh trong bát, rồi ngẩng đầu nhìn Tần Huân ngồi đối diện, mỉm cười: “Canh ngon lắm.”
Tần Huân không gặng hỏi gì, múc thêm canh cho cô: “Thấy ngon thì ăn nhiều vào.” Từ trước anh đã biết tính cô lạnh lùng, đa nghi, đồng thời cũng rất thông minh.
Là một nhà phân tâm học, cô nắm rõ cách thức và chừng mực trong giao tiếp.
Cô không trả lời anh, nhưng anh biết đáp án trong lòng cô chắc chắn là không tin, cô không nói tiếp chỉ là vì cô không muốn tiếp tục đôi co về chủ đề “yêu từ cái nhìn đầu tiên.” “Trường hợp của Trạm Tiểu Dã không giống với Mẫn Vi Vi, tình trạng của Mẫn Vi Vi là trí nhớ xảy ra vấn đề, rõ ràng đơn giản hơn tình trạng của Trạm Tiểu Dã rất nhiều.” Sầm Từ không giấu Tần Huân nữa: “Cậu ta bị tâm thần phân liệt, dẫn đến nhân cách phân liệt.” Tần Huân đang gắp thức ăn chợt khựng lại, như đang suy tư điều gì, sau đó ra hiệu cho cô nói tiếp.
Sầm Từ uống thêm canh, cả bữa tối hôm nay, món canh trước mắt được coi là món cô ăn nhiều nhất.
Cô lấy khăn lau miệng, rồi kể lại tình trạng của Trạm Tiểu Dã.
Tâm thần phân liệt và nhân cách phân liệt luôn bị mọi người nhầm lẫn, thực tế hai bệnh này thuộc hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, tâm thần phân liệt là bệnh thuộc lĩnh vực tâm thần, còn nhân cách phân liệt thuộc về tâm lý.
Nghe mẹ của Trạm Tiểu Dã nói, năm mười bốn tuổi tính cách của Trạm Tiểu Dã đột nhiên thay đổi, Sầm Từ phân tích, thật ra bắt đầu từ năm đó, Trạm Tiểu Dã đã có dấu hiệu của tâm thần phân liệt rồi.
Nhưng tình trạng của Trạm Tiểu Dã rất khác biệt.
Bình thường, bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt, tính cách từ ôn hòa sẽ trở nên nhạy cảm, thậm chí là cáu kỉnh, ngược lại tính cách của Trạm Tiểu Dã lại trầm tĩnh, mọi biểu hiện và phản ứng với thế giới bên ngoài cũng không lạnh nhạt, đây là nguyên nhân khiến mẹ cậu ta không phát hiện ra bất thường.
Song trên thực tế, Trạm Tiểu Dã luôn sống trong trạng thái sợ hãi mà không thể tự mình giải thoát, sự trầm tĩnh của cậu ta chỉ để trốn tránh nguy hiểm mà thôi.
Đặc trưng lớn nhất của bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt thường là cảm xúc sẽ thay đổi, hoặc phấn khích hoặc sẽ đờ đẫn, nhưng Trạm Tiểu Dã là hoang mang.
Lúc miêu tả một bản thân khác, cậu ta gặp phải trở ngại, khi kể đối phương trùm mũ lên đầu mình, nét mặt cậu ta rất đăm chiêu, thậm chí cậu ta có thể “lý trí” quy hiện tượng không thể giải thích được vào vật lý lượng tử.
Ai cũng nói thiên tài đích thực là kẻ điên, cậu ta là thiên tài, điều này là chắc chắn.
Nhưng hễ là bệnh nhân tâm thần thì đều có thời gian ủ bệnh và thời gian phát bệnh, điều này không có gì khác biệt với bệnh lý bình thường khác.
Khi cô tiếp nhận ca bệnh của Trạm Tiểu Dã, thật ra cũng là lúc trạng thái tâm thần của cậu ta sắp phát bệnh, hay nói cách khác, cậu ta đã bắt đầu chuyển sang trạng thái sợ hãi, đồng thời chuyển từ ảo giác phát triển thành hoang tưởng bị hại.
Bệnh về tâm thần thường liên quan đến thay đổi tâm lý, hay có thể nói tâm thần và tâm lý không tách rời.
Theo những gì cậu ta nói, người ban đầu cậu ta nhìn thấy chỉ có vóc dáng, chiều cao rất giống cậu ta, nhưng cậu không nhìn rõ mặt.
Từ miêu tả này cho thấy bệnh tâm thần của Trạm Tiểu Dã đã bắt đầu kéo theo bệnh tâm lý, cũng chính là lúc nhân cách thứ hai của cậu ta xuất hiện.
“Khi nhân cách thứ hai mới hình thành, nó vẫn chưa có bất kì sức tấn công nào.” Sầm Từ nhẹ nhàng nói.
Nên thời điểm đó Trạm Tiểu Dã coi như chung sống hòa bình với con người kia, tình trạng này được duy trì trong một thời gian khá dài, cho đến khi cậu ta cảm thấy con người khác của mình bắt đầu xâm chiến cuộc sống của cậu ta, trùm
mũ lên đầu cậu ta, xông vào phòng ngủ của cậu ta, thậm chí còn lên tiếng hàng chiếm vị trí của cậu ta.
“Lúc Trạm Tiểu Dã cầm dao đứng ở huyền quan, thật ra là nhân cách chính của cậu ta đang giằng co với nhân cách thứ hai.”
Tần Huân nghe rất nghiêm túc, chờ cô nói xong, anh suy tư một lúc, rồi bất ngờ hỏi: “Nguyên nhân bệnh của Trạm Tiểu Dã là gì?”
Sầm Từ thoáng suy nghĩ: “Bệnh tâm thần và bệnh tâm lý không giống nhau, sáu mươi phần trăm là do di truyền.
Trước đây tôi đã kiểm tra tiền sử bệnh trong gia đình Trạm Tiểu Dã, nhưng không hề phát hiện ra tiền sử di truyền tâm thần, tôi cũng đã thực hiện những nội dung kiểm tra liên quan cho Trạm Tiểu Dã, tuy chức năng bán cầu trái của não có hiện tượng hoạt động mạnh, nhưng tôi cho rằng bệnh biến mang tính sinh lý không phải là nguyên nhân chính dẫn đến việc tấm thân Trạm Tiểu Dã bị phân liệt.” “Liệu có liên quan gì đến hoàn cảnh?” Tần Huân hỏi.
Sầm Từ gật đầu: “Tôi đang nghi ngờ do hoàn cảnh trưởng thành của Trạm Tiểu Dã, nhưng vẫn đang chờ xác thực, thì bệnh của Trạm Tiểu Dã đã chuyển biến xấu rồi.” Nói đến đây, cô nhìn Tần Huân, ánh mắt như đang quan sát.
Thấy vậy, Tần Huân liền mỉm cười hỏi cô sao vậy.
Sầm Từ lúc này sắp ăn xong, cô dọn bát đũa sang một bên, chống tay lên bàn ăn nhìn anh chằm chằm: “Đối với lĩnh vực tâm thần và tâm lý, anh chưa chắc đã là người ngoài ngành nhỉ? Tần Huân không hề nao núng trả lời: “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, dù gì tôi cũng học được những điều này từ bạn mình.” “Thể ư?” Sầm Từ mỉm cười, thẩm đánh giá lại người đàn ông tên Tần Huân này.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Có lẽ người bình thường sẽ cảm thấy tâm thần phân liệt và nhân cách phân biệt nghiêm trọng hơn cả việc trí nhớ bị làm giả, vừa nãy cô cố tình nói thế, song Tân Huân không hề ngạc nhiên, ngược lại còn bắt kịp suy nghĩ của cô, thậm chí không chỉ bắt kịp, mà anh còn bất ngờ hỏi cô nguyên nhân bệnh của Trạm Tiểu Dã.
Chứng tỏ anh đã nghi ngờ từ lâu.
Mà nghi ngờ này không thể đến từ một người ngoài ngành, hay thậm chí chỉ học sơ qua.
“Nói suy nghĩ của anh đi.” Sầm Từ tựa người vào lưng ghế: “Giờ đã biết anh am hiểu ngành này, vậy tôi mặt dày hỏi anh cũng chẳng sao.”
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Lúc ăn cơm, Sầm Từ mới hiểu "duyên phận" mà Tần Huân nói nghĩa là thế nào.
"Tôi cũng hiểu ít nhiều con gnười của Trạm Xương, khi mới phất lên đã không sạch sẽ gì, hành xử quá nóng tính, một khi bệnh tình của Trạm Tiểu Dã có chuyển biến xấu, ông ta sẽ không bao giờ bỏ qua.
Sầm Từ, tôi muốn giúp cô, nên buộc phải biến tình hình hiện tại của Trạm Tiểu Dã.
Ngoài ra, bên truyền thông cũng sẽ bám theo cô dại như đỉa, những chuyện cô cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý.” Trạm Xương là bố của Trạm Tiểu Dã, Sầm Từ cũng từng nghe những lời nhận xét về người đàn ông này, nhưng phần lớn đều là tin vỉa hè, cô còn được nghe về chuyện kinh doanh của nhà họ Trạm đến thời điểm hiện tại có thể nói là thuận buồm xuôi gió, và một thời gian được coi là doanh nghiệp tử tế.
Tần Huân nói như vậy, xem ra vô số chuyện Sầm Từ từng được nghe không phải là nói dối, cùng là người trong giới kinh doanh, có vẻ như Tân Huân cũng từng qua lại với Trạm Xương.
Bên phía truyền thông thì Sầm Từ càng hiệu, trước đây vì chuyện của Mẫn Vi Vi mà cô bị đeo bám không tha, hễ câu lạc bộ Môn xuất hiện chút manh mối nào là cánh phóng viên báo chí bám riết không buông.
Theo lý mà nói nêu Trạm Tiểu Dã đến phòng khám khác thì sẽ không bị chú ý, nhưng nếu ở câu lạc bộ Môn thì thực sự rất rắc rối.
“Tình hình này tôi vẫn có thể đối phó được.” Nghe cô nói vậy, Tần Huân nhẹ nhàng nói: “Tôi biết hắn mấy năm qua có lẽ cô đã gặp phải rất nhiều chuyện khó giải quyết, nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, khác ngành như cách cả một ngọn núi, huống chi cô và Trạm Xương còn cách nhau cả trăm núi ngàn sông, có một vài chuyện bác sĩ tư vấn tâm lý cũng không thể giải quyết được.” Sầm Từ nhìn anh rất lâu, rồi hỏi ngược lại: “Có một số chuyện tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao anh muốn giúp tôi?” Từ chuyện của Mẫn Vi Vi đến chuyện của Trạm Tiểu Dã, hầu như chẳng có một chuyện nào liên quan đến anh, nhưng sao anh cứ phải nhúng tay vào làm gì? Chỉ vì người bạn mà anh đã nhắc tới thôi ư? Nhưng chuyện của Mẫn Vi Vi đã là đủ rồi.
Tần Huân mỉm cười: “Như tôi vừa nói, cô cứ coi như đây là duyên phận đi, chúng ta đã quen biết nhau rồi, tôi không thế trơ mắt nhìn cô gặp khó khăn được.”
Mục đích của anh nghe có vẻ rất đơn giản.
Sầm Từ quan sát nét mặt khi anh nói, bình tĩnh không hề nao núng hay lo lắng, ánh mắt cũng không che giấu điều gì, nhìn không giống như đang nói dối.
Tần Huân bắt gặp ánh mắt cô, cảm thấy bất lực: “Cô đa nghi quá rồi.” Đa nghi là bệnh phổ biến của người làm trong ngành tâm lý, vì trong mắt các bác sĩ tư vấn, tâm lý của đại đa số mọi người đều có vấn đề, cũng vì đã nhìn thấy quá nhiều góc khuất của tính cách con người, nên cô biết rằng dù vẻ bề ngoài được khoác lên lớp vỏ xinh đẹp, hào nhoáng cỡ nào, thì tận sâu trong xương cốt đều có những bóng tối sinh sôi, nảy nở.
Ánh mắt Sầm Từ sáng quắc: “Đầu tiên là Mẫn Vi Vi, sau đó là Trạm Tiểu Dã, khi tôi gặp nguy hiểm anh còn bảo vệ tối chu toàn, anh Tần không cần danh, không cần lợi, chỉ nói đây là duyên phận, điều này quả thực làm tôi nghĩ mãi không ra, chỉ có thể giải thích một cách miễn cưỡng răng, vì anh thích tôi.” Có lẽ Tần Huân không ngờ cô sẽ nói thẳng thừng như thế, anh thoáng ngạc nhiên trong giây lát rồi mới nói: “Cô xinh đẹp nhường này, xác suất yêu từ cái nhìn đầu tiên rất lớn.” “Yêu từ cái nhìn đầu tiên?” Sầm Từ khẽ lẩm bẩm một lúc rồi bật cười.
“Cô không tin à?” Sầm Từ cụp mắt xuống, thong thả uống canh trong bát, rồi ngẩng đầu nhìn Tần Huân ngồi đối diện, mỉm cười: “Canh ngon lắm.”
Tần Huân không gặng hỏi gì, múc thêm canh cho cô: “Thấy ngon thì ăn nhiều vào.” Từ trước anh đã biết tính cô lạnh lùng, đa nghi, đồng thời cũng rất thông minh.
Là một nhà phân tâm học, cô nắm rõ cách thức và chừng mực trong giao tiếp.
Cô không trả lời anh, nhưng anh biết đáp án trong lòng cô chắc chắn là không tin, cô không nói tiếp chỉ là vì cô không muốn tiếp tục đôi co về chủ đề “yêu từ cái nhìn đầu tiên.” “Trường hợp của Trạm Tiểu Dã không giống với Mẫn Vi Vi, tình trạng của Mẫn Vi Vi là trí nhớ xảy ra vấn đề, rõ ràng đơn giản hơn tình trạng của Trạm Tiểu Dã rất nhiều.” Sầm Từ không giấu Tần Huân nữa: “Cậu ta bị tâm thần phân liệt, dẫn đến nhân cách phân liệt.” Tần Huân đang gắp thức ăn chợt khựng lại, như đang suy tư điều gì, sau đó ra hiệu cho cô nói tiếp.
Sầm Từ uống thêm canh, cả bữa tối hôm nay, món canh trước mắt được coi là món cô ăn nhiều nhất.
Cô lấy khăn lau miệng, rồi kể lại tình trạng của Trạm Tiểu Dã.
Tâm thần phân liệt và nhân cách phân liệt luôn bị mọi người nhầm lẫn, thực tế hai bệnh này thuộc hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, tâm thần phân liệt là bệnh thuộc lĩnh vực tâm thần, còn nhân cách phân liệt thuộc về tâm lý.
Nghe mẹ của Trạm Tiểu Dã nói, năm mười bốn tuổi tính cách của Trạm Tiểu Dã đột nhiên thay đổi, Sầm Từ phân tích, thật ra bắt đầu từ năm đó, Trạm Tiểu Dã đã có dấu hiệu của tâm thần phân liệt rồi.
Nhưng tình trạng của Trạm Tiểu Dã rất khác biệt.
Bình thường, bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt, tính cách từ ôn hòa sẽ trở nên nhạy cảm, thậm chí là cáu kỉnh, ngược lại tính cách của Trạm Tiểu Dã lại trầm tĩnh, mọi biểu hiện và phản ứng với thế giới bên ngoài cũng không lạnh nhạt, đây là nguyên nhân khiến mẹ cậu ta không phát hiện ra bất thường.
Song trên thực tế, Trạm Tiểu Dã luôn sống trong trạng thái sợ hãi mà không thể tự mình giải thoát, sự trầm tĩnh của cậu ta chỉ để trốn tránh nguy hiểm mà thôi.
Đặc trưng lớn nhất của bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt thường là cảm xúc sẽ thay đổi, hoặc phấn khích hoặc sẽ đờ đẫn, nhưng Trạm Tiểu Dã là hoang mang.
Lúc miêu tả một bản thân khác, cậu ta gặp phải trở ngại, khi kể đối phương trùm mũ lên đầu mình, nét mặt cậu ta rất đăm chiêu, thậm chí cậu ta có thể “lý trí” quy hiện tượng không thể giải thích được vào vật lý lượng tử.
Ai cũng nói thiên tài đích thực là kẻ điên, cậu ta là thiên tài, điều này là chắc chắn.
Nhưng hễ là bệnh nhân tâm thần thì đều có thời gian ủ bệnh và thời gian phát bệnh, điều này không có gì khác biệt với bệnh lý bình thường khác.
Khi cô tiếp nhận ca bệnh của Trạm Tiểu Dã, thật ra cũng là lúc trạng thái tâm thần của cậu ta sắp phát bệnh, hay nói cách khác, cậu ta đã bắt đầu chuyển sang trạng thái sợ hãi, đồng thời chuyển từ ảo giác phát triển thành hoang tưởng bị hại.
Bệnh về tâm thần thường liên quan đến thay đổi tâm lý, hay có thể nói tâm thần và tâm lý không tách rời.
Theo những gì cậu ta nói, người ban đầu cậu ta nhìn thấy chỉ có vóc dáng, chiều cao rất giống cậu ta, nhưng cậu không nhìn rõ mặt.
Từ miêu tả này cho thấy bệnh tâm thần của Trạm Tiểu Dã đã bắt đầu kéo theo bệnh tâm lý, cũng chính là lúc nhân cách thứ hai của cậu ta xuất hiện.
“Khi nhân cách thứ hai mới hình thành, nó vẫn chưa có bất kì sức tấn công nào.” Sầm Từ nhẹ nhàng nói.
Nên thời điểm đó Trạm Tiểu Dã coi như chung sống hòa bình với con người kia, tình trạng này được duy trì trong một thời gian khá dài, cho đến khi cậu ta cảm thấy con người khác của mình bắt đầu xâm chiến cuộc sống của cậu ta, trùm
mũ lên đầu cậu ta, xông vào phòng ngủ của cậu ta, thậm chí còn lên tiếng hàng chiếm vị trí của cậu ta.
“Lúc Trạm Tiểu Dã cầm dao đứng ở huyền quan, thật ra là nhân cách chính của cậu ta đang giằng co với nhân cách thứ hai.”
Tần Huân nghe rất nghiêm túc, chờ cô nói xong, anh suy tư một lúc, rồi bất ngờ hỏi: “Nguyên nhân bệnh của Trạm Tiểu Dã là gì?”
Sầm Từ thoáng suy nghĩ: “Bệnh tâm thần và bệnh tâm lý không giống nhau, sáu mươi phần trăm là do di truyền.
Trước đây tôi đã kiểm tra tiền sử bệnh trong gia đình Trạm Tiểu Dã, nhưng không hề phát hiện ra tiền sử di truyền tâm thần, tôi cũng đã thực hiện những nội dung kiểm tra liên quan cho Trạm Tiểu Dã, tuy chức năng bán cầu trái của não có hiện tượng hoạt động mạnh, nhưng tôi cho rằng bệnh biến mang tính sinh lý không phải là nguyên nhân chính dẫn đến việc tấm thân Trạm Tiểu Dã bị phân liệt.” “Liệu có liên quan gì đến hoàn cảnh?” Tần Huân hỏi.
Sầm Từ gật đầu: “Tôi đang nghi ngờ do hoàn cảnh trưởng thành của Trạm Tiểu Dã, nhưng vẫn đang chờ xác thực, thì bệnh của Trạm Tiểu Dã đã chuyển biến xấu rồi.” Nói đến đây, cô nhìn Tần Huân, ánh mắt như đang quan sát.
Thấy vậy, Tần Huân liền mỉm cười hỏi cô sao vậy.
Sầm Từ lúc này sắp ăn xong, cô dọn bát đũa sang một bên, chống tay lên bàn ăn nhìn anh chằm chằm: “Đối với lĩnh vực tâm thần và tâm lý, anh chưa chắc đã là người ngoài ngành nhỉ? Tần Huân không hề nao núng trả lời: “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, dù gì tôi cũng học được những điều này từ bạn mình.” “Thể ư?” Sầm Từ mỉm cười, thẩm đánh giá lại người đàn ông tên Tần Huân này.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Có lẽ người bình thường sẽ cảm thấy tâm thần phân liệt và nhân cách phân biệt nghiêm trọng hơn cả việc trí nhớ bị làm giả, vừa nãy cô cố tình nói thế, song Tân Huân không hề ngạc nhiên, ngược lại còn bắt kịp suy nghĩ của cô, thậm chí không chỉ bắt kịp, mà anh còn bất ngờ hỏi cô nguyên nhân bệnh của Trạm Tiểu Dã.
Chứng tỏ anh đã nghi ngờ từ lâu.
Mà nghi ngờ này không thể đến từ một người ngoài ngành, hay thậm chí chỉ học sơ qua.
“Nói suy nghĩ của anh đi.” Sầm Từ tựa người vào lưng ghế: “Giờ đã biết anh am hiểu ngành này, vậy tôi mặt dày hỏi anh cũng chẳng sao.”