Hôm sau, Tần Huân gọi điện thoại cho Sầm Từ, thông báo Châu Quân đã đồng ý hẹn gặp.
Dù là năng suất làm việc của Tần Huân hay là sự thay đổi thái độ của Châu Quân cũng đều khiển Sầm Từ bất ngờ, vậy nên trong lúc ngồi ở phòng khám chờ Tân Huân, Sầm Từ suy nghĩ, không cần biết mục đích thật sự của Tân Huân là gì, chí ít thì trong chuyện này anh ta thật sự đã giúp đỡ cô hết lòng hết sức.
Tần Huân nhanh chóng đến câu lạc bộ Môn.
Xe của hai người vẫn đang nằm ở tiệm sửa, nên Tần Huân lái xe của công ty đến đây.
Từ xa Dương Tiểu Đào đã nhìn thấy anh đứng tựa vào cửa xe.
Sầm Từ vừa ra tới cửa, Tiểu Đào liền hào hứng hỏi, bác sĩ Sâm, chị với anh Tần Huân đang hẹn hò thật sao? Sau khi đã lên xe, cứ nghĩ tới Dương Tiểu Đào, Sầm Từ lại cảm thấy buồn cười, cô bé này muốn được lấy chồng quá rồi.
Thấy cô tươi cười vui vẻ, Tần Huân rất tò mò, hỏi cô có chuyện gì vui vậy.
Tất nhiên Sầm Từ sẽ không kể chuyện của Dương Tiểu Đào cho anh, chỉ trả lời: “Không có gì, chỉ đang nghĩ tới một chuyện rất buồn cười thôi.” Nét mặt Tần Huân thả lỏng, anh nhẹ giọng nói: “Hiếm khi thấy cô cười.” Sầm Từ hơi ngẩn người, lát sau cô lẩm bẩm: “Hình như...
trước đây tôi không như vậy.” “Hả?” Tần Huân không nghe rõ.
“À, không có gì.” Sầm Từ cũng không hiểu tại sao tự dưng mình lại nói thế, bèn chuyển sang chuyện khác: “Đâm vào xe của anh, lại còn làm phiền anh giúp tôi gặp được Châu Quân, hình như càng ngày tôi càng nợ anh nhiều hơn.” Tần Huân cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không khách sáo mà đáp lại, nhân lúc lái xe đến đoạn ngã rẽ, anh quay đầu nhìn cô hỏi: “Thể cố định trả ơn thế nào?” Sầm Từ ngẩn người.
Nói thật, cô còn chưa nghĩ tới chuyện này, càng không ngờ Tận Huân sẽ hỏi cô như thế, người Trung Quốc giao tiếp với nhau luôn chú ý phép lịch sự, tôi nói cảm ơn, đối phương sẽ trả lời: Không có gì, đây là chuyện rất bình thường, nào có kiểu hỏi lại ngược lại như vậy?
Nhưng có vẻ Tần Huân không hỏi cho vui miệng, anh đang thật sự chờ câu trả lời của cô.
Sầm Từ liếm môi, nhất thời không biết nói gì, khi xe rẽ qua hai ngã rẽ, cô mới nói: “Hay là...
tôi mời anh ăn cơm nhé, dù mấy bữa cơm cũng không trả hết được ơn cứu mạng, nhưng tôi chỉ nghĩ được cách này.”
Tần Huân nhìn vẻ nghiêm túc trên gương mặt cô, kìm lòng không đặng mà bật cười.
Sầm Từ không biết anh đang nghĩ gì, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Nếu không thì từ nay về sau anh có thể chữa bệnh miễn phí tại câu lạc bộ Môn.
À, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý trù ẻo anh bị bệnh tâm lý, tôi chỉ là cảm thấy xã hội bây giờ tạo nên những áp lực rất lớn, đặc biệt là với doanh nhân như anh, nên điều quan trọng là phải có cách giải tỏa thích hợp, điều này ít nhất sẽ xoa dịu những cảm xúc tâm lý căng thẳng.” Tần Huân nhìn thẳng phía trước nói: “Cô cảm thấy tôi bị căng thẳng tâm lý ư?”
“...
Thực ra thì không.” Phải là ngược lại mới đúng, cảm xúc của anh rất ổn định, từ khi quen biết tới bây giờ, cô chưa từng thấy anh mất bình tĩnh vì chuyện gì.
Anh mỉm cười.
Bầu không khí trong xe rơi vào yên tĩnh.
Sầm Từ càng cảm thấy khó chịu hơn, hình như cô đã đưa ra một đề nghị tệ hại.
Nhưng xét trên góc độ thực tế, cô đề nghị như vậy là có nguyên nhân, đối với Tần Huân, Sầm Từ không cảm thấy ghét, dù gì người ta cũng giúp cô nhiều lần, nhưng cô rất nghi ngờ và cảnh giác trước chuyện anh có thể biết thôi miên.
Tuy cô và Thang Đồ đã quyết định để mọi chuyện xảy ra theo tự nhiên, nhưng cô có thể như vậy được sao? Nếu anh quả thực biết thôi miên, vậy thân phận thành lập công ty của anh chỉ là một tấm bia chắn, trên thực tế anh còn có một thân phận khác mà người ngoài không biết; Nếu ở nhà hàng, anh cố ý ra hiệu với cô, vậy tức là anh có chuyện cần nhờ cô giúp, mà chuyện này không thể nào nói ra miệng được.
Gậy ông đập lưng ông cũng là một cách.
So với ẩn nấp, chi bằng chủ động đối mặt trực tiếp, như thể cô cũng dễ dàng suy đoán được mục đích thật sự của anh.
Có điều sau khi buột miệng nói ra, Sầm Từ cảm thấy mình hấp tấp quá, bởi nếu anh thật sự có mục đích không thể nói, tất nhiên cũng sẽ nghi ngờ ý đồ ban đầu của cô.
Sầm Từ đang suy nghĩ thì xe chầm chậm dừng lại, phía trước có đèn đỏ, khiển đường bị tắc cả một đoạn dài.
Tần Huân đặt một tay lên vô lăng, quay đầu mỉm cười nhìn cô, bất ngờ hỏi một câu: “Nếu tôi đến phòng khám, cô làm bác sĩ điều trị của tôi nhé”
“Hả? À...
thế cũng được, nhưng giải tỏa cảm xúc và tư vấn tâm lý là sở trường của Thang Đồ, còn tôi thường nhận những bệnh nhân tâm thần nghiêm trọng.” Nói tới đây, Sầm Từ lại không muốn giao mối nguy hiểm vào tay Thang Đô, nên giả vờ nói đùa: “Nhưng bây giờ đầu óc Thang Đô chỉ có mỗi đội trưởng Bùi, không biết còn có thể nhận trường hợp của anh không nữa.”
Tần Huân mím môi: “Tôi không tiếp xúc nhiều với cô ấy, cũng không cần thiết phải tốn thời gian tìm hiểu nhau, hơn nữa nếu cô là bác sĩ điều trị, bản thân tôi cũng yên tâm hơn.
Cô cũng đã chẳng nói, những người làm kinh doanh giống tôi đây, việc quan trọng là cần thường xuyên kiểm soát cảm xúc và giải tỏa tâm lý, phòng bệnh hơn chữa bệnh hay sao.”
Sầm Từ mỉm cười nói: “Được.” Trước khi vào bệnh viện, Tân Huân nhắc nhở Sầm Từ: “Châu Quân có thành kiến với cô, nên anh ta có nói gì khó nghe cô cũng đừng chấp, cô gặp anh ta vì mục đích riêng, còn quá trình đạt được mục đích như thế nào không quan trọng.” Sầm Từ không ngờ Tần Huân lại chu đáo như vậy, liền nhẹ nhàng nói: “Trường hợp khó hơn tôi cũng đã từng gặp rồi, nếu như bị người ta măng mấy câu, tôi cũng không giận, yên tâm đi, tôi không thể để công sức của anh đổ xuống sông xuống bể được.” Châu Quân hiện đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Thật ra với những trường hợp giống như anh ta, chỉ cần tỉnh lại là không còn vấn đề gì nghiêm trọng, còn vết thương do dao đâm phải từ từ mới lành lại.
Có lẽ để thể hiện phong thái của người giàu có, nên cái gì cũng phải đặc biệt.
Sầm Từ trao đổi trước với bác sĩ điều trị chính để tìm hiểu tình hình, vì đã quen mặt cô nên bác sĩ cũng không giấu, nói vết thương của anh ta có thể điều trị ở nhà, vì mỗi lần đi đi về về để thay thuốc hơi phiền phức, có bác sĩ riêng rồi thì cũng sẽ không sao..
Trước cửa phòng bệnh lúc này có hai vệ sĩ đứng hai bên, mặt không cảm xúc, làm Sầm Từ nghĩ tới hai con sư tử đá hay đặt ngoài công nhà.
Châu Quân cẩn thận như vậy kể ra cũng đúng.
Tin anh ta vừa tỉnh lại đã truyền đến tại của cánh truyền thông, có rất nhiều phóng viên lén vào bệnh viện với đủ loại lý do, y tá còn nói, có kẻ thậm chí đóng giả thành nhân viên dọn dẹp, định xông vào phòng bệnh của Châu Quân chụp
ảnh.
Để lấy được tin tức đầu tiên, họ không từ bất cứ mánh khóe, thủ đoạn nào.
Vệ sĩ canh cửa nhận ra Tần Huân, nhưng khi thấy Sầm Từ thì hơi lưỡng lự, Tần Huân lạnh lùng nói: “Cô ấy đi cùng tôi.” Phòng chăm sóc đặc biệt của Châu Quân có huyền quan, Tần Huân đi trước, Sầm Từ liền nghe thấy tiếng chào hỏi khách sáo.
“Giám đốc Tẩn đấy à, mời ngồi mời ngồi.” “Đừng ngồi dậy chứ, mau chóng nằm xuống đi.” Tôi một câu anh một câu, có vẻ đều là người biết cách ăn nói cả, quả thực là dân kinh doanh có khác.
Có điều sau khi nhìn thấy Sầm Từ, sự nhiệt tình của Châu Quân lập tức chẳng còn gì, nụ cười cứng đờ, nét mặt cũng trở nên khó chịu.
Anh ta tựa người vào đầu giường, trên người đầy vết băng bó, nhưng tinh thần có vẻ khá tốt.
Trên chiếc tủ cạnh đầu giường đặt một bình hoa cổ nhỏ bằng sứ màu trắng, bên trong cằm vài bông hoa ly vẫn còn tươi, trên cánh hoa còn đọng mấy giọt nước.
Trong phòng chỉ có một y tá, thấy có khách tới, y tá nhanh chóng đặt đĩa hoa quả xuống bàn rồi ra ngoài.
Tần Huân nói với Châu Quân: “Giám đốc Châu, đây là người hôm qua tôi nhắc với anh qua điện thoại.” Dứt lời, anh vẫy tay với Sầm Từ: “Qua đây ngồi.”