Cách Một Cảnh Cửa

Chương 39: Hết người này đến người kia đều mất tích:



“Trứng cá muối Almas và nấm trắng vừa mới được vận chuyển đến hôm nay, vẫn còn tươi, cô nếm thử xem.” Không cần nếm, chỉ nhìn thôi Sầm Từ đã thấy thèm rồi, từ đẳng cấp nguyên liệu cho đến màu sắc được phối hợp khi bày ra đĩa đều vô cùng hoàn hảo.

Sầm Từ ngồi xuống chậc lưỡi mấy tiếng, rồi ngước mắt nhìn Tần Huân: “Một bàn ăn có giá trị liên thành, còn chưa kể do ông chủ đích thân xuống bếp.” Món canh cũng được Tần Huân chú trọng, nếu Sầm Từ không nhìn lầm thì nguyên liệu chính là cá Bahaba Trung Quốc “quý như vàng ròng” rồi, chứ chưa cần nhắc đến trứng cá muối Almas và nấm trắng khổng lồ cực kì quý hiếm mà anh vừa nhắc tới.

“Thực khách quyết định giá trị món ăn.” Tần Huân khui sâm panh.

Sầm Từ nhoẻn cười: “Chưa bao giờ tôi biết mình đáng giá thể đấy.” Tần Huân rót sâm panh cho cô, nói: “Ở thành phố Nam, cái tên Sầm Từ này ai ai cũng biết.” “Anh đang chỉ chuyện Mẫn Vi Vi sao? Đúng thế, phóng viên làm người dân cả thành phố Nam biết đến tôi.” Sầm Từ cười gượng: “Nhưng những người biết tôi thì đều sợ tôi.” Tần Huân nhẹ nhàng nói: “Vì người ta không hiểu cô, thời đại này lòng người hỗn loạn, mọi người đều đã quen với việc bảo sao nghe vậy, nhưng càng như thể mọi người lại càng dễ quên.

Xã hội thông tin ngày một phát triển, liệu có ai nhớ mãi một chuyện của người khác? Dù nhớ, cùng lãm thỉnh thoảng lôi ra nói một hai câu mà thôi.” Sầm Từ ngẫm nghĩ những lời anh nói, thấy cũng đúng.

“Cái tên của nhà hàng này có hàm nghĩa đặc biệt gì không?” Một chữ “Ký”, rất đơn giản.

Nhưng phàm là những thứ đơn giản, thì ý nghĩa đằng sau lại càng không hề đơn giản như thế.

Cô không tin cái tên này là do Tần Huân đặt bừa.

“Ký ức.” Tần Huân không hề kiêng dè, tiếp tục chủ đề này: “Mang rất nhiều hàm ý, có thể là ký ức của một người này với một người khác, cũng có thể là hoài niệm của một người với món ngon nào đó.

Cái tên này do một người bạn nghĩ ra, tôi và Thấm Tự cảm thấy khá hay, cả cánh cửa ban nãy cô nhìn thấy, cũng do người bạn đó thiết kế.” Tư duy của Sầm Từ nhạy bén, lập tức nhận ra đầu mối trong đó: “Là một người bạn khác của Thẩm Tự?” Tần Huân gật đầu, cầm đôi đũa riêng gắp một miếng cá cho cô.

Sầm Từ cảm ơn, rồi gặng hỏi: “Người bạn đó của anh cũng không có tin tức gì của Thẩm Tự ư?” “Tôi không biết.” Sầm Từ không hiểu.

“Là bạn của Thẩm Tự, thật ra tôi không thân lắm.” Tần Huân giải thích: “Sau này Thẩm Tự mất tích, người bạn đó cũng không rõ tung tích đâu, cho đến tận bây giờ, cả hai người đó đều biệt tăm biệt tích.” Sầm Từ ngạc nhiên.

Trời ạ, hết người này đến người kia đều mất tích thì không phải là chuyện ngẫu nhiên nữa rồi.

Tần Huân nhấp một hớp rượu, nói tiếp: “Báo cảnh sát rồi, cũng đã lập án rồi, tất cả các cách đều đã dùng rồi, nhưng vẫn không hề có tin tức, có điều tôi đã quen với chuyện này, cứ từ từ tìm kiếm thôi.” Coi như hôm nay Sầm Từ biết được khá nhiều thông tin, cũng đã làm rõ nguyên nhân Tẩn Huân xuất hiện ở thành phố Nam, nếu không thì nói thật cô vẫn luôn nghi ngờ ý đồ của anh.

Ngẫm nghĩ một lát, Sầm Từ lên tiếng: “Có phải anh...” Tần Huân ngước mắt nhìn cô.

Sầm Từ nuốt ngược nửa câu còn lại, lặng lẽ chuyển sang chuyện khác: “Có phải anh định ở lại thành phố Nam trong thời gian dài?” Một câu hỏi vô thưởng vô phạt, nhưng còn hơn câu ban nãy Sầm Từ suýt nữa đã buột miệng hỏi.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy vừa rồi cô như bị ma xui quỷ khiến, thiếu chút nữa cô đã hỏi anh biết thôi miên phải không.

Đúng là anh đã cứu mạng cô, cũng thẳng thắn kể lại chuyện của bạn anh cho cô biết, nhưng cô không hề bớt nghi ngờ anh.

Có lẽ tốt nhất một vài chuyện Sầm Từ chưa nên nói thì hơn.

Tần Huân nhẹ nhàng đáp: “Tôi vẫn phải chạy đi chạy lại hai nơi, ở thành phố Nam này tôi cũng có công việc cần làm.” Xem ra Tần Huân sẽ thường xuyên đến thành phố Nam.

“Cô đã đi tìm Châu Quân, nhưng anh ta vẫn không nể mặt cô.” Lần này Tần Huân chủ động chuyển chủ đề.

Sầm Từ nhớ lại những gì anh nói về Châu Quân khi mời cô ăn tối qua điện thoại: “Anh cảm thấy Châu Quân có vấn đề?” Tần Huân điềm tĩnh nói: “Nói suy nghĩ của cô trước đi.” Trong chuyện của Mẫn Vi Vi, thật ra Tần Huân cũng coi là tham dự khá nhiều, Sầm Từ cũng không cần phải giấu anh nữa, bèn nói: “Đầu tiên tôi có thể khẳng định Châu Quân không thạo phương diện phân tâm học hoặc tâm lý học, hay nói cách khác, anh ta không phải là tác giả đã thay đổi trí nhớ của Mẫn Vi Vi.” Tại sao nhất định Sầm Từ phải đến bệnh viện gặp Châu Quân? Ban đầu Sầm Từ kiên quyết như thể hoàn toàn không phải là vì muốn rửa sạch oan khuất cho mình, càng không phải chủ động đến nghe ăn mắng, mà cô cần quan sát Châu Quân ở khoảng cách gần để biết tình hình cơ bản của anh ta.

Dù Mẫn Vi Vi cầm dao là để tự vệ hay muốn tự sát, thì có một điều chắc chắn là khi xảy ra chuyện chỉ có hai người là cô ta và Châu Quân.

Trước đó, cô giúp việc cũng nói không có bất kỳ ai đến, vậy thì trong tình huống bình thường, tính cách Mân Vi Vi đột nhiên thay đổi rất có liên quan đến Châu Quân.

Nhưng khi gặp Châu Quân, quan sát anh ta, cô có thể chắc chắn được Châu Quân là dân làm ăn trăm phần trăm, quá ít khả năng để một người như anh ta hoàn thành lĩnh vực chuyên môn có độ khó cao như vậy.

Vì thế Sầm Từ càng thêm khẳng định suy nghĩ trước kia của mình, trí nhớ của Mẫn Vi Vi đã bị người khác thay đổi từ trước, trước cả khi cô ta đến câu lạc bộ Môn.

Sau khi nghe Sầm Từ nói vậy, Tần Huân cũng lập tức hiểu dụng ý trước đây của Sầm Từ, cũng hiểu mục đích cô đến tìm Châu Quân lần hai.

“Nhưng, từ lâu Châu Quân đã biết trí nhớ của Mẫn ViVi có vấn đề rồi.” Sầm Từ không ngờ Tận Huân nói trúng suy nghĩ của cô, liền ngẩn người, rồi gật đầu: “Đúng, rất có khả năng Châu Quân biết ai là người động vào trí nhớ của Mẫn Vi Vi” “Cô đã đoán được trước rằng Châu Quân sẽ đến đón Mẫn Vi Vi.” “Phải.” Sầm Từ thẳng thắn: “Mẫn Vi Vi không thể quanh năm suốt tháng ở bệnh viện tâm thần, chuyện đầu tiên Châu Quân làm sau khi tỉnh lại chắc chắn là đón cô ta ra.

Vấn đề là, sau khi đón Mẫn Vi Vi anh ta lại không hề đưa đến chỗ tội, điều này mới làm tôi thêm phần khẳng định suy đoán của mình.” Nếu Châu Quân hoàn toàn không rõ về tình trạng của Mẫn Vi Vi, thì theo logic bình thường sẽ phải đưa cô ta đến câu lạc bộ Môn để tiếp tục điều trị.

Hơn nữa với tình trạng của Mẫn Vi Vi rõ ràng phải được điều trị tiếp mới đúng.

Nhưng cách làm của Châu Quân là gì? Đầu tiên Châu Quân giấu sự thật về hiện trường xảy ra sự việc, sau đó đổ trách nhiệm lên đầu Sầm Từ, rồi đưa Mẫn Vi Vi ra khỏi viện tâm thần, ngăn không cho Sầm Từ gặp Man Vi Vi.

Bề ngoài là để phòng Sầm Từ tiếp tục làm gì đó với Mẫn Vi Vi, nhưng theo logic thông thường thì sẽ không như vậy, điều đầu tiên phải là nghĩ cách chữa khỏi cho Mẫn Vi Vi.

Qua chuyện này Sầm Từ hiểu rõ một điều, Châu Quân biết việc trí nhớ của Mân Vi Vi bị thay đổi, nhưng người làm không phải anh ta.