Cách Một Cảnh Cửa

Chương 43: Cuối cùng cũng không tránh khỏi cảnh dung tục



Những người từng đến đây đều biết rằng, bước chân vào Tử Đình, tiền không còn là tiền nữa mà thành giấy, đốt tiền như giấy là có thật, bởi chỉ một ly rượu trong club này cũng đã băng nửa tháng tiền lương của một người lao động bình thường.

Những kẻ đến Tử Đình xả tiền không giàu có thì cũng là người có địa vị, ngoài người giàu có ở thành phố Nam thường xuyên đến đây tụ tập ra, còn rất nhiều người từ các thành phố khác nghe danh mà đến Tử Đình.

Tử Đình vừa là địa điểm ăn chơi, vừa là nơi đàm phán kinh doanh, và hơn thế nó còn là nơi để phát triển các mối quan hệ.

Các khách hàng đến đây đều có những mục đích khác nhau, nhưng giống nhau ở chỗ là vung tiền như rác.

Tám giờ kém hai mươi phút Sầm Từ có mặt tại Tử Đình.

Trên điện thoại Trạm Xương hẹn gặp cô lúc tám giờ tối.

Tử Đình có hai bãi đỗ xe, một bãi đỗ bên trên và một bãi đỗ ngầm bên dưới, đều nói thẳng đến cửa club.

Nhưng sau khi lái xe quanh một vòng quanh bãi đỗ ngầm, Sầm Từ lại đi lên khu vực đỗ phía trên, chọn một chỗ văng xe và có camera.

Mười phút nữa trôi qua.

Sầm Từ tắt máy, thầm nghĩ, cũng may từ thành phố đến Tử Đình chỉ cách một con đường, nếu không thì không biết cô còn phải tìm đường đến khi nào.

Cô cầm điện thoại lên, mở mục tin nhắn với Tần Huân.

Có một tin nhắn báo lịch bay, được Tần Huân gửi từ lúc sáng, cùng với tin nhắn trả lời của cô trước đó: Xin lỗi, tôi bận việc đột xuất nên không thể đến sân bay đón anh được.

Vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời, chắc là Tần Huân còn đang bận việc.

Đã tám giờ kém năm phút, Sầm Từ không vội đi vào.

Cô đứng ở ngoài cẩn thận quan sát club này.

Quả thật nơi đây vô cùng tầm thường, chẳng những vị trí cách xa đô thị phồn hoa, mà đứng từ ngoài nhìn, club này trông cũng không được bắt mắt cho lắm.

Bốn phía xung quanh là rừng trúc.

Chẳng qua mùa này không phải mùa trố trúc, nên khi gió thoảng qua cánh rừng, ta chỉ nghe thấy âm thanh như tiếng thì thào nhẹ giữa những tán trúc thưa lá.

Club Tử Đình này nằm giữa rừng trúc, là một tòa nhà cổ kính hai tầng với những bức tường gạch đỏ.

Thành phố Nam có nhiều ngôi nhà cổ, nhưng hầu hết đều nằm trong nội thành, nhiều căn trong số đó được xây dựng từ thời Trung Hoa Dân Quốc, nhưng cũng có một số được xây dựng từ thời nhà Minh hay nhà Thanh.

Có những căn nhà cổ có người ở, đến mấy thể hệ từ tổ tiên ông bà đến con cháu đều sống trong đó, có những căn lại trở thành địa điểm du lịch, được tu sửa khang trang, nhằm tái hiện lại bối cảnh huy hoàng của các thế gia vọng tộc thuở xưa.

Cũng có những căn nhà cổ giống club Tử Đình, nằm ở vùng ngoại ô thành phố hoặc giáp ranh với khu đô thị mới, tuy những căn như vậy rất ít, nhưng chúng có tuổi thọ khá lâu đời và là công trình kiến trúc chất lượng.

Trước khi đến đây, Sầm Từ đã tìm hiểu thông tin về tòa nhà Tử Đình này, đừng nhầm tưởng nó chỉ có hai tầng, bên trong tòa nhà là hơn hai trăm căn phòng lớn nhỏ, có một chiếc cổng sắt lớn hai cánh bao quanh tòa nhà này.

Căn nhà là sự kết hợp điển hình giữa phong cách kiến trúc Đông - Tây.

Đi qua bậc thang là thấy bức tường bên trên cánh cửa được điêu khắc cầu kỳ, trong mái đình phía trước có một bức tượng được làm từ gỗ quý lâu năm, bức tượng ấy dường như chỉ cần một đường đao cơ bản đã thành hình, không cần đẽo gọt, không cần sơn, chỉ phủ một lớp dầu lên trên.

Ông chủ club có vẻ là người rất hiểu biết, không hề khoe khoang khắc tên club lên tượng gỗ, bởi điều này sẽ phá hỏng giá trị của cổ vật trăm năm này, thay vào đó, đơn giản ông ta chỉ treo một tấm biển bằng đồng lên tường gạch đỏ, trên biển viết một chữ “Tử“.

Vừa nhã nhặn đầy tính nghệ thuật, lại vừa giản dị khiêm tốn.

Ngước mắt lên Sầm Từ đã thấy cửa sổ chạm hoa, đây là cửa sổ hoa mai kiểu truyền thống làm từ gỗ Hoàng Dương, nhưng mặt trên cửa được lồng kính rất bắt mắt.

Trước đây Sầm Từ cũng đã từng thấy loại kính này trong những căn nhà cổ khác ở thành phố Nam, nghe nói kính này không dính bụi, dù thời gian có trôi qua trăm năm hay nghìn năm.

Hơn nữa nó còn là kính một chiều, bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài tuyệt đối không thể nhìn thấy bên trong.

Trên kính cũng có có hoa văn, được khắc thủ công, vô cùng độc đáo.

Sầm Từ đi vào đại sảnh club, cuối đại sảnh là những ô cửa sổ sát đất có khắc hoa văn, bên ngoài là vườn hoa, xa chút nữa sẽ thấy bóng rừng trúc.

Đại sảnh club rất rộng, kết hợp phong cách Trung Quốc và phương Tây, xung quanh tường có những xà nhà sơn màu ngọc bích, xà nhà phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nhìn kỹ thì đúng là ánh sáng được tỏa ra từ ngọc lục bảo.

Cả đại sảnh được dựng từ trụ sắt, phía trong cùng còn có lò sưởi, trên tường treo tranh sơn dầu vẽ cảnh nông thôn nước Pháp.

Bầu không khí kết hợp với âm nhạc du dương, hoàn toàn không hề ồn ào như tưởng tượng của Sầm Từ.

Nhân viên trong club biết Sầm Từ đến tìm Trạm Xương, bèn bảo cô chờ một lát, sau khi gọi điện thoại xác minh thì đưa cô lên tầng hai.

Tầng hai của tòa nhà mang phong cách nước Pháp dưới thời vua Louis, ngoài ra còn có những cột đá kiến trúc La Mã rất cao, đưa mắt qua bức tường gạch đỏ là thầy lan can sắt cửa chớp, thậm chí đến cửa kính cũng mang hơi hướng phương Tây cổ xưa.

Mọi thứ ở nơi đây đều thấm đượm sự lãng đọng của thời gian, có gì đó rất sâu sắc, khơi gợi cho người ta nhiều cảm xúc.

Trạm Xương ở trong phòng VIP phía cuối hành lang.

Chỉ những người máu mặt mới có thể tiêu tiền mua vui ở đây, nơi riêng tư nhất là phòng VIP.

Gian phòng này rất rộng, có phong cách giống như những nơi Sầm Từ đã đi qua trong club Tử Đình, tuy đây là chốn ăn chơi nhưng không hề trang hoàng dung tục khó nhìn.

Sầm Từ cho rằng chỉ có Trạm Xương trong phòng VIP, dù ông ta không ngồi một mình thì cùng lắm là có trợ lý hoặc vệ sĩ bên cạnh.

Tuy nhiên Sầm Từ không ngờ, đúng là có vệ sĩ thật, nhưng vệ sĩ đứng bên ngoài, còn trong phòng hình như có tới mười mấy người.

Chính xác là có khoảng bảy tám người đàn ông, mặc com lê đi giày da, ai nấy đều đang ôm gái đẹp, những người phụ nữ nũng nịu, rót rượu hoặc đút hoa quả cho khách, có người còn chụm đầu ghé tai thì thầm, những bàn tay béo múp míp thì sờ soạng lung tung, thỉnh thoảng lại nghe thấy một vài câu hờn dỗi: Anh nói chuyện đàng hoàng chút đi...

Trong phòng VIP có một sàn nhảy nhỏ, một người đàn ông to béo đang ôm một cô gái trẻ đẹp đứng trên đó, cả khuôn mặt vùi vào ngực cô gái, nhún nhảy theo điệu nhạc.

Cô gái không đấy ông ta ra, thậm chí còn giơ tay ôm đầu gã, nhưng khi quan sát người Cẩm Từ luôn nhìn vào điểm mấu chốt, rõ ràng có cảm nhận được khuôn mặt cô gái kia thoáng vẻ ghê tởm, nhưng nhanh chóng dùng sự gợi tình trong đôi mắt để che giấu lại.

Nơi đây là chốn trăng hoa, việc họ đang làm chẳng phải chỉ là gặp dịp mua vui thôi sao? Những cô gái có thể đặt chân được vào nơi này đều giỏi thơ ca đàn hát, giọng hát của họ thực sự dịu dàng dễ nghe, dường như họ đang ngân nga hát một bài ca đã rất cũ...

Tiễn biệt nỗi bi thương của chúng ta Tiễn đến bên dòng suối nhỏ

Để dòng nước cuốn trôi nỗi buồn chia xa nhiều năm Lòng mang thương nhớ bước đến bên cầu...1

Lời bài hát “Em ở bên cạnh anh”.

Một vài người khác đang chơi xúc xắc, hàng loạt bình rượu rỗng nằm ngổn ngang trên chiếc bàn dài.

Sau khi Sầm Từ bước vào, những âm thanh cười đùa, ồn ào trong phòng VIP gần như lắng xuống.

Ánh mắt của mọi người dần dần nhìn về phía cô, ngạc nhiên, thắc mắc, sau đó là nghiền ngẫm suy đoán...

Trạm Xương ngồi giữa ghế sô pha, đang nói chuyện với một người đàn ông, bên cạnh ông ta không có phụ nữ, nhìn thấy Sầm Từ đến, ông ta vẫy tay một cái: “Bác sĩ Sâm, mau lại đây ngồi.” Vừa nghe cách xưng hô này, ánh mắt nhiều người ở đây dấy lên sự hứng thú, âm nhạc trong phòng lúc này cũng dần nhỏ xuống.

Ánh sáng trên đỉnh đầu vô cùng chói mắt, biến những khuôn mặt của những người ở đây mang mọi loại cảm xúc khác nhau, vô cùng kỳ lạ, nhất là trong một tòa nhà có kinh trang hoàng theo phong cách thế này, mọi thứ càng trở nên khó chịu hơn.

Có lẽ hàng trăm năm trước đây căn phòng VIP này từng là phòng khách của chủ nhân căn nhà, nhưng.

Sầm Từ tin chắc, các doanh nhân hiện đại nơi đây không thể nào sánh kịp với sự nhã nhặn và lịch sự thời đó.

Cuối cùng cũng không tránh khỏi cảnh dung tục.