Tận Huân cũng đã từng nhắc nhở cô con đường phất lên của Trạm Xương không sạch sẽ, bây giờ xem ra đúng là như vậy thật.
Tuy đều là doanh nhân mưu cầu quyền lợi, nhưng một kiểu thì có văn hóa đạo đức, một kiểu thì từ trong ra ngoài đều sặc mùi lưu manh, trộm cướp.
Tần Huân là điển hình của kiểu văn hóa đạo đức, Trạm Xương là kiểu còn lại, cả những kẻ ngồi trong phòng VIP hôm nay cũng vậy.
Có lẽ đều là những người đã đi trên con đường tối tăm, nên chuẩn mực xã hội với bọn họ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Trạm Xương không quan tâm đến những người xung quanh, vẫn nhìn Sầm Từ chằm chằm.
Sầm Từ cũng không hề run sợ, đôi mắt thẳng thắn đối diện với ông ta.
Rất lâu sau Trạm Xương mới lạnh lùng cười: “Dám nói với tôi như vậy, cô thật sự không sợ tôi sẽ vứt cô ở đây sao, đám anh em của tôi cũng không phải hạng tầm thường gì, nếu cô xúc phạm đến tôi, cô muốn lành lặn rời khỏi đây là chuyện không thể, nhẹ nhàng thì họ cũng phải lột da cô.”
“Tôi biết.”
“Cô biết?” Trạm Xương cảm thấy buồn cười.
Sầm Từ nói rành mạch từng câu, từng chữ: “Tôi đã dám tới đây, thì cũng đã hiểu đôi phần về tổng giám đốc Trạm.” Trạm Xương nheo mắt, im lặng trong giây lát, rồi lại phất tay.
Có kẻ không hiểu chuyện thấy thế, thì lải nhải: “Tổng giám đốc Trạm, gái đẹp như vậy không chơi thì phí quá.” Trạm Xương nổi cáu: “Chơi cái mẹ gì mà chơi? Muốn chơi thì chơi của mày ấy!” Tiếng quát của Trạm Xương làm kẻ kia không dám hé hé gì thêm.
Lão mập đang ôm gái đứng nhảy nhót trên sàn thấy vậy, thì luồn tay vào ngực cô gái sàm sỡ, dâm dê nói: “Hát bài khác đi, để ông đây phiêu cái.” Cô gái kia giơ ngón trỏ lên, chọc tràn lão mập một cách lẳng lơ: “Ôi chao, muốn phiếu còn cần em phải hát sao...” Bầu không khí lại buông thả như ban nãy.
Trong lòng Trạm Xương bắt đầu xao động, nhưng khi mấy chuyện vừa rồi xảy ra khiến cảm xúc của ông ta cũng dần bình tĩnh lại.
Ông ta cười khẩy: “Xem ra, bác sĩ Sầm muốn biết rõ ngọn ngành về tôi.”
“Ông buộc phải cho tôi biết một số chuyện không hay trong quá khứ, trừ phi ông không muốn cứu con trai mình nữa.” Sầm Từ bình thản nói: “Ví dụ như chuyện về cô bé Thiên Thiên.”
Lần này Trạm Xương không nổi giận, nhưng ánh mắt thì rất sâu xa, ông ta hút điếu xì gà, một lúc sau mở miệng nói: “Bác sĩ Sầm, tôi nói thế này cho cô hay nhé, cô có thể bước chân lên thuyền nhà họ Trạm, nhưng bước xuống thì chưa chắc.
Cô phải chữa khỏi bệnh cho Tiểu Dã, còn những chuyện khác, không nói nữa.” Sầm Từ cười, cúi đầu nghịch móng tay: “Xem ra tổng giám đốc Trạm không tin tôi.” Trạm Xương cũng nói thẳng: “Đúng, tính tôi không dễ tin người, nếu cô thật sự giỏi như người ta vẫn đồn, chắc hẳn cô có thể nghĩ ra phương pháp điều trị khác.
Không nên đào bởi chuyện riêng tư của người ta, không cô sẽ khiến tôi nghĩ rằng cô đang có ý đồ xấu.” “Dù tôi có ý đồ xấu, cũng là vì Tiểu Dã.” Trạm Xương tiến tới gần Sầm Từ, nở nụ cười âm u: “Mấy năm nay, tôi gặp nhiều kẻ miệng lưỡi dẻo quẹo rồi, có cả những kẻ nghĩ cách muốn tôi chết, bác sĩ Sầm, cô nói xem làm sao tôi tin cô được?” Ông ta vừa nói vừa dứt câu, bỗng nghe thấy tiếng ai gân cổ lên hét từ số pha đối diện: “Muốn kiếm tiền, được, để ông đây chơi cho đã.” Dứt lời, gà ta ngậm điếu thuốc lên miệng, cầm cái vị ở bên cạnh lên, rút ra một xấp tiền mặt dày cộp, đập mạnh xuống bàn.
Sầm Từ nhìn sang.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, tay áo được gắn lên để lộ một phần cánh tay.
Sầm Từ vẫn nhớ giọng nói này, ban nãy ông ta chính là người bị Trạm Xương quát, xem ra vẫn còn chưa hết tức.
“Chú Năm, chú lại muốn chơi gì đấy? Chú đừng làm con gái nhà người ta chịu không nổi đấy nhé.” Có người cười đùa.
Người đàn ông được gọi là “chú Năm” phất tay, ra hiệu cho người kia im miệng.
Gã vỗ xấp tiền trên bàn, liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh: “Sao nào, có gan lấy số tiền này không?” Những người ở đây bắt đầu thấy thú vị, lão già mập trên sàn lúc này cũng không nhảy múa nữa, ôm cô gái kia về chỗ ngồi.
Cô gái bên cạnh gã Năm trông có vẻ lõi đời, nhưng nhìn chằm chằm số tiền trên bàn mà không quyết định, cô bạn đứng cạnh thấy thế thầm kéo tay cô gái đó.
Sầm Từ nheo mắt thấy rất rõ, xem ra kiểu chơi của đám người này chính là sai khiến người khác làm theo ý mình, nếu không sao cô gái kia lại muốn ngăn cản chứ? Sầm Từ nhìn chằm chằm cô gái, trong lòng thầm mong cô ta sẽ từ chối.
Gã Năm cũng nói rất rõ ràng: “Chúng ta chỉ chơi vui thôi, nếu cô em chơi được, thì tiền là của cô em, nếu không chơi, anh cũng không ép.” Trạm Xương bất ngờ hỏi Sầm Từ: “Cô nghĩ cô ta sẽ chọn thế nào?” Sầm Từ biết Trạm Xương không có ý định tốt đẹp gì, cô mỉm cười không nói.
Trạm Xương cầm một chiếc ly rỗng, rót nửa ly rượu rồi đưa cho cô: “Hay là bác sĩ Sầm nể mặt chút, xem trò vui cùng tôi?” Sầm Từ nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, là loại rượu nặng, dưới ánh sáng nhấp nháy trên đỉnh đầu, nó trở nên lóng lánh đến lóa mắt.
Cô cười nhẹ nhàng, nhận lấy ly rượu đáp: “Được.” Thật ra đây là một yêu cầu bắt buộc phải đồng ý, trong chốn đang điểm này, mục đích chính là kiếm tiền, lấy đâu ra khí phách với cốt cách? Cô gái kia cầm tiền, nũng nịu nói: “Anh Năm, anh chơi nhẹ thôi đừng ép người ta nha.” Gã Năm nhổ bãi nước miếng, sai bảo một cô gái khác, không biết ông ta nói gì mà cô gái ấy bỗng biển sắc, Năm quát: “Mẹ kiếp, nhanh chân lên, tưởng tiền của ông mày dễ lấy vậy hả?” Cô gái ấy bất đắc dĩ phải đi.
Khi trở về, trên tay cầm thêm một ngọn nến.
Đám đàn ông trong phòng VIP phá lên cười, tên nào cũng xấu xa để tiện, nhưng lại láo nháo mắng gã Năm là người không có đạo đức, những cô gái khác thấy thế sắc mặt dần trở nên khó chịu, còn cô gái cầm tiền, mặt mày lúc này đã tái nhợt.
Trạm Xương ghé sát vào Sầm Từ hỏi: “Cô đoán xem, tên Năm muốn chơi cái gì?” Làm sao Sầm Từ biết được, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.
Ly rượu trong tay vang lên tiếng va chạm lảnh lót, Sầm Từ đưa mắt nhìn xuống, Trạm Xương đang nâng ly nói với cô: “Tôi nửa ly, còn cô tùy ý, không ép buộc.” Nói xong, ông ta quả thật uống hết hơn nửa ly rượu.
Rượu nặng, chỉ nhấp một ngụm nhỏ cũng đủ say đến chết.
Tuy nói là không ép buộc, nhưng cái đám người này làm gì có chuyện không ép người?
Nhưng Sầm Từ thật sự chỉ nhấp môi, còn chưa uống đủ nửa hớp rượu, rồi nâng ly lên với Trạm Xương.
Mới đầu Trạm Xương khá ngạc nhiên, sau đó thì lại cười: “Bác sĩ Sâm, cô quả thực dám tùy ý nhỉ.”
“Trước giờ tôi làm khách luôn theo ý chủ.” Trạm Xương nheo mắt nhìn cô chằm chằm: “Hay đấy.” Trên sô pha chếch phía đối diện bỗng có tiếng người thét chói tai.
Sầm Từ quay đầu nhìn, bỗng nhiên người đổ mồ hôi lạnh.
Cô gái cầm tiền đang trồng cây chuối trên bàn, hai bên trái phải đều có hai người đỡ, cây nên đặt ở hạ thân cô ta đang cháy...
cô ta hét to thảm thiết, cố hết sức lây ngọn nến ra, thậm chí ngọn lửa đã cháy tới vạt váy, mấy cô gái khác sợ tới mức hết tán loạn, sau đó vội vàng xé áo, lấy nước, bây giờ lửa mới được dập tắt.
Trong suốt quá trình ấy, đám đàn ông trong phòng VIP không một ai bước lên giúp đỡ cô gái, ai cũng đứng xem trò vui.
Sầm Từ cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, tay cô nắm chặt ly rượu.
Gã Năm ngồi dựa vào sô pha, hai chân bắt chéo, mồm phì phèo nhả khói thuốc: “Yếu quá, còn chưa nổi năm phút đồng hồ.”
Cô gái kia khóc lóc thút thít, một tay che phía bên dưới mình, ngồi cũng không dám ngồi, chỉ dám ngồi xổm, có lẽ cô vô cùng đau đớn, khiến mồ hôi túa ra.
Cô gái vẫn ngồi bên cạnh lão mập từ nãy không chịu nổi nữa, bèn nói: “Anh Năm, anh đừng làm khó Lisa nữa, anh xem cô ấy cũng bị cháy hết quần áo rồi để cô ấy đi bệnh viện thôi.”
Gã Năm xì một tiếng khinh thường: “Má nó! Tao làm khó nó á? Không phải tự nó không biết xấu hổ muốn lấy tiền của tạo sao? Bản thân bất tài lại đổ lên đầu bố mày? Cái thứ hàng không ra hồn này, còn dám đến đây hầu hạ tao?” Gã ăn nói rất khó nghe, chửi mắng đến nỗi những cô gái khác không ai dám đứng ra bênh vực nữa.
Trạm Xương ngồi bên cạnh xem trò vui thấy đủ rồi, chặc lưỡi lắc đầu: “Có câu nói thế nào nhỉ, đừng thử thăm dò lòng người, đừng đánh giá cao nhân tính, cô Sâm, đôi khi cái thứ nhân tình này thật sự không đáng một xu.” Sầm Từ nhìn ông ta, nghiêng người đặt ly rượu xuống, rồi đứng lên.
Trạm Xương ngạc nhiên.
Trước mắt bao người Sầm Từ bước đến gần cô gái kia, nhìn xung quanh một lượt, rồi nhìn hết mấy vẻ mặt trong phòng VIP.
Cô thở dài một tiếng, cởi áo khoác choàng lên người cô gái.
Gã Năm nhảy dựng lên: “Tiên sư mày...” “Năm!” Trạm Xương quát to một tiếng.
Gã Năm khó chịu nhổ bãi nước miếng, ngồi xuống.
Cô gái kia lí nhí nói cảm ơn, thấp thỏm rụt rè ngước mắt lên nhìn.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Sầm Từ thì sững người.