Cách Một Cảnh Cửa

Chương 49: Phim giả tình thật à?



Tần Huân giơ tay vén một lọn tóc ra sau tai cô, động tác rất đỗi dịu dàng, Sầm Từ bỗng thấy hốt hoảng, trong phút chốc cô không dám cử động, hơi thở trở nên cứng đờ.

Ngón tay anh chạm vào vành tai cô, ngưa ngứa...

Sầm Từ luôn cảm thấy ngón tay của Tần Huân rất đẹp, thon dài, các đốt xương rõ ràng, dù không nhìn, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng hình ảnh những ngón tay anh nhẹ nhàng vén lọn tóc của cô ra sau tai, vô cùng gợi cảm.

Giây lát sau, Tần Huân hơi cúi đầu xuống.

Trái tim Sầm Từ vọt lên đến tận cổ họng, suy nghĩ không biết anh định làm gì?

Hơi thở của Tần Huân phả vào chóp mũi cô, ấm nóng, đầy mờ ám.

Có một dự cảm thoáng qua, nhưng Sầm Từ không nắm bắt được nó.

Vậy nhưng Tần Huân lại không hề có hành động tiếp theo, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt Sầm Từ, ánh mắt nhẹ nhàng di chuyển từ đôi môi đến đôi mắt cô, đoạn mỉm cười: “Ăn mì được không? Đồ ăn trong tủ lạnh nhà cô ít đến đáng thương.” Sầm Từ ngẩn người, nhanh chóng sực tỉnh, khuôn mặt tức thì nóng bừng.

Cô hằng giọng, giả vờ tỏ ra thoải mái: “Được.”

Tần Huân buồn cười, đưa tay xoa đầu cô: “Ra bàn ăn chờ tôi đi.” Sau đó anh đưa mắt nhìn xuống dưới chân Sầm Từ, cổ ý hỏi: “Có đi được không?”

Đương nhiên đi được.

Sầm Từ vội vàng bỏ chạy.

Tần Huân tươi cười quay người đi tới chỗ tủ lạnh, anh mở tủ ra, rồi lại thở dài lần nữa, trong tủ lạnh đến một cọng rau cũng không có.

Rời khỏi nhà bếp, Sầm Từ đi qua phòng khách vào phòng ngủ, khẽ khàng đóng cửa phòng lại, đến khi nghe thấy tiếng nồi niêu xoong chảo loáng thoáng vang lên trong nhà bếp, cô mới gọi một cuộc điện thoại cho Dương Tiểu Đào.

Có lẽ Dương Tiểu Đào đang ăn cơm bên ngoài, xung quanh khá ổn ào, lúc nhận điện thoại của Sầm Từ, cô ấy đã chọn nơi yên tĩnh hơn một chút: “Bác sĩ Sâm, chị nói đi.” Sầm Từ thì thào hỏi: “Hôm nay giám đốc Tần có gọi điện thoại đến không?” “Giám đốc Tẩn? Ô, đúng rồi, có gọi ạ, là em nghe máy.” “Em nói sao với anh ấy?” “Em nói chị nhận cuộc gọi của giám đốc Trạm xong thì đi.” Sầm Từ ra chiều suy nghĩ.

“Bác sĩ Sầm?” “Không sao, cảm ơn em.” Sầm Từ cất điện thoại vào trong túi, tựa lưng vào tường, xem ra Tần Huân không hề nói dối cô.

Một lúc sau, Sầm Từ gượng cười, thầm nghĩ mình đúng là đã lấy lòng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.

Tần Huân nấu mì trứng, sau đó làm thêm một đĩa rau thơm xào thịt và dưa muối nữa.

Sầm Từ nhìn chằm chằm rau trên đĩa, không thể tin nổi những thứ này được lấy ra từ tủ lạnh nhà cô.

“Chỉ có hai cọng rau thơm và một ít dưa muối, may mà còn tìm được ít thịt heo, nên tôi xào chung chúng cùng nhau, cô ăn tạm vậy.” Nói đến đây, Tần Huân bổ sung thêm: “Ban nãy tôi đã nghĩ, hay là đến nhà đồng nghiệp của cô phía đối diện mượn ít thức ăn.” Sầm Từ không khỏi buồn cười: “Được đấy, tủ lạnh nhà Thang Đổ lúc nào cũng đầy ăm ắp đồ, giống như chiếc túi Doraemon vậy, muốn gì cũng có.” Tần Huân đưa đũa cho cô rồi nói: “Tôi nhớ rồi.” Sầm Từ nhận lấy đôi đũa mà không hiểu, anh nhớ gì cơ? Chẳng nhẽ anh định sau này đến nhà Thang Đồ mượn ít đồ ăn thật?

“Anh cũng chưa ăn cơm à?” Thấy Tần Huân làm hai bát mì trứng, Sầm Từ hỏi.

Tần Huân đưa bát mì có hai quả trứng cho cô nói: “Tôi à, kế hoạch trước đó tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, chỉ đợi cô đến sân bay đón tôi, thì nhân cơ hội đó tôi sẽ mời cô đi ăn tối, nào ngờ vừa xuống sân bay thì thấy tin nhắn của cô.” Sầm Từ luôn miệng nói xin lỗi: “Khi đó tôi nhận được điện thoại của Trạm Xương, anh cũng biết là tôi luôn chờ ông ta chủ động liên lạc với mình mà, thế nên.” Tần Huân lắc đầu: “Trước kia là Châu Quân, bây giờ là Trạm Xương, cô đang mạo hiểm đấy.” Sầm Từ cầm đôi đũa lên, gắp một quả trứng đặt vào bát anh: “Tỉ lệ Châu Quân chủ động liên lạc với tôi rất thấp, trừ phi tình trạng của Mẫn Vi Vi tệ đến mức anh ta không thể kiểm soát nối.

Trạm Xương thì không giống như thế, Trạm Tiêu Dã có vấn đề về tâm thần, dẫn đến nhân cách phân liệt, Trạm Xương không có khả năng giải quyết vấn đề của Trạm Tiểu Dã.

Bây giờ ông ta nổi điên vì tôi muốn đào xới lại bí mật của mình, nhưng không bao lâu nữa ông ta sẽ phải cảm ơn tôi, thậm chí đến nhờ và tối.

Ngoài ra, buổi tối tôi cũng không ăn được hai quả trứng, sẽ béo.”

Nửa đoạn trước Tần Huân nghe rất nghiêm túc, nhưng đến câu cuối cùng, anh không thể nhịn được cười, cô nói có vẻ chắc chắn, nhưng mọi thứ nào có như cô miêu tả: “Cô không béo” Anh đánh giá cô, nửa đùa nửa thật: “Vóc dáng đã đẹp lắm rồi.”

“Nếu là lời khen thật lòng, thì tôi xin nhận.” Sầm Từ thoải mái nói.

Khi Thang Đồ sang nhà Sầm Từ, bát mì của cô cũng đã gần thấy đáy, Tần Huân ra mở cửa.

Thang Đồ vào phòng bếp nhìn thấy cảnh này, liền nhoẻn miệng cười: “Mặt trời mọc phía Tây rồi, người không thích ăn mì như cậu lại ăn hết cả một bát mì.”

“Anh ấy nấu rất ngon.” Sầm Từ không hề giấu giếm, dù gì món rau thơm xào thịt và dưa chua cũng cực kì ngon, làm cô cảm thấy món ngon này không thể nào được làm từ nguyên liệu nhà cô được.

Thang Đồ cực hiểu, nếu nấu không ngon thì không thể làm Sầm Từ bằng lòng ăn hết.

Tần Huân cười nói: “Cô đến không đúng lúc rồi, mì chỉ đủ cho hai người ăn.” “Ôi chao, tôi đã ăn từ lâu rồi.” Thang Đồ nhìn Tần Huân: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hôm nào tôi đến nhà hàng của giám đốc Tấn, anh giảm giá cho tôi được không?” Tần Huân mỉm cười: “Bạn của Tiểu Từ, miễn phí.” Nói xong, anh thu dọn bát rỗng trên bàn.

Sầm Từ thấy vậy bèn vội vàng đứng lên: “Để tôi...” “Ngồi đi, dù gì cô cũng đang là người tàn tật.” Tần Huân cười nói.

“Tôi cứ cảm thấy dùng từ “tàn tật' này không được hay cho lãm, mất công người khác nghĩ tôi vừa què cụt vừa bị thiếu năng.” Sầm Từ được Thang Đồ dìu vào trong phòng khách, cô uể oải tựa người vào sô pha, nghiêm túc nói thể.

Thang Đổ ngồi xuống đầu bên kia sô pha, tựa lưng vào tay vịn, cười đầy mờ ám: “Tàn hay không tàn để nói sau, ban nấy Tần Huân gọi cậu là Tiểu Từ à? Tiểu Tử, Tiểu Từ...” Thang Đồ rút một tờ khăn giấy rồi vo tròn lại, ném vào lòng Sầm Từ: “Chuyển sang thân phận bạn trai chính thức từ khi nào thể hả?” Sầm Từ ngẩn người.

Nếu Thang Đồ không nói, cô thật sự cũng không hề cảm thấy gì.

Lần đầu tiên Tần Huân gọi cô như vậy là ở bãi đỗ xe Tử Đình, bây giờ nhớ lại, sau khi về nhà đúng là anh vẫn luôn gọi cô là “Tiểu Tử”, chẳng trách ban nãy cô cứ thấy là lạ mà không biết là chỗ nào, hóa ra vấn đề nằm ở đây.

“Chắc không phải hai người...” Thang Đồ thấy Sầm Từ không nói gì, tưởng rằng cô ngầm thừa nhận, liền vội vàng tiến đến, hồ hởi hỏi: “Làm giả thành thật đấy chứ?”

“Cậu nói bé thôi.” Sầm Từ đưa tay che miệng Thang Đồ lại.

Đúng lúc Tần Huân ra khỏi phòng bếp, vào phòng khách thì nhìn thấy cảnh tượng này, bèn mỉm cười hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Không có gì” Sầm Từ không chắc Tần Huân có nghe chuyện chưa, nhưng giọng của Thang Đồ không hề nhỏ, Sầm Từ ngượng ngùng hỏi Thang Đồ: “Cậu sang đây làm gì?” Thấy Sầm Từ quyết đánh trống lảng, Thang Đồ liền vỗ lên tay cô, đến khi Sầm Từ thả tay xuống, Thang Đồ lấy chai thuốc xịt Vân Nam Bạch trong túi áo ra: “Cậu bị treo chân đúng không, mình đến đưa thuốc cho cậu, cậu đúng là đồ vô lương tâm, mình quan tâm cậu như thế, cậu còn giấu giếm mình.” Sầm Từ nhướng mày với Thang Đồ.

Thang Đồ chọc tay vào trán cô nói: “Chuyện của Trạm Xương.”