Anh ta đứng tựa vào bàn bếp, hai chân bắt chéo, khoanh tay trước ngực.
Tần Huân biết Tiêu Hàng có chuyện muốn nói, nhưng bản thân cũng không hỏi trước, bình tĩnh khuấy bơ.
Cuối cùng Tiêu Hàng không kiềm chế được nữa, mở miệng nói: “Tần Huân, lần này về thành phố Nam cậu hơi khác lạ.” Tần Huân khuấy bơ xong thì đặt sang một bên, mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà: “Khác như thế nào?” Tiêu Hàng im lặng một lát: “Trước đây cậu không thích lo chuyện bao đồng.” “Ý cậu muốn nói tối già rồi?” “Không phải.” Tiêu Hàng đổi dáng đứng rồi nói tiếp: “Tôi cảm thấy, cậu đang coi việc của người phụ nữ kia là việc của mình.
“Đừng gọi người này người kia, cô ấy có tên đấy.” “Được rồi, Sầm Từ.” Tiêu Hàng đồng ý, quay trở về chuyện chính: “Đầu tiên cô ta gây chuyện với Châu Quân, sau đó lại chọc giận Trạm Xương, cậu không hề ngại rắc rối đi giải quyết từng chuyện giúp cô ta, lần trước suýt nữa cậu mất mạng cũng là vì cô gái Sầm Từ này, Tần Huân tôi muốn hỏi cậu, rốt cuộc cậu đang muốn làm gì?”
Tần Huân đổ lòng trắng trứng vào khuôn bánh, hời hợt trả lời: “Cậu nói quá lên rồi, dù là Châu Quân hay Trạm Xương thì cô ấy đều có khả năng tự giải quyết, tôi chẳng qua chỉ đứng ra nhắc nhở cô ấy mà thôi, còn chuyện tai nạn lần trước, đâu có nghiêm trọng như cậu nói, sao tôi có thể suýt mất mạng được?” Tiêu Hàng thở dài: “Sầm Từ đúng là rất xinh đẹp, Tần Huân à, cậu cứ nói thật với tôi cũng không sao mà, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, tôi có thể hiểu cho cậu.” Tần Huân chỉ cười mà không nói gì.
“Bây giờ cậu còn nghi ngờ cô ta không?” Tiêu Hàng hỏi thêm.
“Đương nhiên là có.” Tiêu Hàng cảm thấy khó hiểu.
“Người phụ nữ Thẩm Tự nhắc đến trước khi mất tích, qua miêu tả có nhiều khả năng là Sầm Từ, nhưng sau khi tiếp xúc một khoảng thời gian, xét cả về tính cách hay kinh nghiệm sống thì Sầm Từ có chỗ không giống với người Thẩm Tự nói, nên trước mắt tôi vẫn chưa thể hiểu vấn đề nằm ở đâu.
Vậy nên, khi mọi chuyện còn chưa sáng tỏ, tôi muốn tận sức bảo vệ sự an toàn của cô ấy, nhỡ đâu từ phía Sầm Từ có thể tìm được bí mật về chuyện Thẩm Tự mất tích thì
sao.”
“Nhưng, cậu hoàn toàn có thể không cần phí sức như vậy.” Tiêu Hàng thật sự không hiểu, bởi từ trước đến nay Tần Huân không phải người thích lãng phí thời gian.
Tần Huân cẩn thận cắt miếng phô mai, anh hiểu ý của Tiêu Hàng, nên nói: “Không phải tôi chưa từng thử dẫn dắt ý thức cô ấy, nhưng Sầm Từ cảnh giác quá cao, ý chí rất mạnh, tôi không thể ra tay bừa bãi được, lần trước tôi từng thử, suýt nữa khiến cô ấy nghi ngờ.”]
“Trước đó, cậu gọi cho tôi nói cô ta đang nghi ngờ cậu, vậy bây giờ thì sao? Cậu cảm thấy cô ta còn nghi ngờ cậu nữa không? Cậu tốn không ít công sức vào cô ta, thậm chí còn phải gắn cái danh ân nhân cứu mạng nữa mà.” Đôi mắt Tần Huân đượm nụ cười, anh nói: “Nếu là những cô gái bình thường khác thì đã hết nghi ngờ tôi từ lâu rồi, nhưng Sầm Từ, cho tới giờ cô ấy vẫn không ngừng nghi ngờ và thăm dò tôi.”
Tiêu Hàng hít sâu một hơi.
Im lặng một lúc lâu, rồi bỗng nhiên hỏi Tần Huân: “Cho nên, cậu cảm thấy cô ta có bình thường không?” Tần Huân ngừng tay, cân nhắc trong giây lát mới nói: “Không bình thường.” Rất ít người có được ý chí cực mạnh mẽ, huống hồ đây lại là một cô gái, cho nên điều này có thể do cô bẩm sinh đã có, hoặc có được qua quá trình làm việc, hoặc là...
Tần Huân nghĩ tới điều này, khuôn mặt nghiêm lại, hoặc cô ấy chính là người phụ nữ liên quan đến Thẩm Tự.
***
Mấy ngày sau đó, Sầm Từ thực sự được hưởng đãi ngộ có xe riêng đưa đón, mà quan trọng hơn nữa là tài xế cực đẹp trai.
Ngay cả Thang Đồ cũng nhìn đến phát ghen, luôn miệng nói, cậu đang cho cả câu lạc bộ của chúng ta ngày nào cũng ăn GATO đấy à, ôi ăn cái bánh GATO này, ngọt tới mức đau răng mà.
Tần Huân còn suy nghĩ chu đáo, ngày nào cũng mua đồ ăn sáng cho Sầm Từ, anh mua được hai lần thì Sầm Từ thấy ngại, bèn tự mua đồ ăn sáng cho anh trước khi anh tới đón cô.
Buổi tối nếu Tân Huân có thời gian rảnh thì hai người ăn cơm cùng nhau, nếu anh bận việc xã giao không đi ăn được thì đưa cô về nhà, khi ấy cô sẽ sang nhà Thang Đồ ăn chực.
Xe của Sầm Từ vẫn để ở gara nhà Tần Huân chưa mang về, đây đều là nhờ quản lý của Tử Đình đưa tới theo địa chỉ Tần Huân gửi.
Sau khi vị quản lý kia tìm hiểu được vị trí đó là nhà của Tân Huân, liên lập tức gọi điện cho gã Năm báo cáo tình hình, gã Năm tức giận đập bàn quát: Mẹ kiếp, đúng là bạn gái hắn! Nhưng gã Năm vẫn không từ bỏ theo dõi hai người họ, mỗi lần Tần Huân đỗ xe xong đều đến chào gã, còn hỏi gã: Khi nào tổng giám đốc Trạm tới vậy, tôi vẫn đang chờ tiền cơm đây.
Gã Năm chỉ biết cười trừ.
Cứ tiếp tục đưa đi, đón về thế này cũng không phải kể sách lâu dài, Tần Huân còn có công việc của mình, cũng phải đi lại nhiều, ngoài ra còn đủ kiêu xã giao lớn nhỏ, Sầm Từ biết, trong thời gian này anh đều phải từ chối nhiều nhất có thế.
Sầm Từ đang suy nghĩ có nên nói Tần Huân không cần đưa đón cô nữa không, thì Trạm Tiểu Dã đến phòng khám.
Kể từ lần Sầm Từ đến thăm nhà, đây là lần đầu tiên Trạm Tiểu Dã đến câu lạc bộ Môn, lúc trước cậu ta đã lỡ mất hai lần điều trị, lý do là Trạm Tiểu Dã chống đối không muốn đến, bởi theo như cậu ta nói là, còn chưa chuẩn bị tâm lý xong.
Hôm nay cậu ta đến đây, chứng tỏ cậu ta đã chuẩn bị xong rồi.
Trong lòng Sầm Từ hiểu rõ, không phải Trạm Tiểu Dã chưa chuẩn bị tâm lý xong, mà là do nhân cách bệnh lý của cậu ta phá rối, nhân cách đó đang chờ, có thể là chờ Sầm Từ sốt ruột, hoặc chờ Trạm Xương ra tay giải quyết cô.
Nhưng cuối cùng, người không đợi nổi vẫn là cậu ta.
Trạm Tiểu Dã đến đây một mình, sau khi đưa cậu ta vào phòng khám, Dương Tiểu Đào thoáng liếc qua bóng lưng của cậu ta, cô suy nghĩ rồi không đóng kín cửa phòng mà mở hé ra một khe nhỏ.
Trạm Tiểu Dã không để ý sau lưng, khi cậu vừa ngồi xuống ghế, thì điện thoại trên bàn Sầm Từ bỗng đổ chuông.
Sầm Từ ra hiệu cho cậu ta ngồi chờ, còn cô nghe điện thoại.
Trạm Tiểu Dã cười thờ ơ, dùng khẩu hình miệng nói hai từ với Sầm Từ: Mẹ tôi.
Quả đúng là mẹ của Trạm Tiểu Dã gọi.
Bình thường bà đều đi cùng Trạm Tiểu Dã đến câu lạc bộ khám bệnh, hôm nay Trạm Tiểu Dã muốn đến câu lạc bộ một mình, không cho bà đi cùng, thái độ lại cực kỳ dứt khoát, mẹ của Tiểu Dã không yên tâm, suy đi nghĩ lại rồi gọi điện cho Sầm Từ.
Sầm Từ báo cho bà ta biết Trạm Tiêu Dã đã đến, lúc này bà mới yên tâm hơn chút.
Lúc sắp cúp điện thoại, mẹ Tiểu Dã hạ giọng xuống nói rất nhỏ: “Bác sĩ Sâm, thời gian này Tiểu Dã càng ngày càng khiến chúng tôi cảm thấy rất lạ.” Tới khi kết thúc cuộc điện thoại, Trạm Tiểu Dã cười nói: “Mẹ tôi báo cáo với chị đúng không?” Sầm Từ không trốn tránh, ngồi xuống đối diện cậu ta nói: “Xem ra trong thời gian này cậu đã gây ra nhiều chuyện.” “Không có đâu.” Trạm Tiểu Dã ngồi trên ghế với dáng vẻ cà lơ phất phơ, hai chân dạng ra, một tay tùy ý gác lên lưng ghế, một tay buông thõng: “Chẳng qua có quá nhiều chuyện nhìn không vừa mắt tôi.” Sầm Từ rót cho cậu ta một ly nước, đặt lên bàn, rồi hỏi: “Tôi nên xưng hô với cậu như nào? Cũng không thể gọi cậu là Trạm Tiểu Dã nữa nhỉ?” Trạm Tiểu Dã thoáng ngạc nhiên, rồi lại cười nói: “Bác sĩ Sầm giỏi thật đấy, thật sự nhận ra được tôi không phải là nó.
Thực ra chị gọi thế nào cũng được, cá nhân tôi thì không thích cái tên Trạm Tiểu Dã này, hay là chị đặt tên mới cho
tôi?”
Sầm Từ giả vờ tự hỏi: “Trạm Tiểu Dã số hai được không nhỉ?” Trạm Tiểu Dã chau mày, nét mặt rõ ràng rất khó chịu: “Tại sao tôi lại là số hai? Tôi không thích là người dự bị! Không thích làm vai phụ! Dù là Trạm Tiểu Dã hay Trạm Tiểu Dã số hai, đều là đồ kém cỏi cả!” “Thôi được rồi, cậu muốn được gọi như nào?” Sầm Từ không tranh cãi với cậu ta, nhẹ nhàng hỏi.
Trạm Tiểu Dã cúi đầu suy nghĩ, mày vẫn nhíu chặt.
Lẽ ra đây không phải là sự mâu thuẫn và vướng mắc mà Trạm Tiểu Dã nên có ở độ tuổi này, mọi suy nghĩ, cảm xúc hiện giờ đều lộ rõ trên khuôn mặt cậu ta.
Sầm Từ nhìn cậu bé ngồi đối diện đang cúi đầu, nhớ lại lúc cậu ta mới tới câu lạc bộ Môn, trong lòng thầm bùi ngùi, cậu ta đang ở quãng thời gian tươi đẹp nhất, thật đáng tiếc.
“Tôi không thích chữ Tiểu, hãy gọi tôi là Trạm Dã.” Rốt cuộc cậu ta đã nghĩ xong, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã không còn vẻ bối rối.