Cách Một Cảnh Cửa

Chương 61: Một bóng hình hiện rõ



Ông ta rất muốn biết Trạm Tiểu Dã đang làm gì, nhưng vì chuyện xảy ra lúc đó quá quái dị, nên ông ta không dám xuống giường.

Nửa đêm mọi thứ đều tĩnh lặng, Trạm Xương thậm chí còn nghe thấy Trạm Tiểu Dã đang lẩm bẩm gì đó.

Tốc độ nói của cậu ta rất nhanh, gần như là âm gió, nhỏ xíu vụn vỡ...

“Thứ nó nói hoàn toàn không phải ngôn ngữ của con người!” Trạm Xương nuốt nước miếng, trên trán rịn đầy mồ hôi: “Hình như là một loại thần chú, làm người ta sởn da gà.” Sau đó Trạm Tiểu Dã rời khỏi phòng ông ta, không buồn để ý đến Trạm Xương đang ngồi cứng đờ người ở đầu giường.

Mấy ngày tiếp theo Trạm Tiểu Dã đều có những hành động quái lạ, chỉ cần Trạm Xương về nhà, cậu ta sẽ xuất hiện bất ngờ như hồn ma, nếu không thì sẽ đứng ở góc tối nhìn ông ta chằm chằm.

Đến buổi tối, cậu ta sẽ xuất hiện trong phòng Trạm Xương, nói chuyện với ai đó trong tư thế kỳ dị.

Dù Trạm Xương có khóa trải cửa phòng, nhưng cứ đến giờ đó Trạm Tiểu Dã vẫn có thể vào được.

Ngày này qua ngày khác, Trạm Xương bị giày vò đến phát điên, cuối cùng ông ta quyết định không về nhà, mà ngủ ở công ty hoặc khách sạn.

Nhưng ông ta lại nhận được cuộc gọi của Trạm Tiểu Dã, cậu ta lạnh lùng nói với Trạm Xương, vô dụng thôi, ông trốn không thoát đâu,

Quả nhiên tối hôm đó Trạm Xương lại nhìn thấy Trạm Tiểu Dã.

Cậu ta xuất hiện ở phòng khách sạn Trạm Xương ở, khi ông bất thình lình tỉnh giấc, vào đúng cái giờ ông ta thường giật mình tỉnh giấc mỗi đêm, không lệch một giây phút nào.

Căn phòng tối đen như hũ nút, ông ta cảm thấy chuyện này rất lạ, bởi Trạm Xương nhớ rõ trước khi đi ngủ ông ta đã suy trước tính sau, cuối cùng quyết định kéo rèm cửa ra.

Nhưng bây giờ, rèm cửa lại được kéo vào.

Trạm Xương cảm thấy lạnh toát cả sống lưng, sau đó ông ta nhìn thấy một bóng hình đứng bên cạnh cửa sổ, tưởng chừng như người đó bị chôn vùi trong màn đêm âm u, lần này Trạm Tiểu Dã không đứng ở cửa ra vào, mà ở cửa sổ cách giường ông ta rất gần.

Trạm Tiểu Dã đứng đó, miệng vẫn đang lẩm bẩm, nhưng không giống trước kia, lần này cậu ta nói với Trạm Xương: “Trốn không thoát đâu, trốn không thoát đâu, trốn không thoát đầu...” Trạm Xương nằm cứng ngắc trên giường không nhúc nhích, tim đập thình thịch.

Nhưng sau đó Trạm Tiểu Dã lại tỏ ra vô cùng đau đớn, cả người vặn vẹo, nói với ông ta: “Ông sắp đi rồi, sắp đi rồi...” Trạm Xương cảm thấy đầu mình như bị búa đập vào.

Giọng nói của Trạm Tiểu Dã lại biến thành vẻ xa lạ, âm u, lạnh lẽo, cậu ta đứng đó nở nụ cười quái dị: “Trốn không thoát đâu...” Tối hôm đó Trạm Xương không biết mình đã chạy trốn khỏi khách sạn thể nào, cho đến khi hoàn hồn lại đã thấy ngồi trên xe.

“Tôi thường xuyên ở khách sạn đó, nên thuộc nằm lòng cấu trúc bãi đỗ xe ngầm, nhưng, nhưng..” Nói đến đây, răng Trạm Xương va lập cập: “Tôi phát hiện mình ở một nơi xa lạ, không phải ở bãi đỗ xe trong khách sạn! Xung quanh đều tối thui, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng Tiểu Dã nói chuyện bên tai tôi...” Tấn Huân bỗng nhiên hỏi ông ta: “Ông để Tiểu Dã ở lại khách sạn?” Trạm Xương mím chặt môi, rất lâu sau mới lắc đầu: “Khi ấy tôi không thể nào lái xe được, nên tôi lại về phòng, ngoài sợ hãi ra tôi còn rất tức giận, tôi muốn hỏi xem rốt cuộc nó muốn gì? Và nó là ai! Nhưng...

về đến phòng thì không thấy nó đầu nữa.” “Trạm Tiểu Dã đã rời khỏi khách sạn ư? Ai đến ai đi chắc lễ tân đều phải để ý, hơn nữa cậu ta vào phòng ông thể nào?” Sầm Từ không hiểu.

“Tôi không biết.” Trạm Xương vừa hoang mang vừa hoảng sợ: “Tôi chỉ biết lúc đó chắc chắn người đó không phải là Tiểu Dã.”

“Tại sao?” Tần Huân gặng hỏi.

Trạm Xương liếm môi: “Vì khi về nhà, tôi phát hiện ra Tiểu Dã đang ngủ trong phòng, theo lý mà nói nó không thể về nhà trước tôi, hơn nữa bảo mẫu và mẹ Tiểu Dã đều nói cả ngày hôm nay nó không ra ngoài.”

Chuyện này đúng là kỳ lạ.

“Sau đó ông có kiểm tra lại camera của khách sạn không?” Tần Huân hỏi.

Trạm Xương ủ rũ cúi đầu xuống: “Tôi bảo Nặm kiểm tra lại camera của khách sạn, trong camera không ghi lại được hình ảnh của Tiểu Dã.”

Tần Huân im lặng, anh và Sầm Từ nhìn nhau, Sầm Từ suy nghĩ giây lát, hỏi Trạm Xương sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó...“Trạm Tiểu Dã ngày càng trở nên kỳ lạ, ban ngày cứ tự lẩm bẩm một mình, giọng nói lúc thì giống Trạm Tiểu Dã, lúc thì lại thay đổi, dường như trong cơ thể cậu ta ẩn giấu hai con người, hai con người này thường xuyên cãi nhau, nhưng tiếng cãi nhau này vừa gấp gáp vừa vội vã, người bên cạnh không thể nghe rõ cụ thể đang cãi nhau cái gì.” “Bầu không khí trong nhà dần trở nên kỳ lạ, rõ ràng hành vi, cử chỉ của Tiểu Dã đều làm người khác dựng tóc gáy, nhưng mẹ của Tiểu Dã hay người làm, thì không một ai nhận ra Trạm Tiểu Dã bất thường, dường như người bị bệnh không phải là cậu ta vậy.” “Dù buổi tối tôi ngủ ở đâu, cứ đến giờ đó tôi sẽ giật mình tỉnh giấc, sau đó thì nhìn thấy Tiểu Dã, có một buổi tối tôi bảo Năm bí mật canh cửa, Tiểu Dã vừa xuất hiện thì bị Năm bắt lại, tôi muốn xem rốt cuộc nó muốn làm gì! Nhưng Tiểu Dã lại bỏ chạy! Đến khi tôi đuổi theo thì không thấy tung tích nó đâu, mà nó vừa chạy thì tôi cũng chạy theo, trước sau đều không đến năm phút!” Nói đến đây, cảm xúc của Trạm Xương rất kích động: “Tôi lập tức gọi điện về nhà, nhưng hai người đoán xem...

Tiểu Dã ở nhà! Nó ở nhà! Tôi không tin, bảo mẹ Tiểu Dã vào phòng xác nhận...

thế rồi, tôi nghe thấy tiếng của Tiểu Dã trong điện thoại!” Lúc đó Trạm Xương nghe thấy rất rõ, trong điện thoại là giọng nói của Tiểu Dã, là mẹ Tiểu Dã bảo thằng bé nghe điện thoại, giọng thằng bé vẫn còn ngái ngủ như chưa tỉnh táo hẳn.

“Thật ra trước đó tôi đã có dự cảm, có lẽ Tiểu Dã đang ở nhà ngủ, thứ tôi nhìn thấy là ác quỷ, nó muốn ép tôi phát điên, thậm chí muốn ép tôi chết.” Trạm Xương vừa nói vừa xoa mặt, trong mặt tràn ngập sự mệt mỏi.

Mấy ngày sau đó, Trạm Xương đã thật sự nhìn thấy ác quỷ.

Ông ta từ bỏ việc chống cự, quay về nhà ngủ, vì dù ông ta ngủ ở đâu, thì bóng đen đó vẫn cứ đeo bám ông ta như một hồn ma.

Tuy nhiên, khi ông ta về nhà, đến nửa đêm thì thứ ông ta nhìn thấy không chỉ là một mình Tiểu Dã.

Tiểu Dã vẫn đứng trong tư thế kỳ dị trước đây, gập người chín mươi độ, nhưng nhanh chóng đứng thẳng dậy, miệng lẩm bẩm càng lúc càng nhanh...

Và thế là Trạm Xương mở to mắt nhìn thấy một bóng đen khác hiện lên.

“Hiện lên?” Sầm Từ muốn xác định lại từ này.

Trạm Xương gật đầu: “Hiện lên.” Ông ta nhấn mạnh từ này: “Một bóng đen khác tự dưng ở đầu xuất hiện, nó từ từ mọc lên mặt đất giống như một cái cây, dần dần trở nên cao lớn, nhưng cái bóng không phải là cái cây, mà là một bóng người.”

Bóng người đó không cao như người trưởng thành, nó cao được chừng một nửa thì dừng lại.

Là bóng hình của một đứa trẻ con, một cô bé! “Bắt đầu từ hôm đó, đứa trẻ ấy luôn đi theo tôi, nó chính là âm hồn không tan, tôi đi đến đâu cũng sẽ nhìn thấy nó.” “Thiển Thiển?” Sầm Từ hỏi.

Cơ mặt Trạm Xương lập tức co rúm lại, ông ta lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không nhìn thấy nó trông thế nào, nó chỉ là một cái bóng, lúc nào cũng đi theo tôi...” Nói đến đây, ông ta dè dặt nhìn quanh quất xung quanh, rồi hạ thấp giọng xuống nói: “Có lẽ nó cũng đang trốn trong căn phòng này.”