Cách Một Cảnh Cửa

Chương 63: Tôi không lợi dụng lòng tốt của người khác



Sầm Từ hắng giọng: “Anh nhìn gì thế?” “Vậy cô gọi bạn trai cô ra đây, để tôi nói chuyện với anh ta.” “Nói chuyện gì cơ?” Tần Huân chăm chú nhìn cô, trên môi vẫn vương nụ cười dịu dàng: “Nói xem tại sao anh ta lại bỏ mặc một cô gái xinh đẹp như thế này, còn thường xuyên để tôi giành mất.” Sầm Từ nín thở, vội vàng đẩy anh ra: “Bị anh giành mất là sao?” Tần Huân ngắm nhìn lưng cô, dưới ngọn đèn đêm trong khu nhà, trông cô thật duyên dáng, thướt tha, xinh đẹp hệt như một bức tranh.

Anh mải mê ngắm nghía hồi lâu, bỗng dưng có một thứ tình cảm khó nói thành lời dao động trong trái tim, khiến anh kìm lòng không được mà thốt lên: “Tiếu Từ.” Tiếng gọi đầm ấm, quyến rũ của Tần Huân khiến Sầm Từ cảm thấy hồi hộp rạo rực, cô dừng bước quay lại nhìn, anh vẫn đứng yên ở chỗ đó, tay đút túi quần, dáng vẻ phóng khoáng hiếm thấy.

Dưới những tán cây được trang trí bằng đêm Giáng sinh bảy màu, ánh sáng rực rỡ bao trùm lấy anh, khiến khuôn mặt anh càng trở nên dịu dàng.

Anh gọi cô nhưng lại không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô qua màn đêm lờ mờ, nhưng Tần Huân như vậy lại làm cô cảm thấy bối rối, hình như một cảm xúc nào đó đã nhen nhóm trong lòng, cô thấy vừa căng thẳng, lại vừa thầm lặng chờ mong.

Một lúc sau Tần Huân bước về phía Sầm Từ, ánh mắt nhìn cô dường như rất đăm chiêu, nhưng cảm giác này ngay lập tức lại biến mất, anh giơ tay phủi phủi mái tóc cô, dịu dàng nói: “Dính cái gì này.” Là mảnh lá cây, rất nhỏ, gần như vô hình giữa những ngón tay mảnh khảnh của Tần Huân.

Rốt cuộc anh vẫn không thể nói những gì mình muốn, Sầm Từ hiểu, nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu vừa nãy anh thật sự nói ra điều gì đó, cô không biết mình nên tỏ thái độ như nào, hoặc đáp lời ra sao.

May là anh chưa nói gì cả.

“Tiếc quá phim hay như vậy.” Tần Huân chuyển chủ đề: “E là chỉ có giải quyết xong chuyện của Trạm Xương, cô mới có tâm trạng để xem phim.” Dù là đêm Bình an hay lễ Giáng sinh, có lẽ đều phải thu xếp chuyện của Trạm Xương trước.

Vào trong xe, Sầm Từ hỏi Tần Huân vì sao lại muốn Trạm Xương chuyển chỗ ở.

“Trạm Xương có tâm ma, Trạm Tiểu Dã lợi dụng tâm ma của Trạm Xương để đạt được mục đích, dù ông ta có chạy lên trời cũng vô ích.” Sầm Từ nói.

Tần Huân không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy nên cô cũng nghĩ rằng chuyện nhìn thấy bóng người là ảo giác của Trạm Xương?”

Sầm Từ suy nghĩ một lát, thở dài nói: “Tôi thật sự đã đánh giá thấp nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã, ban đầu tôi định ép cậu ta tức nước vỡ bờ, nhưng không ngờ cậu ta lại thay đổi phương thức đối phó với Trạm Xương, chuyện cậu ta hù dọa Trạm Xương giữa đêm chắc chắn là thật, nhưng hắn chỉ làm ở khoảng thời gian trước, còn khoảng thời gian sau Trạm Xương nói bất kể đi đâu vẫn nhìn thấy Trạm Tiếu Dã, có thể là thật cũng có thể là giả.

Trạm Xương vốn có tật giật mình, lại rơi vào trạng thái hoảng loạn và thiếu ngủ trong thời gian dài, điều này sẽ gây ra ảo giác, hoặc cũng có thế Trạm Xương đã bị Trạm Tiểu Dã cho uống thuốc gây ảo giác mà không hề hay biết.”

Lúc hai người ra về gã Năm có ra tiễn, Sầm Từ hỏi gã Năm một số chuyện, gã Năm kể đêm ấy Trạm Xương bảo gã đi tóm Trạm Tiểu Dã, nhưng khi đó gã không hề nhìn thấy Trạm tiểu Dã, cũng không thấy bóng đen mà Trạm Xương nói...

Cuối cùng, gã hỏi Sầm Từ với vẻ đầy lo lắng: “Anh Trạm bị điên rồi sao?”

***

“Xem ra, nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã đang cố gắng hết sức để bảo vệ nhân cách chính.” Sầm Từ gật đầu, đây chính là nguyên nhân cô không muốn làm kẻ hành quyết trong câu chuyện này, nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã rất giỏi lên kế hoạch, cậu ta hận Trạm Xương, nhưng lại tìm mọi cách mượn tay cô để phơi bày bí mật của Trạm Xương, nguyên nhân rất đơn giản, đó là bởi nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã không muốn nhân cách chính bị tổn thương.

Xem xét những chuyện xảy ra trong nửa tháng gần đây có thể thấy, ở lần gặp trước, cô đã buộc nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã phải hành động, nhưng cậu ta đủ thông minh để khiến mình không bị nghi ngờ, cậu ta khơi dậy tâm ma trong lòng Trạm Xương, nếu chuyện này thật sự xảy ra thì có thể đổ tại Trạm Xương gặp ảo giác, còn cậu ta có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm.

Nhưng nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã vẫn chưa hiểu thấu một điều, chỉ hai bố con họ mới giải quyết được chuyện này, bất kể Trạm Tiểu Dã hay Trạm Xương thì đều là người trong cuộc, cả hai đều có những vướng mắc trong chuyện của Thiên Thiến, không ai có thể trốn thoát khỏi chuyện này.

Quan trọng hơn, nếu nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã thành công, khả năng cao nó sẽ hoàn toàn thay thế được nhân cách chính, vậy chẳng phải quá bất công cho Trạm Tiểu Dã ngày xưa hay sao?

“Nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã không những giỏi mưu kế, mà còn vô cùng tự phụ, xử lý kiểu tính cách này rất dễ, chỉ cần đạp đổ lòng tự tin của cậu ta.” Tần Huân dựa vào ghế xe, nhìn phía trước nói: “Những người tự tin một khi mất đi lòng tự tin sẽ rút ra bài học kinh nghiệm và làm lại từ đầu, nhưng những kẻ tự phụ mà mất đi lòng tự tin, chẳng mấy chốc sẽ thành cuồng loạn.” Sầm Từ thừa hiểu Tần Huân sẽ không cho Trạm Xương ở nhà mà không có lý do, hai người không đi chung một con đường, lợi ích cũng không liên quan đến nhau, hơn nữa trước đây Tần Huân từng bày tỏ thái độ bất đồng với thủ đoạn kinh doanh của Trạm Xương, nên tối nay anh làm vậy chắc chắn có mục đích.

Đúng như Sầm Từ dự đoán.

“Nhưng nếu tâm ma của Trạm Xương khó giải trừ, đêm nay ông ta sẽ vẫn rơi vào trạng thái như vậy.” Sầm Từ giơ tay nhìn đồng hồ, gõ mặt đồng hồ rồi đưa cho Tần Huân xem: “Chưa đầy hai tiếng nữa là tới giờ ông ta bị tỉnh ngủ.” “Cô cảm thấy nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã biết thôi miên không?” Tần Huân hỏi Sầm Từ.

Sầm Từ nhớ lại một lát, rồi lắc đầu: “Chắc là không đâu.” “Vì vậy có thể chắc chắn một điều, tâm ma của Trạm Xương không chịu sự thôi miên, đúng không?” Sầm Từ gật đầu: “Đúng, anh đừng quên, trước đây tôi đã đặt một mệnh lệnh trong tiềm thức của Trạm Xương, nếu có một ai khác tác động vào tiềm thức của ông ta thì tôi sẽ phát hiện ra ngay, nên không thể có chuyện Trạm Tiểu Dã biết thôi miên.

Thật ra tôi có thể xử lý chuyện này giúp Trạm Xương, ít nhất là giúp ông ta ngủ ngon, nhưng nói thật, tôi không muốn giúp.” Hiển nhiên Tần Huân hiểu suy nghĩ này của cô.

“Vậy nên, để kích thích nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã rất đơn giản.” Tần Huân cười nói: “Chính là khiến Trạm Xương ngủ ngon một giấc.

Theo tôi biết, ngày mai Trạm Xương phải tham dự một hoạt động mừng Giáng sinh, cô thử nghĩ xem, nếu thấy Trạm Xương tỉnh táo khỏe mạnh trên tivi, nhân cách thứ hai của Trạm Tiểu Dã sẽ thế nào đây?” Sầm Từ sững người trong giây lát rồi nói: “Vấn đề là đêm nay chắc chắn Trạm Xương chưa chắc đã ngủ ngon được.” Thế này không phải hai người lại đang luẩn quẩn về vấn đề cũ sao.

Tần Huân cười rất vui vẻ: “Nếu ông ta không bị thôi miên tác động, vậy chỉ cần hai viên thuốc ngủ là xong chuyện rồi.” Sầm Từ ngạc nhiên, lập tức bật cười.

Đúng nhỉ, sao cô lại không nghĩ ra cách đơn giản như thế này? Không bị thôi miên, trong đầu cũng không có một lệnh tỉnh dậy đúng giờ, vậy uống thuốc ngủ thực sự có thể khiến Trạm Xương phải ngủ.

“Tôi nên nghĩ ra điều này sớm hơn mới phải loại người đa nghi như Trạm Xương, hằng đêm luôn nhìn chằm chằm bóng đen là vì sợ nó hãm hại ông ta, những người ôm tâm lý này nhất định cũng sẽ không dám uống thuốc ngủ.” Nói xong, Sầm Từ lại lắc đầu khẽ nói: “Tôi suy nghĩ bế tắc quá rồi.” “Không phải là cô suy nghĩ bế tắc.” Tần Huân quay đầu nhìn Sầm Từ với ánh mắt dịu dàng: “Chỉ là cô quên đi ít mánh lới thôi.” Sầm Từ cụp mắt xuống, khẽ cười.

Tần Huân vẫn luôn nhìn Sầm Từ, chăm chú ngắm gương mặt tươi cười của cô.

Cửa kính xe khúc xạ ánh đèn ngoài đường, nên lúc này ánh sáng khẽ lay động chiếu trên khuôn mặt cô, đằm thắm mà yêu kiều.

Rõ ràng đang trong độ tuổi trẻ trung, xinh đẹp, nhưng ngày nào Sầm Từ cũng tiếp nhận những trường hợp đặc biệt như vậy, sức chịu đựng của cô quả thực mạnh mẽ.

Vừa nãy anh muốn nói gì nhỉ? Khoảnh khắc ấy Tần Huân hiểu rõ lòng mình, nhưng lý trí anh đã kịp làm chủ, câu nói của Tiêu Hàng vẫn văng vẳng bên tai anh: Tần Huân, cậu đừng bao giờ quên mất mục đích của mình.

Khi Sầm Từ ngước mắt lên, cô phát hiện Tần Huân vẫn đang nhìn mình, nếu là bình thường cô sẽ có cảm giác hồi hộp, nhưng không biết vì sao, lần này Sầm Từ lại thấy dưới ánh mặt dường như chăm chú của anh đang che giấu một suy nghĩ khác.

“Tần Huân?”

Tần Huân lập tức hoàn hồn, mỉm cười.

“Chắc Trạm Xương sẽ không chịu uống thuốc ngủ đâu.” Sầm Từ nói.

Tần Huân đáp: “Đương nhiên không, nhưng có gã Năm giúp thì không khó.”