Hai tiếng trước Bùi Lục nhận được điện thoại báo cảnh sát rằng có một người đàn ông cầm vũ khí sắc nhọn đi trên đường, có vẻ đang rất kích động, gặp ai cản lại, gã liền huơ dao đe dọa, có ý định làm bị thương người khác. Bùi Lục nghe vậy liền nhanh chóng dẫn cấp dưới hành động. Anh không muốn để gã ta trốn thoát, suốt dọc đường lần theo tung tích gã đến tận sân bay. Nếu là phần tử nguy hiểm, xuất hiện ở nơi có lượng người đông như sân bay lại càng nguy hiểm.
Khi Bùi Lục và cấp dưới xông vào bãi đỗ xe ngầm, anh ta đã chuẩn bị sẵn phương án sơ tán người, thậm chí khi xuống cầu thang anh còn nghĩ, một khi đối phương bỏ chạy, anh ta sẽ đuổi theo từ cửa nào là ổn thỏa nhất.
Nào ngờ anh lại được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng ngạc nhiên. Cửa thang máy không hề đóng lại, giữa hai cánh cửa bị chặn bởi một cọc tiêu giao thông bằng cao su, điều này đồng nghĩa thang máy ngăn không cho người trên tầng đi xuống.
Kẻ cầm dao không bỏ chạy, mà đang quỳ dưới đất, vùi đầu vào hai bả vai run bần bật, con dao bị vứt dưới đất, cách chân khoảng nửa mét. Còn một cô gái khác cũng đang quỳ như gã.
Cô gái đó mặc áo măng tô màu gạo, tóc ngắn, đường nét khuôn mặt cá tính, lúc quỳ xuống, chiếc áo măng tô dài che đến bắp chân, bên dưới cô đi giày da bệt, để lộ mắt cá chân. Nhìn thấy cảnh này chân tay Bùi Lục bủn rủn. Không biết cô đang nói gì với kẻ cầm dao, giọng nói rất nhỏ, thỉnh thoảng còn vỗ vào vai gã ta. Hai người phía sau cô gái ấy thì không được bình tĩnh như thế, người con trai có vẻ chân đã mềm nhũn đứng không vững, còn sắc mặt cô gái đầy sợ hãi, nhưng vẫn đỡ anh chàng kia lên, mắng anh ta bằng giọng run run: “Được rồi đấy... anh có còn là đàn ông không hả?”
Bùi Lục nháy mắt ra hiệu, hai anh chàng cấp dưới nhanh chóng tách đôi nam nữ đó ra, còn một người cẩn thận tiến lên, định lấy con dao trước. Nhưng anh ta chưa kịp đến gần, cô gái đang quỳ chợt ngẩng đầu lên, giơ tay ra hiệu dừng lại.
Bùi Lục hơi ngẩn người, anh chàng cấp dưới quay đầu nhìn anh ta, chờ chỉ thị. Bùi Lục không biết cô gái kia có thân phận gì. Hơn nữa cô ấy còn đang quỳ bên cạnh kẻ cầm dao nên anh ta cũng không dám manh động, liền ra hiệu cho cấp dưới tạm thời chờ đợi.
Nhân cơ hội này, Bùi Lục quan sát kĩ hơn cô gái trước mặt, ít nhiều cũng có chút ấn tượng, ban nãy khi kẻ cầm dao vào thang máy, anh cũng đã được qua gương mặt cô khi thang máy sắp đóng lại.
Còn sự xuất hiện của cọc tiêu giao thông chắn giữa hai cánh cửa cũng có vẻ là do cô ấy đặt vào, vừa nhằm bảo vệ được hiện trường, lại ngăn không cho nhiều người liên lụy vào. Cô gái này thật đặc biệt gặp phải chuyện nguy hiểm nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Hai bên cầm cự trong khoảng thời gian khá lâu, đôi nam nữ sợ hãi kia đã được đưa về xe phục vụ điều tra. Từ đầu đến cuối Bùi Lục vẫn giữ sự cảnh giác, anh ta không biết kẻ cầm dao đã xảy ra chuyện gì, nhưng con dao vẫn nằm gần trong tay gã ta thì tức là vẫn còn mối nguy hiểm.
Bỗng nhiên kẻ cầm dao đứng lên. Bùi Lục rút súng hét lên theo phản xạ: “Không được động đậy.”
Kẻ cầm dao lập tức đờ người đứng im, ngơ ngác nhìn Bùi Lục một lúc, dường như lúc này hắn mới sực tỉnh, sắc mặt lập tức thay đổi, bàn tay hắn run rẩy, vươn về phía trước tìm con dao.
Phản ứng của Bùi Lục nhanh nhẹn, anh ta lao tới đá con dao đi, rồi đưa tay đẩy cô gái bên cạnh ra, giây tiếp theo anh ta khống chế kẻ đó, kế đó cấp dưới của anh ta cũng xông lên.
Cả quá trình nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng thật ra không có gì, ít nhất không xảy ra chuyện bắt cóc con tin. Chờ cho tên đó bị giải đi, Bùi Lục mới nhận ra ban nãy mình hơi nặng tay, cú đẩy xuất phát từ ý tốt, song không ngờ lại làm ngã cô gái nọ. Anh tiến tới muốn dìu cô dậy, nhưng cô không đưa tay ra, chỉ ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt sáng ngời: “Cảnh sát? Hay xã hội đen?”
Bùi Lục nghe vậy thì bật cười, cúi người kéo cô dậy: “Cô đã thấy xã hội đen nào mặt mũi đầy chính nghĩa thế này chưa?”
Cô mím môi cười.
“Xin lỗi, vừa nãy tình thế cấp bách nên hành động của tôi không biết nặng nhẹ.” Bùi Lục áy náy hỏi han: “Cô không sao chứ?”
“Không sao, đồng chí cảnh sát cũng là vì lo cho dân mà.”
“Cảm ơn cô đã hiểu.” Bùi Lục quay lại chuyện chính: “Ban nãy trong thang máy có ai bị thương không?”
Cô lắc đầu: “Kẻ đó không có ý định làm thương người khác, trừ phi có người làm gã nóng máu.”
“Công việc của cô là đàm phán à?” Bùi Lục nhớ lại cảnh vừa rồi.
“Tôi nghiên cứu tâm lý.”
Bùi Lục thoáng ngẩn người, lát sau mới nói: “Rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô. Ngoài ra, phiền cô theo chúng tôi về đồn cảnh sát lấy lời khai.”
“Được.”
“Tôi nên xưng hô với cô thế nào?”
“Thang Đồ.”
***
Đúng là mọi người đến phòng khám đều là khách, nhưng vị khách này thật sự không hề khách sáo một chút nào.
Tần Huân chọn một nhà hàng mới mở đầu tháng này, tọa lạc trên tầng cao nhất trong khu cao ốc thương mại thành phố Nam, đây cũng là nơi có mức chi tiêu bình quân đầu người cao nhất. Nhưng đổi lại vị trí ngắm cảnh rất đẹp, nhất là về đêm, mọi người đến đây có thể thu cả thành phố rực rỡ đèn hoa vào tầm mắt.
Thành phố Nam có núi bao quanh, mấy năm gần đây chính phủ đẩy mạnh phát triển khai thác vùng núi nên nguồn vốn nước ngoài liên tục đầu tư vào xây dựng khu nghỉ dưỡng. Ở nơi này vào mùa đông, khách du lịch thường đến đây để trượt tuyết ở vùng núi phía Bắc, hoặc lái xe men theo con đường nhỏ đến thị trấn suối nước nóng ở vùng núi phía Đông.
Ngâm suối nước nóng là truyền thống đã có hằng trăm năm ở thành phố Nam, câu “Trên núi Trường Thọ có núi Thọ, dưới núi Trường Thọ có thành phố Thọ” mà mọi người hay nói chính là chỉ thành phố Nam. Nước uống của thành phố Nam chủ yếu là nước suối trên núi. Suối nước nóng cũng nằm ở hốc suối trên núi, dù là người già hay thanh niên thì cũng đều lên núi ngâm mình thư giãn.
Mấy năm qua suối nước nóng ngày càng được khai thác nhiều hơn, dưới chân núi phía Đông đã mở đường đến tận các điểm tắm, biến thành phố Nam trở thành thánh địa suối nước nóng nổi tiếng. Tường đỏ ngói xám, làn nước thì trong vắt tuyệt đẹp nơi đây quả thực đã thu hút nhiều khách du lịch hiếu kì tới thăm quan. Thậm chí còn có nhiều người trẻ tuổi đến chụp khung cảnh cảnh tuyết, khiến khu suối nước nóng trở thành địa điểm nổi tiếng trên mạng.
Thành phố Nam thường có tuyết. Từ khi vào đông cho tới mùa xuân, những trận tuyết lớn tuyết bé không ngừng rơi. Vì thế khung cảnh đẹp nhất ở đây là khi hoa mai và hoa đào cùng hé nở, bên ngoài suối nước nóng tuyết rơi lắc thắc. Tất cả khiến thành phố này đẹp như một bức tranh.
Trong khu nội thành, ánh đèn rực rỡ, trải dài cũng đẹp không kém, chỉ tiếc là ánh trăng lặng lẽ đơn côi tỏa ra từ vầng trăng lưỡi liềm khiến nó gần như bị chìm trong bóng đêm đen tối.
Nghe nói trăng khuyết cuối tháng mang điềm không lành, Sầm Từ chưa bao giờ tin mấy lời bói toán, nhưng giây phút trăng khuyết xuất hiện, cô cảm thấy có gì đó đang lặng lẽ thay đổi mà không báo trước. Không, nói chính xác phải là từ giây phút người đàn ông này diện xuất hiện mọi thứ lặng lẽ xoay vần, anh ta nói đến vì Mẫn Vi Vi, nhưng có vẻ mọi chuyện lại không hề đơn giản như thế.
Lựa chọn nơi này, anh ta dường như muốn trò chuyện thân thiết hơn với Sầm Từ. Nhưng sau khi ngồi vào bàn, Tần Huân không hề nói thẳng vào chuyện chính, ngược lại thực sự giống như một vị thực khách, muốn nếm thử mùi vị của nhà hàng mới.
Sầm Từ cảm thấy mình vốn không cần phải nói bất cứ điều gì với anh, mà chính anh mới là người cần giải thích với cô mới đúng. Vì không có gì phải lấn cấn trong lòng, nên cô cũng không vội vàng thúc giục, cho dù cuối cùng chỉ là ăn một ăn cũng chẳng sao.
Khi món khai vị được bê lên, Tần Huân cuối cùng cũng nhắc đến chuyện chính: “Trí nhớ của Mẫn Vi Vi xảy ra vấn đề?”
Câu hỏi đi thẳng vào trọng tâm này của Tần Huân làm Sầm Từ trở tay không kịp, bởi dù sao tất cả mọi người đều coi Mẫn Vi Vi là một bệnh nhân tâm thần điển hình.
Sầm Từ bận suy nghĩ nên trả lời thế nào cho hợp lý nên không đáp lại anh ta ngay. Nhưng hỏi câu này xong, dường như Tần Huân cũng không muốn biết đáp án, nên bất ngờ hỏi thêm câu nữa: “Bác sĩ Tần cảm thấy cái thứ gọi là ‘trí nhớ’ có đáng tin không?”
Sầm Từ ngẩn người, hơi chau mày lại: “Ý anh là sao?”
“Nói một cách khác ý tôi muốn nói, bác sĩ Tần có tin vào trí nhớ của mình không?”
“Đương nhiên.”
Nghe vậy, Tần Huân mỉm cười, rót hai ly rượu vang rồi đẩy một ly tới trước mặt cô: “Chắc chắn vậy à?”
Sầm Từ không chạm vào ly rượu, mà hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh Tần không tin trí nhớ của mình ư?”
“Chẳng có chuyện gì là tuyệt đối cả, cũng như tận mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, những chuyện in sâu trong bộ não cũng chưa chắc đã từng xảy ra thật.” Tần Huân khéo léo trả lời cô, cầm ly rượu lên lắc nhẹ, rồi nói tiếp: “Bác sĩ Tần đã từng gặp chuyện này chưa? Cảm thấy rất quen với một khung cảnh hay một người nào đó, nhưng thực tế cô chưa từng đến nơi đó, cũng không quen người đó.”
Sầm Từ không chạm vào ly rượu, song nét mặt vẫn thản nhiên: “Là Déjà vu, chuyện này hầu hết người nào cũng gặp phải.”
Tần Huân mỉm cười, “Dùng chuyên môn của các cô giải thích thử xem?”
Món chính đã lên.
Sầm Từ gọi một phần bít tết Wellington nhỏ, vừa mới đưa lên đã có thể ngửi thấy mùi của cỏ xạ hương hòa lẫn với mùi nấm. Cô thong thả cầm dao dĩa lên, cắt thành miếng nhỏ cho vào miệng, lát sau khẽ gật đầu, rồi nhấp một hớp rượu.
“Sườn bò nên tươi sốt hơn nữa, nhưng may mà cỏ xạ hương đã giúp tăng mùi vị món ăn.” Ngón cái và ngón trỏ của cô cầm chân ly rượu lên, khẽ lắc tròn, rượu ở bên trong nhẹ nhàng lắc lư, con sóng lăn tăn màu đỏ hắt ánh sáng lên mu bàn tay trắng ngần của cô.
Tần Huân nhìn động tác của cô, ánh mắt hơi nghiêm lại.
“Déjà vu, nói thẳng ra là cảm thấy quen thuộc với một hiện tượng hay một khung cảnh chưa từng xảy ra ở một thời điểm nhất định. Nói trên phương diện tâm lý học của chúng tôi, hiện tượng này có mối liên hệ trực tiếp đến nhận thức và trí nhớ của con người, đồng thời bằng cách ấy, nó tác dụng với nhau, sinh ra một lực tác dụng.”
Sầm Từ nhìn màu đỏ sóng sánh trong ly rượu, nói tiếp: “Trí nhớ là khả năng chúng ta nhận biết sự vật thông qua thị giác, còn nhận thức là cảm giác của chúng ta đối với sự vật hoặc con người. Trí nhớ được sinh ra khi bộ não kịp thời phản ứng với một khung cảnh quen thuộc nào đó và sẽ được đưa trả về não bộ. Trí nhớ ở các bộ phận não bộ sẽ lại được phân tích một lần nữa, chính vì vậy sẽ sinh ra cảm giác quen thuộc. Còn vỏ não sẽ hình thành cung phản xạ, một tín hiệu phản xạ sẽ được di chuyển từ trong vỏ não, rồi tín hiệu đó được truyền cho trí nhớ, bởi vậy sẽ hiện ra khung cảnh tương đồng. Đây cũng là nguồn gốc của câu ‘có vẻ quen quen’ mà chúng ta thường nói.”
Nói xong, cô mới ngước mắt nhìn Tần Huân: “Không biết tôi nói như thế có được coi là dễ hiểu với anh Tần không?”
“Bác sĩ Sầm đã đánh giá cao khả năng hiểu biết của người ngoài ngành chúng tôi rồi, nhưng...” Tần Huân đặt chiếc ly xuống, ngả người dựa vào lưng ghế: “May mà tôi có quen một người bạn, trùng hợp thay, người bạn đó cũng nghiên cứu về vấn đề nhận thức và trí nhớ, nên nghe bác sĩ Tần nói vậy, tôi cũng có thể hiểu được phần nào.
Lần này đến lượt Sầm Từ bất ngờ, cô hơi ngẩn người hỏi: “Bạn của anh nghiên cứu về nhận thức và trí nhớ?”
Tần Huân mỉm cười gật đầu.
“Bạn của anh tên là gì?”
“Thẩm Tự.”
Thẩm Tự... Sầm Từ lẩm bẩm, khi cái tên này lướt qua đầu lưỡi, dường như nó cũng xuyên thẳng qua trái tim cô.
Tần Huân nhìn cô chằm chằm: “Bác sĩ Sầm biết Thẩm Tự ư?”
Sầm Từ lắc đầu.
“Vậy thì đáng tiếc quá, nếu người ấy còn sống, không chừng bác sĩ Tần sẽ tìm được tiếng nói chung đấy.”
Sầm Từ thắc mắc: “Nếu người ấy vẫn còn sống?”
Tần Huân cụp mắt xuống, nét mặt thoáng đanh lại.
“Người đó...”
“Người đó đã mất tích rồi.” Tần Huân ngước mắt lên nhìn cô, giọng nói thấp xuống.
Sầm Từ nhìn Tần Huân, dường như trong ánh mắt anh ẩn chứa một thứ gì đó kì lạ, u ám thâm sâu, mang theo sức mạnh có thể kéo người khác vào mà không thể thoát ra nổi.
“Mất tích?”
Tần Huân lúc này vẫn nhìn cô chăm chú, anh im lặng, khác hẳn vẻ lịch sự nho nhã thường ngày. Cái nhìn chằm chằm này làm Sầm Từ thấy khó chịu, như thể cô là nguyên nhân khiến người đó mất tích vậy. Cô định lên tiếng, nhưng Tần Huân đã nói trước: “Xưa nay Mẫn Vi Vi chưa từng có vấn đề về tâm thần ư?”