Cách Một Cảnh Cửa

Chương 90: Mất lý trí



Thẩm Tự mất tích, anh điều tra tất cả những manh mối mà mình tìm thấy, kết quả vẫn là sống không thấy người, chết không thấy xác.

Thẩm Tự không giỏi giao tiếp, đa phần thời gian đều dành cho nghiên cứu khoa học, thời đại học chỉ thỉnh thoảng đi diễn thuyết vài lần.

Về lý, Tân Huân và Thẩm Tự là hai người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, một người nghiên cứu khoa học, một người nghiên cứu thị trường, tính cách cũng khác một trời một vực, Thẩm Tự xảo trá, thích đùa dai, Tần Huân thì rộng lượng, khiêm tốn, chu đáo, tốt bụng.

Hầu hết người kinh doanh có thể coi như một nửa nhà tâm lý học, Tần Huân có niềm yêu thích gần như say mê với tâm lý, đây cũng chính là nguyên nhân giúp hai người trở nên thân thiết như đã quen từ lâu.

Tần Huân ủng hộ Thẩm Tự làm nghiên cứu khoa học, hơn nữa còn đầu tư tiền cho anh ta, anh cũng hoàn toàn tôn trọng quyền tự chủ của Thẩm Tự trong quá trình phát triển dự án, nên khi Thẩm Tự nghiên cứu đến giai đoạn lâm sàng, Tần Huân chỉ biết anh ta đang hợp tác với một người nào đó.

Người hợp tác, nói thẳng ra chính là người thí nghiệm”, dựa trên cơ sở đôi bên tự nguyện để đạt được mục đích của từng bên.

Đề tài nghiên cứu của Thẩm Tự liên quan đến trí nhớ.

Sau này thông qua điều tra một vài tài liệu và video ít ỏi, cuối cùng Tần Huân cũng xác định được mục tiêu là Sầm Từ.

Tần Huân nghi ngờ Sầm Từ không phải là vô căn cứ, chung quy cả nước nhiều người như vậy, ai cũng có thể là người thí nghiệm” của Thẩm Tự, hoặc cho dù Sầm Từ thực sự có liên quan đến Thẩm Tự, cô cũng chưa chắc là người đầu tiên hoặc người cuối cùng hợp tác với anh ta.

Nhưng thời điểm Sầm Từ xuất hiện ở thành phố Nam rất kỳ lạ.

Thẩm Tự vừa mất tích, cô bỗng nhiên xuất hiện.

Hơn nữa trước đây, Sầm Từ là một bác sĩ tâm lý không có danh tiếng gì, số ca bệnh tiếp nhận cũng không nhiều, tài liệu ghi chép phương pháp điều trị của cô cũng không rõ ràng.

Tuy nhiên sau khi đến thành phố Nam, vừa thành lập câu lạc bộ Môn, Sầm Từ bỗng nhiên nổi tiếng.

Điều quan trọng hơn là, qua việc so sánh bệnh án trước và sau của cô, Tần Huân phát hiện, ý tưởng và phương pháp điều trị bệnh nhân của cô bây giờ đã khác xa với trước đây, và đây cũng là phương pháp Tần Huân rất quen thuộc.

Bởi vì, phương pháp của Sầm Từ cực kỳ giống Thẩm Tự.

Sầm Từ giống như người liên quan bí ẩn nọ, Tân Huân luôn nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tự trên người cô, nhưng không có cách nào chứng minh cô chính là “người thí nghiệm” của Thẩm Tự.

Tài liệu Thẩm Tự để lại quá ít, không biết là do anh vẫn chưa tìm thấy, hay có thể là...

bị người khác tìm thấy trước.

Vào đêm Thẩm Tự mất tích, rốt cuộc kẻ đó đã mang bao nhiêu tài liệu đi? Mục đích kẻ đó tìm Thẩm Tự là gì? Và kẻ đó rốt cuộc là ai? Quá trình vén bức màn bí mật này rất gian nan.

Tiếp cận Sầm Từ, Tần Huân có mục đích riêng, anh chỉ muốn điều tra chân tướng chuyện Thẩm Tự mất tích thông qua Sầm Từ.

Có điều...

câu nói của Sầm Từ trong phòng ăn hôm đó khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Sầm Từ nói, là một người bạn, tôi không có tư cách này.

Thật ra Sầm Từ nói rất đúng, mối quan giữa anh và cô bây giờ dường như chỉ giới hạn ở mức độ bạn bè, cho dù cô mang thân phận bạn gái của anh, nhưng như Sầm Từ nói, đó cũng chỉ là giả mà thôi.

Tần Huân cảm thấy mình có thể nghĩ thông suốt chuyện này, nhưng không hiểu sao anh không thể buông bỏ nỗi băn khoăn.

Sự bứt rứt khiến anh hằng đêm không ngủ được, cũng làm anh thường xuyên mất tập trung trong công việc.

Anh bắt đầu có một cảm giác rất mãnh liệt, nhưng cũng rất lạ lẫm, nó là sự rung động anh chưa bao giờ từng có, anh rất muốn chạy đến hỏi Sầm Từ: Em nghĩ mối quan hệ của hai chúng ta là gì? Tần Huân cảm thấy bản thân mình thật nực cười, nên không cho phép bản thân tiếp tục nực cười như thế nữa.

Anh cố gắng hết sức không gọi điện, không liên lạc với cô, chẳng qua là muốn bản thân bình tĩnh lại.

Cho cô và cho chính anh một khoảng thời gian để tự suy ngẫm.

Khi quyết định như vậy anh tự nhủ với mình đây là cách lý trí nhất, nhưng tận sâu đáy lòng lại có một giọng nói đang cười nhạo anh: Đừng tự lừa mình dối người nữa Tần Huân, mày muốn yên tĩnh để suy nghĩ lại mối quan hệ của hai người sao? Không phải đầu, mày muốn xem cô ấy có chủ động liên lạc với mày hay không thôi?

Ngày nào điện thoại của Tần Huân cũng đổ chuông, các cuộc gọi đến nhiều không đếm xuể, nhưng không có cuộc gọi nào của Sầm Từ.

Mỗi ngày trong điện thoại của anh có hàng trăm tin nhắn mới, cả quan trọng lẫn không quan trọng, nhưng không có tin nhắn nào của Sầm Từ cả.

Anh đến nhà hàng Ký, Tiêu Hàng nói đã rất lâu rồi Sầm Từ không đến nhà hàng ăn cơm.

Ngay cả Tiêu Hàng cũng nhận ra tâm sự của Tần Huân, bèn nhắc nhở: Dù cô ấy không liên quan đến Thẩm Tự, hai người cũng không hợp nhau, tính cách quá khác biệt, sau này sẽ có mâu thuẫn.

Nếu cô ấy liên quan đến Thẩm Tự, hai người càng không hợp, nói thẳng ra cô ấy chính là “tác phẩm” của Thấm Tự, nếu “tác phẩm” ấy biết bản thân là một tác phẩm nhưng lại không nói ra thì suy tính của cô ấy thực đáng sợ, nếu tác phẩm” ấy không biết mình là một tác phẩm, nhưng một khi điều tra ra, cậu cảm thấy cô ấy có thể chịu nổi sao?

Tiểu Hàng xử lý mọi chuyện đều khéo léo hợp lý, nhưng anh ta luôn giữ khoảng cách nhất định với bất cứ ai, ngoại trừ Tần Huân.

Có lẽ vì là người ngoài cuộc, nên Tiêu Hàng nhìn nhận vấn đề sẽ xác đáng và tàn khốc hon.

Đâu phải Tần Huân không hiểu điều này? Vấn đề là anh cảm thấy mình bắt đầu không thể kiểm soát nổi bản thân.

Tần Huân mua chuộc Dương Tiểu Đào, nhờ cô ấy báo lại cho anh biết hoạt động của Sầm Từ mọi lúc mọi nơi, viện cớ là chuyện nửa khuôn mặt người vẫn chưa có manh mối gì, anh muốn âm thầm bảo vệ sự an toàn cho Sầm Từ.

Cô bé Dương Tiểu Đào rất thật thà, vui vẻ đồng ý ngay, mỗi ngày đều cẩn thận báo cáo với anh, nghiêm túc như làm bài tập.

Còn anh thì sao, cũng nghiêm túc y như vậy, mỗi khi biết Sầm Từ muốn thức đêm canh chừng là sẽ nấu sẵn đồ ăn, để trong hộp giữ nhiệt, tranh thủ trước khi cô đến câu lạc bộ thì đặt trước cửa.

Anh đang cố chấp điều gì, Tần Huân cũng không hiểu rõ trái tim mình nữa, cuối cùng anh tự an ủi bản thân mình rằng, anh sợ cô không ăn uống đầy đủ sẽ đói bụng.

Một ngày trước năm mới, khi đi xã giao Tần Huân vô tình nhìn thấy Châu Quân, nét mặt Châu Quân vẫn phấn chấn như mọi khi.

Lĩnh vực kinh doanh của Trạm Xương và Châu Quân vốn có phần liên quan đến nhau, sau khi Trạm Xương bị bắt, nghe nói Châu Quân được hưởng lời khá nhiều, cũng nhân cơ hội này cướp đi khách hàng của Trạm Xương.

Châu Quân đang ăn cơm cùng một người phụ nữ, họ ngồi trong góc khuất của nhà hàng, nếu Tần Huân không ra ngoài rửa tay chắc chắn sẽ không thấy anh ta.

Anh thấy rõ, người phụ nữ ngồi đối diện Châu Quân không phải là Mẫn Vi Vi Người phụ nữ nọ trông có vẻ nhiều tuổi hơn Mẫn Vi Vi.

Dù trong nhà hàng có cây cảnh, dãy bàn bên đó cũng được ngăn cách bởi mấy chậu cây, cành lá sum sê cũng phần nào che mất khuôn mặt của người phụ nữ, nhưng anh vẫn nhìn thấy, khi cô ta giơ tay vén tóc ra sau tai, từ tai xuống xương quai xanh có một vết sẹo, giống như sẹo bỏng.

Sau khi kết thúc vụ án, Mẫn Vi Vi vẫn luôn im hơi lặng tiếng, cũng không xuất hiện trước công chúng, còn về lễ cưới của cô ta và Châu Quân tạm hoãn chưa quyết định, không biết giữa hai người đó đã xảy ra chuyện

Khi trở về chỗ ngồi, Tần Huân cứ suy nghĩ chuyện của Mẫn Vi Vi, nghĩ tới Mẫn Vi Vi là nghĩ tới chuyện trí nhớ của cô ta bị làm giả, rồi cứ thể anh nghĩ tới Sầm Từ và Thẩm Tự, sau đó lại thầm mắng mình quá buông thả cảm xúc của bản thân.

Lúc gọi điện cho Sầm Từ, Tần Huân đã tự nói với mình thế này: Không thể hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Sầm Từ, dù gì cô ấy cũng liên quan đến chuyện của Thẩm Tự.

Sau đó, khi cuộc gọi được nối máy, khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Sầm Từ, anh tự nhiên buột miệng thốt ra câu: Cô đang làm gì thế? Anh vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Sau đó Tần Huân mặc cho cảm xúc chi phối...

Mùng một Tết, tôi đến thăm cô.