Phần da thịt bỏng đỏ đen, tĩnh mạch dưới da lộ ra, xen lẫn máu thịt, Kim Yến hiểu rõ nỗi đau cắt xe như nhìn kim đâm, xé gan phổi như thế nào. Hai mày anh nhíu chặt, bàn tay nắm thành quyền. Anh đã đau đớn biết bao nhiêu khi ôm đứa trẻ ấy trong lòng, có khổ sở cũng không chịu nới lỏng tay.
Trước sảnh bệnh viện, bố Kim Yến mệt mỏi, theo cáng cứu thương đưa Minh Huy trực tiếp lên khoa bỏng kiểm tra dấu hiệu sinh tồn và tiến hành xử lý vết bỏng.
Hành lang bệnh viện dài và lạnh lẽo, từng tiếng kêu than rít qua kẽ răng, chàng trai đau tới độ không kêu được. Bên ngoài Kim Yến nắm chặt tay Hà Diệp, Nhất Minh ôm lấy đôi vai run rẩy của cô. Lần đầu tiên Hà Diệp nhìn thấy người bị thương, lần đầu tiên thấy tai nạn mất đi ý thức, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trai mình yếu ớt như vậy.
Cô cắn răng để tiếng nấc không trào dâng nhưng nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, cô ngẩng đầu, đôi mắt ầng ậc nước nhìn thẳng ánh mắt Nhất Minh.
- Nếu em không đòi tới nhà chị Yến, nếu anh trai em không mất thời gian cứu em, có phải anh ấy sẽ không bị thương không?
Đôi tay cô run rẩy mạnh mẽ, cô khẳng định những gì Minh Huy gặp phải đều do bản thân cô đòi hỏi, là do mình làm loạn nên anh mới bị thương. Nhất Minh lắc đầu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lau hai dòng suối nhỏ trào ra từ khóe mắt cô, dỗ dành nói:
- Không có, đây là nhiệm vụ anh trai em cần làm, trách nhiệm cậu ấy cần đối mặt. Dù trong ngọn lửa đó không phải em, có là người khác thì cậu ấy cũng cố gắng cứu từng người. Em đừng tự trách mình nữa.
Cô khóc một hồi, khóc tới hai mắt sưng to. Ngồi cạnh Hà Diệp, Kim Yến mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào giường bệnh của anh, cô sợ nếu một giây mình bỏ lỡ, anh sẽ giận dỗi mà bỏ đi.
Nhất Minh buông tay Hà Diệp, nhẹ nhàng nói với cô:
- Anh đi báo cho chú với dì.
Hà Diệp gật đầu, tiếng nói của cô gần như bị mất hoàn toàn, đôi mắt vô vọng nhìn theo Kim Yến phía giường bệnh đầy những hình ảnh trắng kia. Một y tá đi ra với bộ quần áo rách nát của Minh Huy, trên đống quần áo đó, bông hoa hồng đã tan nát, chùm chìa khóa có hình lính cứu hỏa đã cháy xém lớp len bên ngoài.
Cô nắm chặt chùm chìa khóa, cố gắng lau đi vết bẩn trên máu khóa, lại cất cẩn thận vào túi quần chờ khi anh tỉnh sẽ móc lại chiếc móc khóa mới. Anh yên tĩnh nằm đó mặc cho người qua kẻ lại.
Vị bác sĩ trung niên bước ra ngoài, Kim Yến cùng Hà Diệp cũng như hai chiếc lò xo bị ép, bật dậy chạy lại cửa phòng bệnh.
Kim Yến: Bố
Vị bác sĩ cởi bỏ khẩu trang, quầng mắt trĩu nặng:
- Tiên lượng khá xấu, xác định bỏng khoảng 30%, nhưng chiếm tới 18% là bỏng sâu. Tình trạng như vậy nếu tiến hành cắt bỏ phần bị tổn thương sẽ rất nguy hiểm. Khu vực bỏng sâu lại nằm ở xung quanh hệ hô hấp, rất khó khăn trong việc có nên phẫu thuật hay không. Bố vẫn đang theo dõi, nếu thực sự chuyển biến xấu, có lẽ sẽ phẫu thuật trong đêm nay. Chờ bố mẹ cậu ấy đến rồi nói tiếp.
- Có thể cắt bỏ luôn được không bố? Nếu hiện giờ chờ đợi rất có thể sẽ nhiễm trùng, sốc bỏng.
- Con biết rất khó khăn mà.
- Con nghe bố. Anh ấy nhất định là người con sẽ lấy. Bố, bố nhất định phải cứu anh ấy. - Kim Yến nước mắt lã chã nhìn bố mình, giọng nói cầu xin bố cố cứu lấy người cô yêu.
Bố Kim Yến thở dài, vỗ vai con gái. Một thân blouse trắng cô đang mặc là đang nối tiếp nghiệp gia đình. Có cứng rắn tới đâu cũng sẽ hoảng loạn tay cầm dao khi người nằm ấy là người nhà. Bất lực hơn cả là mang trên mình sứ mệnh cứu người, cứu được cả ngàn người, giành giật lại linh hồn từ tay thần chết nhưng lại bỏ lỡ duy nhất người mình yêu thương. Ông đã đi hơn nữa đời người, cầu vai ông không chỉ là chiếc áo blouse trắng, mà còn là một đứa con đẻ của quân đội. Ông hiểu hơn cả nghĩa vụ của một người quân nhân mang trên vai mình, sức nặng như thế nào. Sao ông lại không trân trọng những gì cậu trai trẻ kia đã hy sinh, ông càng đau lòng hơn cả khi con gái phải cầu xin mình cứu lấy người nó yêu. Nếu có cách tốt hơn ông nào sẽ không thực hiện. Hạnh phúc nửa đời sau của con gái, thực sự đã đang nằm trong tay ông.
Ông yên lặng trầm mặc rồi dịu dàng bảo con gái:
- Vào phòng bên nhân viên nghỉ ngơi đi. Bên cậu ấy có y tá trực rồi. Có chuyển biến bố sẽ nhanh chóng xử lý. Huy nó tỉnh lại cũng không muốn nhìn thấy con thế này. Nhanh lên, hai đứa dắt nhau đi nghỉ.
Kim Yến nghe lời dắt Hà Diệp đi. Nhất Minh vỗ vai cô nói mình sẽ chờ đợi. Bố mẹ Hà Diệp đã tức tốc lên đường tới bệnh viện, anh đã thuê xe để đảm bảo an toàn, nói cô đi chợp mắt.
Bóng đêm bao trùm, hành lang bệnh viện lại rơi vào lặng im. Gió đêm vẫn dào dạt lay động từng kẽ lá để cuốn đi. Chiếc lá sẽ mạnh mẽ níu lại ngọn cây, hay sẽ vì gió mạnh mà buông tay để mặc gió chở đi?