Cách Một Khoảng Sân

Chương 36



Mùa đông miền Bắc ghé thăm, không khí lạnh từng đợt tràn qua khung cửa, những mầm cây ẩn mình chờ ngày xuân ấm áp. Hàng cây bên khung cửa lá đổ vàng, hoa héo buồn chẳng buồn trổ bông.

Hà Diệp lơ đãng liếc nhìn bầu trời đêm. Bên khung cửa sổ, ánh đèn ấm áp chiếu hai bóng hình. Nhất Minh cầm nước ấm đặt lên bàn Hà Diệp, nhìn cô từ trên cao xuống. Gió bấc rít gào đập vào cánh cửa như muốn vỡ tan. Tay Hà Diệp lạnh buốt, đầu ngón tay cứng ngắc cầm chặt bút trong tay.

Nhìn cốc nước bốc hơi trắng xóa phả vào không khí, cánh tay rắn chắc của thiếu niên từ bàn đặt trở về bên hông. Chiếc ghế bên cạnh kéo ra, một dáng hình cao lớn ngồi xuống ghế bên cạnh.

Hà Diệp nhíu mày quay đầu sang phàn nàn với Nhất Minh: Lạnh chết mất. Mùa đông luôn lạnh như vậy.

Nhất Minh khẽ cười liếc Hà Diệp: Không phải em nói thích mùa đông sao?

Hà Diệp trừng mắt cứng họng: Đương nhiên là em thích rồi, phải có mùa đông thì mới đến sinh nhật em chứ. Ước gì Hà Nội mình có tuyết nhỉ?

Nhất Minh dùng bút gõ lên đầu Hà Diệp: Lại bắt đầu mơ, còn không mau tập trung làm đề đi. Muốn anh mở cửa ra cho gió bấc vào học cùng không?

Hà Diệp rụt cổ lại, khuôn mặt chui vào cổ áo hoodie, lắc đầu rồi liền cầm bút nhìn vào tờ đề đang làm dở. Đúng là không dễ gì chọc tới ông thần mặt lạnh này mà.

Mùa đông trời mua càng khiến không khí trở nên lạnh lẽo. Sáng sớm là khoảng thời gian đấu tranh cật lực để rời xa chăn gối. Hôm nay đã trễ hơn 15 phút so với bình thường. Hà Diệp uể oải rời giường, hai mắt vẫn nhắm nghiền, chân tay xoa vào nhau cho bớt lạnh, đi vào phòng tắm theo bản năng. Tiếng nước xối làm con người tỉnh táo hơn.

Hà Diệp bước ra ngoài mũi đỏ ửng. Hồi này đang chuẩn bị thi cuối kì, thời gian ngủ rút ngắn đi, quầng thâm dưới mắt cô đã lộ rõ. Chóp mũi ửng đỏ, hơi thở phả ra làn khói trắng, cô chạy bước nhỏ qua chiếc xe đang đậu trước cổng nhà Nhất Minh. Giọng nói khàn khàn vang lên:



- Cho em đi ké nhé.

Nhất Minh liếc mắt nhìn cô, Hà Diệp rụt đầu vào cổ áo: Em lười, không muốn đi xe.

Nhất Minh đóng cổng, mở cốp xe đưa mũ cho Hà Diệp, cô hí hửng trèo lên xe anh.

Đến gần cổng trường, cô lại như thói quen vỗ vai để anh thả xuống. Trường học gần vào giờ, học sinh tấp nập chạy vội vào cổng. Nhất Minh làm như không biết, lái xe đi thẳng vào cổng trường. Hà Diệp giật mình, nhìn chiếc xe lăn bánh qua từng học sinh đang tiến vào trường, vài bạn học nhìn thấy liếc cô với ánh mắt tò mò cùng khó hiểu.

Để xe vào khu vực giữ xe của giáo viên, trống trường vừa hay vang lên, Hà Diệp vốn định hỏi tại sao anh không cho cô dừng như mọi khi nhưng cởi mũ xong liền chạy vội.

Tới chân cầu thang va phải một người, Khuất Trường Phong. Cô thầm kêu lên một tiếng thì bên này Trường Phong đỡ tay cô hỏi: Xin lỗi cậu nhé, không sao chứ?

Hà Diệp vững vàng đứng ổn định lại, cô lắc đầu đáp lại.

Trường Phong thấy cô không sao liền sóng vai cùng cô đi lên cầu thang. Khi nãy đi học muộn cô đã thầy giáo viên thực tập kia đèo cô, gặp nhau vài lần cũng đoán được mối quan hệ hai người khá thân thiết, dù rất tò mò nhưng cậu không hỏi.

Cùng đi lên tới tầng 3, Hà Diệp quay qua tạm biệt Trường Phong: Mình về lớp trước nhé.

Trường Phong: Ừm, tạm biệt.

Hà Diệp khẽ xoa cánh tay vừa nãy bị đụng, vẫn thấy đau. Thấy bóng dáng sao đỏ đi chấm chuyên cần lấp ló dưới sân trường liền vội chạy về lớp.

Giữa buổi hôm ấy cô mới nhận ra mình quên mang đề hôm qua cô chủ nhiệm đưa nhờ phát cho cả lớp. Sợ chiều cô chữa bài cả lớp không làm kịp, cô vội nhắn tin cho Ngọc Ánh.

Quách Hà Diệp: Trời ơi cứu bé

Đào Ngọc Ánh: Anh đây, bé làm sao.

Quách Hà Diệp: Bạn quên để đề anh ở nhà rồi.



Đào Ngọc Ánh: Giờ về nhé. Tiết sau toán đó.

Quách Hà Diệp: Anh Minh dạy, để bạn nhắn xin vào muộn.

Đào Ngọc Ánh: Bảo anh ấy xin với phòng bảo vệ nữa.

Quách Hà Diệp: Oke. Bạn không đi xe, cầm chìa khóa đi nhá.

Đào Ngọc Ánh: Oke.

Hà Diệp cầm điện thoại nhắn tin cho Nhất Minh rồi liền cùng Ngọc Ánh trốn tiết.

Về tới nhà thấy cổng nhà mở, Hà Diệp khó hiểu, hôm nay bố mẹ cô nghỉ làm giữa buổi sao.

Cởi bỏ mũ bảo hiểm cô bước vào nhà. Phòng bếp vang lên tiếng nói chuyện:

- Bác sĩ kết luận thế nào? - Hà Diệp nhận ra đó là tiếng bà nội cô. Bà nội đang nói chuyện gì vậy?

- Có kết quả xét nghiệm rồi bà ạ. Là ung thư máu ác tính. Sợ sẽ không giấu được con bé Bống nữa, phải tiếp nhận hóa trị. - Là tiếng bố Hà Diệp.

Tiếng thở dài của bà nội vang lên, câu nói than thở như ghim vào lòng cô.

- Rốt cuộc cái nhà này đã tạo phải nghiệp gì cơ chứ.

Bà nội bật khóc, tiếng bố cô vang lên:

- Nhà con chính sợ mọi người lo lắng nên mới giấu đến giờ. Mẹ đừng như thế này, nhà con càng suy sụp.

Hà Diệp chôn chân tại chỗ, tai cô ù đi, mọi thứ âm thanh trở nên không rõ ràng, cô choáng váng chống tay lên tường. Vết thương sáng nay tê dại, đầu óc tỉnh táo một chút.

Ngọc Ánh thấy Hà Diệp đứng bất động liền cất tiếng:

- Sao vậy Bống? Lên lấy đề đi.

Tiếng nói đánh vỡ mọi hoạt động đang diễn ra. Bố Hà Diệp từ trong nhà chạy ra. Ánh mắt thoáng hốt hoảng rồi lại trầm giọng nói:

- Về có việc gì thế con.

Hà Diệp hoàn hồn, chạy lại bậc nhà tháo giày, lưng chạy lên tầng bỏ lại câu nói sau lưng:

- Con để quên tài liệu về nhà lấy ạ.

Vội vàng ôm tập đề để trên giá sách, Hà Diệp như chạy trốn vội xỏ giầy, cất tiếng chào bà nội cùng bố liền trèo lên xe.

Ngọc Ánh nhìn gương mặt lạnh toát của Hà Diệp, hàm răng cắn chặt môi dưới. Vội vàng chào bố Hà Diệp liền quay đầu xe đi.

Cô gái nhỏ ngồi sau xe cô run lẩy bẩy. Ngọc Ánh linh cảm, một cơn giông nữa sẽ lại kéo đến. Bầu trời xám xịt, gió từ tĩnh lặng, lạnh giá thành mạnh mẽ xao động cành lá.