Đám học sinh bước ra khỏi cửa lớp học thêm, vẫn bàn luận dở dang câu chuyện hồi đầu buổi học. Đám Ngọc Ánh, Nhật Nam tiến lên phía trước hỏi Hà Diệp:
- Trời ơi tò mò quá ha.
- Tò mò chuyện giáo viên thực tập sao? - Hà Diệp trả lời.
- Đúng vậy, năm chúng mình lớp 10, có đoàn sinh viên về thực tập, đáng yêu quá trời. Cậu nhớ không Hà Diệp, thầy Lâm siêu đẹp trai, lại còn vui tính. Nhìn lũ con gái C4, C5 hồi đó được học thầy đó. Ngày nào có tiết thầy chẳng tút tát nhan sắc, chỉnh trang son phấn. Sau mỗi buổi học chủ đề 2, 3 ngày sau không phải thầy ấy thì là ai. Tiếc thật. Giờ thầy ra trường rồi mà không về trường mình công tác nữa - Ngọc Ánh buồn rầu, ủ rũ nhớ về đoàn thực tập sinh về trường năm họ học lớp 10. Cô nàng vẫn không khỏi tiếc nuối mà than thở.
- Năm lớp 11 thì không có gì để nói rồi, chẳng có đoàn nào về cả.
Hà Diệp quay lại dí mũi Ngọc Ánh. Tủm tỉm cười nói:
- Không phải cậu định ủ mưu tán tỉnh giáo viên thực tập đó chứ Ngọc Ánh. Trông mặt ai đó đau khổ chưa kìa.
Ngọc Ánh dường như đã phiêu miệng mình đi hơi xa vì quên mất rằng ở đây còn có đấng lang quân tương lai nhà mình. Mặt chàng ta xị xuống, chưng ra bộ mặt ấm ức nói với Ngọc Ánh rằng:
- Chỉ trách ta thầm thương, nên người xem thường ta.
Ngọc Ánh nhìn thấy bộ dạng Nhật Nam ghen tới đỏ mắt liền quay lại ôm tay anh rồi nói:
- Người ta đợi Nam tới, chờ Nam tán mà Nam nói gì vậy?
- Tưởng em thương anh ta, anh vẫn ở đây mà em còn nghĩ chiến lược chinh phục người khác? - Nam ngoảnh mặt đi không thèm nhìn tới Ngọc Ánh. Cô nàng giậm chân nói.
- Vậy em đi tán người khác cho anh coi.
Bát cơm chó thơm nhân duyên của hai bạn trẻ đã góp phần giúp Hà Diệp một buổi trưa sắp no. Thấy tình cảnh cần người ném đá giảng hòa, Hà Diệp nói:
- Thôi được rồi. Chắc gì đã có người đẹp trai hơn bạn Nam nhà ta.
Được Hà Diệp bắc thang leo xuống, Ngọc Ánh liền thuận thế nói:
- Trăm giai nhân cũng chỉ cần chàng. - Sau đó liền nắm tay Nhật Nam cùng Hà Diệp kéo nhau về.
Thời khóa biểu chính thức đã cập nhập vào tối hôm đó. Buổi sáng bọn cô sẽ học các môn chính, chiều dành thời gian học thêm các môn trong khối chính. Sau 5h tan học buổi chính khóa được nghỉ 30' sau đó vào tiết tự học tối. Nói là tự học nhưng thực chất sẽ có giáo viên tới xin giờ để dạy các môn chậm tiết, hoặc học sinh khối 12 như cô sẽ biến đây thành một tiết chữa đề của giáo viên. Buổi học tối mai chính là tự học Toán.
Sáng sớm của buổi học đầu tiên, vẫn như những buổi sáng của những năm trước. Cái cảm giác hồi hộp vẫn cứ vương vấn mãi trong lòng Hà Diệp từ đêm hôm trước. Buổi học này chính là buổi học đầu tiên của năm lớp 12 - năm cuối cùng rồi. Nó không giống buổi học năm lớp 1. Khi đó cô chưa biết thế nào là trường, thế nào là lớp. Chỉ biết rằng tối hôm đó mẹ nói với cô:
- Bống lên lớp 1 rồi, ngày mai mẹ đưa Bống đến lớp nhé.
- Mẹ ơi lớn rồi ai còn gọi là Bống hả mẹ - Hà Diệp phụng phịu dụi đầu vào lòng mẹ nói nhỏ.
- Bống ở nhà là Bống của mẹ, đi học là Hà Diệp của các bạn và thầy cô. - mẹ Ngọc dịu dàng xoa đầu cô nói.
- Mẹ ơi thế con không phải là của mọi người ạ? Sao phải chia như thế ạ? - Cô chui đầu ra khỏi chăn, đôi mắt lim dim chợt bừng sáng. Ánh nhìn chăm chú vào môi mẹ như cố lắng nghe một điều rất quan trọng.
- Bống của mẹ ở nhà có thể nghịch ngợm một chút, vì mọi người đều sẽ nhường con. Nhưng đi học con là Hà Diệp. Cô giáo phải dạy một lúc rất nhiều bạn, nếu con nghịch ngợm không nghe lời, như vậy cô giáo sẽ mệt. Con hiểu không?
- Con sẽ ngoan ngoãn mẹ ạ. - Hà Diệp thơm lên má mẹ rồi lại chui đầu vào trong chăn.
Khi đó, Hà Diệp đã ngủ riêng, nhưng vì đó là buổi tối trước ngày đầu tiên đi học, cô đòi ngủ cùng mẹ vì sợ sẽ ngủ quên. Ôm mẹ rồi mẹ dậy lúc nào cô liền biết.
Cảm giác mong chờ tới ngày mai cũng lại có chút gì đó tiếc nuối. Sợ rằng sau đêm nay, sẽ không còn một buổi tối thao thức của một học sinh cuối cấp nào nữa.
Cô lấy điện thoại, nhắn tin vào nhóm chat chung của 3 người. Cô, Nhất Minh, Minh Huy "Xóm nhà lá sợ ba má không dám hư"
Hà Diệp: Anh, mai là buổi học đầu tiên của em.
Minh Huy: Sắp ra ngoài bươn chải rồi em. Học dốt anh sắm cho con bò.
Hà Diệp: Anh về chăn bò.
Nhất Minh: Cá chép hóa rồng, tu thành chính quả.
Minh Huy: Không tu thành chính quả thì thành yêu ma quỷ quái gì anh với Minh cũng dung túng em. Đừng áp lực quá.
Quả nhiên, cái xóm này luôn có những lối tư duy khiến cô thấy mình hay ngẩn ngơ nghĩ ngớ ngẩn. Dọn dẹp lại những cảm xúc nửa nạc nửa mỡ kia. Mong chờ vào ngày mai gặp lại.