Cách Nuôi Dưỡng Bệnh Kiều

Chương 3



Tới nửa đêm, Phó Vân Cảnh đột nhiên phát sốt. Bệnh tình bỗng ập tới, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, tiếp theo cả người hắn đều lâm vào hôn mê mơ màng.

Hắn như về lại quá khứ, mẫu thân ôn nhu cười, hắn chui vào trong lòng ngực bà làm nũng. Nhưng bỗng nhiên, gương mặt luôn treo ý cười dịu dàng trở nên trắng bệch dữ tợn, còn dùng hai mắt gắt gao trừng hắn.

Hắn sợ tới mức sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, theo bản năng muốn chạy trốn, hai chân lại giống bị cứng lại không thể động đậy. Trong bóng tối, một đôi tay ấm áp mềm mại bỗng dưng xuất hiện, không màng cự tuyệt mà kéo hắn chạy vội về phía trước.

Bóng đêm hắc ám như mực không ngừng lui về phía sau, cái tay kia lôi kéo hắn đi từng bước đến ánh sáng. Thế giới đen tối nháy mắt bị ánh mặt trời xán lạn lấp đầy, trên trán đột nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp, như được người dùng tay nhẹ nhàng mơn trớn, mang theo nồng đậm thương tiếc. Phó Vân Cảnh nhíu nhíu mày, giãy giụa nâng lên mí mắt nặng nề.

Lúc mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, chỉ là giờ phút này, trên mặt không còn nụ cười xán lạn có thể so với ánh mặt trời nữa, mà hiện tại đang bị mây đen che kín, con ngươi đen bóng cũng lộ ra lo lắng.

"Trán thật nóng. Kỳ quái, sao đột nhiên lại phát sốt?" Diệp Trăn Trăn tự nhủ nói, nhìn thấy bé trai tỉnh lại, lập tức hỏi: "Tiểu Cảnh, ngươi có khỏe không? Có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?"

Tiểu Cảnh? Nàng đang kêu ta sao? Xưng hô thân mật như vậy, ngay cả mẫu hậu cũng chưa từng kêu......

Phó Vân Cảnh mơ hồ nghĩ, ý thức có chút không tỉnh táo, mí mắt trở nên càng ngày càng nặng nề. Chỉ chốc lát sau, hắn lại hôn mê lần nữa.

"Hắn hắn hắn ngất đi rồi! Thống Tử, hiện tại ta nên làm gì bây giờ? Đứa bé này sẽ không chết đấy chứ?" Diệp Trăn Trăn không có kinh nghiệm nuôi trẻ, càng chưa bao giờ gặp qua tình huống như vậy, nhất thời trong tình thế cấp bách liền ném liên tiếp mấy vấn đề cho hệ thống.

"Bình tĩnh bình tĩnh, phát sốt mà thôi, không nghiêm trọng như vậy. Ngươi có thể thử hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý để nam chủ hạ sốt. Dùng khăn lông ướt đắp lên trán hắn, cách mỗi mười phút đổi khăn một lần."

Dưới âm thanh máy móc không chút phập phồng của hệ thống, Diệp Trăn Trăn dần dần bình tĩnh lại.

Nàng dựa theo lời hệ thống lấy một cái khăn lông ướt đắp trên trán Phó Vân Cảnh, đồng thời dùng nước ấm không ngừng chà lau nách, bụng, cổ của hắn. Từng chỗ thoáng mát giúp mạch máu giãn nở lưu thông.

Ra ra vào vào bận bịu suốt cả một buổi tối, đến hừng đông, cơn sốt của đứa bé rốt cuộc cũng lùi.

Diệp Trăn Trăn nhẹ nhàng thở ra, tảng đá lớn treo trong lòng rốt cuộc rơi xuống, cả người tức khắc lơi lỏng, mệt đến mức trực tiếp nằm bò trên mép giường của Phó Vân Cảnh mà ngủ.

Lúc Phó Vân Cảnh mở mắt ra, thứ đầu tiên ánh vào mi mắt là khuôn mặt phóng đại của thiếu nữ.

Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, dừng trên gương mặt nàng, lông tơ thật nhỏ trên mặt đều tựa như hơi hơi sáng lên.

Làn da thiếu nữ hơi tối, nhưng dung mạo vẫn tú lệ như cũ, lông mi thật dài cong cong trên mí mắt, dáng ngủ điềm tĩnh mà ôn nhu.

E sợ sẽ đánh vỡ một màn tốt đẹp trước mặt này, ngay cả hô hấp Phó Vân Cảnh cũng nhịn thả nhẹ hơn chút.

Đầu đã không còn mơ màng nữa, Phó Vân Cảnh cảm thấy thân thể khá hơn nhiều. Tuy rằng tối hôm qua hắn cơ hồ đều lâm vào hôn mê, nhưng hắn biết người trước mặt đã rất bận rộn chăm sóc hắn cả đêm. Chỉ cần hắn mở to mắt, bất luận lúc nào cũng có thể thấy bóng dáng thiếu nữ ở trước giường chiếu cố hắn, làm hắn cảm nhận được an tâm chưa từng có.

Hắn nhẹ nhàng vươn tay ra từ đệm chăn, ma xui quỷ khiến lại duỗi đến trước mặt thiếu nữ đang ngủ say, ngay tại lúc sắp chạm tới bỗng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, dừng một chút, yên lặng rụt tay trở về.

Quần áo cọ xát phát ra tiếng vang rất nhỏ, lơ đãng quấy nhiễu thiếu nữ trước mặt. Lông mi nàng hơi hơi run rẩy, sau đó chậm rãi tỉnh lại, "Ưʍ...... Tiểu Cảnh, ngươi tỉnh rồi sao? Còn sốt không?"

Có lẽ là mới vừa tỉnh lại, Diệp Trăn Trăn vẫn còn chút không thanh tỉnh, giọng nói cũng có chút hàm hồ, nhưng tay lại vô cùng tự nhiên mà đặt lên trên trán Phó Vân Cảnh, "Ừ, không nóng, xem ra đã hết sốt rồi."

Tay thiếu nữ hơi khô, lòng bàn tay hơi nóng, lúc đặt lên trán có chút ngứa, lại mang theo ấm áp khiến người mê nghiện. Hắn đột nhiên hy vọng tay nàng có thể dừng lại lâu hơn một chút. Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn quả thật có chút quyến luyến một lát ôn nhu kia.

Diệp Trăn Trăn ngáp một cái, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, cười nói: "Đói bụng rồi nhỉ? Tỷ tỷ liền đi làm bữa sáng, ngươi ngủ một lát nữa đi."

Phó Vân Cảnh chớp chớp mắt, nhìn theo bóng dáng rời đi của Diệp Trăn Trăn.

Ngoài cửa sổ chim hót ríu rít, phòng bếp vang lên tiếng nồi sạn gáo muỗng va chạm, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng bước chân nhỏ vụn, khắp nơi tràn ngập hơi thở nhộn nhịp nồng đậm, là sinh hoạt bình phàm mà hắn đã lâu chưa được đặt chân qua.

Trong quá khứ, quanh năm hắn đều sống trong bóng tối sâu không thấy đáy, cho rằng những ngày tháng sau này vẫn sẽ là địa ngục, lại bất thình lình được mang về nhân gian.

Đệm chăn trên người truyền đến hương thơm nhàn nhạt, như hương vị ánh mặt trời đã lâu không thấy. Hắn nhịn không được cúi xuống, dùng mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi.

Bỗng dưng, cửa sổ đột nhiên bị không nhẹ không nặng bị gõ vang, Phó Vân Cảnh theo tiếng nhìn lại, thấy hai tiểu nam hài ló đầu qua cửa sổ.

"Ngươi chính là đứa bé Trăn tỷ tỷ cứu sao? Cũng không có gì đặc biệt. Vậy mà nàng vì chiếu cố ngươi, ngay cả bánh nướng cũng không đi bán." Bé trai hơi béo mở to đôi mắt tròn tròn, có chút tò mò mà nhìn Phó Vân Cảnh.

Một đứa bé cao gầy khác gật đầu như gà con mổ thóc, phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, ngày hôm qua vì chiếu cố ngươi mà bận rộn cả ngày, còn tới hỏi bà của ta cách nuôi tiểu hài tử. Nhưng ngươi lớn lên thật gầy nha, có phải ngươi không ăn cơm hay không? Ha ha ha......"

Phó Vân Cảnh híp híp mắt, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe được giọng nói thiếu nữ mang theo ý cười, "Này, hai người các ngươi làm gì đó? Có phải đang khi dễ tiểu hài nhi nhà ta hay không?"

Nghe được thanh âm quen thuộc, Phó Vân Cảnh chớp chớp mắt, lập tức thu hồi thô bạo mới vừa hiện lên dưới đáy mắt, lại quay trở về bộ dáng ngoan ngoãn.

Hai đứa nhỏ kia liếc nhìn nhau một cái, ngay sau đó đứa bé cao gầy chớp chớp mắt, hì hì cười nói: "Không có đâu, chúng ta chỉ tới nói chuyện với hắn mà thôi. Hắn thật buồn chán, một lời cũng không nói, Trăn tỷ tỷ sao lại mang hắn về nhà chứ?"

"Hắn nào có buồn chán? Chỉ là người ta không thân với hai người các ngươi mới không muốn nói chuyện mà thôi." Diệp Trăn Trăn cười gõ đầu hai đứa nhỏ, ngay sau đó lấy ra hai khối đường, đặt vào tay hai đứa, nói: "Được rồi, tỷ tỷ cho các ngươi đường ăn. Nhưng mà các ngươi phải đáp ứng ta, mấy ngày nay phải ngoan ngoãn, không được tới quấy rầy Tiểu Cảnh nghỉ ngơi, biết không?"

Vừa thấy có đường ăn, hai đứa nhỏ tức khắc đem chuyện vừa rồi vứt lên chín tầng mây, mắt cũng lấp lánh hẳn lên, cùng đáp lớn: "Đã biết, chúng ta không quấy rầy hắn."

Hai đứa nhỏ đi rồi, Diệp Trăn Trăn thở phào, đem thuốc đã nấu xong đưa đến trước mặt Phó Vân Cảnh, nói: "Tuy rằng cơn sốt của ngươi hiện tại đã lùi, nhưng ta vẫn không yên tâm, cảm thấy hẳn nên uống chút thuốc mới tốt."

Trong chén, nước thuốc đen sì lì, nhè nhẹ bốc khí nóng, mùi hương không thế nào gọi là dễ ngửi.

Phó Vân Cảnh nhíu nhíu mày, có chút chán ghét mà quay đầu.

"Này, thuốc đắng dã tật biết không? Thân thể ngươi còn chưa tốt hẳn, phải uống thuốc điều dưỡng mới được. Như vậy đi, nếu là ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, tỷ tỷ sẽ cho ngươi đường ăn, được chứ?" Diệp Trăn Trăn cười dỗ dàng, mi mắt cong cong.

Phó Vân Cảnh đối với loại xiếc dỗ tiểu hài tử này tỏ vẻ khịt mũi coi thường, nhưng vẫn bị mắt cười của thiếu nữ lung lay, nhịn không được hỏi: "Là đường gì? Giống như thứ vừa rồi ngươi cho hai người kia sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, thế nhưng lại mang theo ghen tuông chính hắn cũng chưa nhận thấy.

"Tất nhiên là không." Diệp Trăn Trăn chớp chớp mắt, móc ra một túi giấy nhỏ, mở ra, bên trong thình lình xuất hiện mấy khối kẹo, trông so với kẹo vừa rồi cho hai đứa nhỏ kia tinh xảo hơn nhiều, "Đường của Tiểu Cảnh nhà chúng ta đương nhiên so với người khác tốt hơn rồi! Nào, ngươi xem, đây là ngày hôm qua ta cố ý lên trấn trên mua đấy, ăn rất ngon! Nếu ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, tất cả chỗ này đều cho ngươi, thế nào?"

Phó Vân Cảnh nhịn không được giơ giơ khóe miệng, nội tâm sinh ra chút vui sướng không rõ ràng, chỉ là phần vui sướng này không biết là vì kẹo đường trước mặt, hay là vì coi trọng phát ra giữa lời nói và biểu hiện của thiếu nữ đối với hắn.

Vì thế, hắn cầm lấy chén, nhắm hai mắt toàn bộ đem thuốc uống xuống.

"Giỏi quá!" Diệp Trăn Trăn cười khen, thuận tay đem đường nhét vào trong miệng bé trai, lòng bàn tay không cẩn thận đụng phải môi hắn, tới khi thu hồi đầu ngón tay còn dính một chút ướŧ áŧ. Nhưng nàng giống như chưa phát giác ra, còn cười tủm tỉm mà nói chuyện cùng hắn.

Không hiểu sao, nhịp tim Phó Vân Cảnh rơi mất nửa nhịp, ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ, vị ngọt trên đầu lưỡi thật lâu không tiêu tan.

Hắn ghét ăn bất kỳ đồ khó ăn nào, nhưng nếu mỗi lần ăn xong nàng đều sẽ đút cho hắn một viên đường, hắn nghĩ, thức ăn khó nuốt cũng không khó để chịu đựng như vậy.