Cách Phá Huỷ Học Sinh Hệ Chuyên

Chương 5



Vòng thi Tỉnh vừa kết thúc, toàn bộ đội tuyển trường M đã gấp rút chuẩn bị thi chọn đội tuyển Quốc gia sau hai tuần. Cái số Song vốn tưởng đầu xuôi đuôi lọt, nào ngờ kẹt giữa khoảng thời gian nước rút này. Chuyện là, bà ngoại bị lây covid từ bác bán thịt ngoài chợ nên cả nhà nó phải tự cách ly trong một tuần, Song không thể đến trường nghe giảng, mà cũng không có lớp học online nào hỗ trợ. Lúc ôn Kỳ thi cấp tỉnh, Song tối mặt tối mũi chạy đua với kiến thức bị bẵng đi trong ba tuần hoàn thành thủ tục chuyển trường, vừa mới ổn định chưa được bao lâu thì nó lại tiếp tục tự học ở nhà. Số đen hơn khi trên lớp cô Mai đang giảng đến mảng kiến thức mà nó yếu nhất, đó cũng là lý do tại sao năm ngoái nó trượt vòng tuyển chọn Quốc gia.

Những lúc thế này, Song sẽ nhờ Hà chụp vở, tiếc là không có Hà nào ở đây, người nó từng nhắn tin trong đội tuyển chỉ có Nguyễn Hoàng Khải An.

Chờ đợi lời đồng ý kết bạn và tin nhắn phản hồi từ Lê Cẩm Vy cả một ngày thất bại, nó đành muối mặt đi hỏi lớp trưởng Khải An. Song và Nguyễn Hoàng Khải An chưa từng có tin nhắn đúng nghĩa về chuyện học tập, không tính những lần xin nghỉ học hay nộp bài tập cho giáo viên. Song nhớ vào một ngày đẹp trời nào đó, nó đã thề sẽ không bao giờ hỏi bài Khải An cho dù cậu ấy đứng nhất thêm bao nhiêu lần nữa. Đây có thể coi như một trường hợp bất đắc dĩ, khi nhật ký trò chuyện của nó chỉ còn một mình Nguyễn Hoàng Khải An.

"Ông bạn này, tình hình là tôi đang tự cách ly ở nhà do gia đình có người nhiễm covid. Ông có thể chụp vở giúp tôi hàng ngày được không? Làm phiền ông bạn rồi!!!"

Nó thả icon khóc để tăng thêm tính chân thực.

Chưa đến mười giây, cậu ấy đã thả tim tin nhắn.

"Đợi"

Nó tính toán cái "đợi" này mất khoảng tầm một tiếng. Sau đấy, Khải An gửi lên phần vở viết của mình. Nó hí hửng cảm ơn rồi mở từng ảnh ra xem, ai ngờ chính là bước vào một thế giới hoàn toàn khác.

Lần đầu tiên trên đời, Song được chiêm ngưỡng một cuốn vở "chưa từng thấy ở đâu" của một thằng con trai. Bình thường, con trai viết vở sạch, chữ ngay ngắn đã hiếm lắm rồi, phần ghi chép của Khải An còn có chú thích rõ ràng bên cạnh bằng bút màu khác, rất phù hợp cho những đứa đang mông lung như nó, chỉ cần đọc vài lần là hiểu và vận dụng ngay trong các bài tập. Thực tế, đến Song còn chẳng trình bày kiến thức rành mạch, dễ hiểu như cậu ấy, vì nó ghi chép bằng từ khóa. Song chắc mẩm một trong những yếu tố giúp Nguyễn Hoàng Khải An duy trì phong độ hạng nhất nằm ở vở ghi.

Nguyên tắc trẻ con năm nào đã bị phá vỡ. Song chủ động hỏi bài Nguyễn Hoàng Khải An. Bắt đầu từ một câu hỏi nhỏ, đáng lẽ câu trả lời không nhiều, mà cậu ấy viết ra tin nhắn cho nó có khi đến 300 chữ, đưa ra cả ví dụ và những dạng bài tập liên quan. Song như tìm thấy Google của riêng mình, tiện thể hỏi thêm cậu ấy vài câu nữa. Khải An thật kiên nhẫn, dành đến ba tiếng mỗi tối để giải đáp từng mớ kiến thức rối rắm đang luẩn quẩn trong đầu nó.

Song chưa từng tưởng tượng ra một Nguyễn Hoàng Khải An như thế. Song đã luôn ghét cậu ấy vô cớ, và cầu mong cậu ấy thể hiện một hành động khó chịu để nó có thể ghét toàn tâm toàn ý. Cậu ấy càng tốt với nó, nó càng cảm thấy có lỗi. Người cần thay đổi suy nghĩ luôn luôn là nó, từ trước đến giờ vẫn thế.

Song hạ quyết tâm sau khi thi xong sẽ xin lỗi Khải An về hiểu lầm một năm trước.



Ngày đi thi vòng chọn Quốc gia là một ngày không đẹp trời mấy. Mưa vẫn không ngớt từ năm giờ sáng, tiết trời âm u. Đường làng đang được tu sửa vì mưa mà trở nên lầy lội. Cậu Mạnh và nó phải mất thời gian dắt xe một đoạn qua chỗ bùn lầy. Lúc Song chạy đến phòng thi, Lê Cẩm Vy được gọi vào, tên của nó nằm trước cô ấy. Khi Song nhanh chóng đưa thẻ dự thi cho giám thị, Lê Cẩm Vy nhíu mày hỏi, giám thị đứng soát giấy tờ cũng nghe thấy:

"Song test covid chưa?"

Nghe đến đây, nó lục lọi trí nhớ xác định khoảng thời gian mình tự test ở nhà, cụ thể, cách đây khoảng 3 ngày. Cô giám thị vẻ mặt hốt hoảng:

"Em không test với cả đội tuyển à?"

Giọng nói của cô ấy quả thật đã dọa được Song. Nó lắp bắp:

"Hôm ấy... em nghỉ ạ... em tự test...."

Song theo bản năng đưa ánh mắt cầu cứu đến Lê Cẩm Vy nhưng cô ấy đã đi vào chỗ ngồi. Nó tiếp tục:

"Em đã nhắn tin thông báo với cô giáo lãnh đội rồi ạ!"

Cô giám thị sẵng giọng:

"Cô chưa nghe báo cáo trường hợp đặc biệt nào."

Ngay tức khắc, cô bao quát toàn bộ đám học sinh đã ổn định chỗ ngồi từ lâu, rồi gật đầu với giám thị bên trong phòng, sau ấy, cô nghiêm mặt nói:

"Bây giờ tôi sẽ dẫn em xuống phòng y tế test covid."

"Nhưng cô ơi, 45 phút nữa phát đề rồi ạ!"

"Lỗi do em đến muộn, hơn nữa, em không có giấy xác nhận âm tính. Em cứ chần chừ là làm bài thi phòng riêng đấy nhé!"

Trong mọi trường hợp, Song đều được tham gia thi. Chỉ là sự thiếu sót của nó đã ảnh hưởng rất nhiều đến tâm lý phòng thi.

"Này em!"

Cô giám thị còn lại trong phòng lên tiếng ngăn cản. Cô bổ sung:

"Lớp trưởng đội tuyển của bạn này báo lại là trường hợp này đã gửi thông tin đến giáo viên lãnh tuyển, và được nhà trường chấp thuận. Cái này mình du di được. Em làm thủ tục cho bạn ấy vào thi đi!"



Song đã báo lại với cô Mai trước đó về vấn đề tự test covid, nhưng cô không ở đây để kiểm chứng cho nó. May thay, Khải An kịp thời ra tay cứu trợ.

Ngồi vào bàn, Song dùng khẩu hình miệng cảm ơn cậu ấy. Nó không kịp để ý Khải An phản ứng như thế nào, chỉ biết bản thân cần một khoảng thời gian để bình ổn tâm trí trước khi bắt đầu làm bài.

Đề thi nằm trong tầm tay nó, và phải kể đến công lao lớn của Nguyễn Hoàng Khải An. Có hẳn một câu năm điểm về dạng bài được hướng dẫn trong lúc nó nghỉ học. Cuốn vở của cậu ấy đã cứu Song một bàn thua trông thấy. Nếu chỉ đọc phần lý thuyết suông mà bỏ qua những dòng chú thích, năm điểm kia coi như bỏ phí, cơ hội lên tuyển Quốc gia của nó sẽ rất chông chênh.

Song lặp lại thói quen cũ. Trong bất cứ bài kiểm tra nào, mỗi lần viết xong một câu, Song đều quay sang nhìn Nguyễn Hoàng Khải An, nó không biết cách gọi tên và ý nghĩa cho thói quen này. Chỉ biết, chứng kiến tốc độ viết của Khải An làm nó bị phân tâm, lo lắng bản thân không theo kịp cậu ấy, nhưng Song coi đó là động lực để cố viết nhanh hơn. Hiện tại, vẫn liếc về phía Khải An, nhưng nó bình tĩnh, tự tin hơn nhiều sau khi nhận ra hai đứa đọc chung ghi chép tỉ mỉ của chính cậu.

180 phút căng thẳng kết thúc. Lập tức, Song kịp với theo Nguyễn Hoàng Khải An sau khi cậu ấy tách ra khỏi đám bạn cùng tuyển:

"Cảm ơn ông nhiều lắm!"

Nguyễn Hoàng Khải An thờ ơ gật đầu, thứ nó bắt gặp trước khi cậu ấy xoay người đi là một đôi mắt sâu thẳm đến lạnh lẽo, không một chút xao động. Song cứng họng, chỉ biết dán mắt theo bóng lưng đang khuất dần. Song đã thầm mong quan hệ giữa nó và cậu ấy kéo gần hơn một chút, nhưng sự lạnh lùng vừa nãy đập tan mơ tưởng hão huyền của nó trong hai tuần nay.

Học sinh đội tuyển quay lại lớp học chính quy trong khi đợi kết quả cuối cùng. Thật nực cười là một đứa chui từ đẩu từ đâu, còn chưa tham gia buổi học nào như Song mà dám ngang nhiên trở về với tư cách thành viên của lớp KT2. Nó thầm đoán số phận của mình không khác mấy những năm tháng ở trường X. Nếu như lớp cũ cô lập Song vì nó chẳng chơi với ai (ngoài Hà), suốt ngày cắm đầu phấn đấu cho mấy thành tích học thuật, thì lớp mới này có vẻ sẽ ngứa mắt nó hơn. Một tập thể vốn đã duy trì những thói quen cũ suốt hai năm gắn bó buộc phải phá bỏ vòng an toàn để đón nhận thành viên mới không có liên hệ gì trước đó. Đặc biệt hơn, Song sẽ là cái gai trong mắt những đứa trượt vòng loại thi Học sinh giỏi năm nay.

Bên cạnh Hà, sự xuất hiện của Quyết giống như quà tặng cuộc sống. Ít nhất những năm tháng cấp ba còn lại, nó không ở một mình.

Ngày Song đi học trở lại, thằng Quyết hí hửng hỏi chuyện:

"Trên tuyển có vụ gì vui hem?"

"Có tao!"

Quyết bày ra vẻ mặt ghê tởm, chốc lát lái sang chủ đề chính:

"Để mày hoà nhập với lớp hơn, tao đề nghị Hội khỏe Phù Đổng vào thứ sáu tuần này mày phải tham gia một môn thi đấu!"

Người có tâm ắt có tầm, Song đã hiểu tại sao Quyết được bầu làm lớp trưởng. Khổ nỗi, tinh thần vận động của nó hơi yếu:

"Có những môn gì?"

Quyết nhẩm lại trong đầu và liệt kê:

"Còn nhảy xà, cờ vua, đá cầu, chạy"



"Lớp mình không ai biết chơi cờ vua à?"

Với những đứa lười vận động như Song, nếu đây là nhiệm vụ bắt buộc thì ngay lập tức sẽ chọn lấy cờ vua, nhưng vị trí bỏ trống này chắc chắn có vấn đề. Theo như thằng Quyết trình bày, vấn đề này cũng khá to tát:

"Không phải. Chúng nó sợ."

Quyết thản nhiên đáp lại, Song tròn mắt:

"Hả sợ cái gì cơ chứ?"

Thằng Quyết ra vẻ thần thần bí bí:

"Đen thì gặp Nguyễn Hoàng Khải An ở vòng loại, đỏ thì gặp Nguyễn Hoàng Khải An ở chung kết."

Thấy gương mặt ngày càng đếch thể hiểu nổi của Song, thằng Quyết chuyển về trạng thái nghiêm túc để giải thích:

"Chẳng có gì đâu, tại thằng An out trình cả khối. Bình thường chả ai quan trọng thắng thua đâu, nhưng ít ra cũng phải ở lâu lâu một tí cho đỡ nhục. Mẹ... năm ngoái đứa nào đấu với nó cũng bị chiếu nhanh mà chưa kịp ngáp, vừa chả được thành tích gì vừa ngại, nên năm nay nhiều bọn xin né."

Nhìn Song chống cằm nghĩ ngợi một hồi, Quyết tích cực động viên:

"Mày yên tâm, mày không quen ai ngoài tao nên đừng sợ nhục. Mày thi xong một cái lớp này sẽ yêu mày vì sự dũng cảm của mày."

Thôi thì cũng đáng, Song tự nhủ. Từ hôm ấy, nó mới tập chơi lại cờ vua, với tham vọng nhỏ nhoi đó chính là có thể kéo dài kỉ lục ra sân của toàn khối.