Cách Sơn Hải

Chương 11: Bệnh nan y?



Tay cậu run run, rút toàn bộ hồ sơ ra, túi hồ sơ bị cậu tùy tiện ném qua một bên.

Mở ra trang đầu tiên của hồ sơ.

Bên A (người chuyển nhượng): Giang Yến; tuổi: 28, chứng minh thư: xxxx….

Bên B (người được nhượng): Từ Minh; tuổi: 27, chứng minh thư: xxx…..

Từ Minh không còn tâm tư xem một đống thuật ngữ chuyên nghiệp trên hồ sơ, lật thẳng đến trang cuối cùng, chỗ ký tên bên A là nét bút mạnh mẽ có lực của Giang Yến, ký tên bên B thì còn để trống.

Thư ký Đỗ bên cạnh giải thích kịp thời: “Chỉ cần bác sĩ Từ ký tên xuống chỗ này, tất cả tài sản của Giang tổng đều là của ngài. Giang tổng không có nợ, ngài có thể yên tâm ký tên.”

Từ Minh dùng sức siết chặt hồ sơ trong tay, hồ sơ không chịu nổi gánh nặng mà phát ra tiếng “roạt roạt roạt”.

Cậu ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dần dần vặn vẹo, Đỗ Nguyên nhìn thấy thì hơi sửng sốt.

“Ai mẹ nó để ý anh ấy có mắc nợ hay không! Tôi hỏi anh, tôi hỏi anh…” Từ Minh cắn răng nghẹn ra mấy chữ trừ trong cổ họng:

“Có phải anh ấy mắc bệnh nan y hay không?”

/

Đỗ Nguyễn trầm mặc một chút, biểu tình bỗng nhiên có chút thương xót:

“Gần nửa năm qua số lần Giang tổng cảm mạo phát sốt tăng lên, dường như thường xuyên đau đầu, hai tháng này bắt đầu chán ăn, lượng cơm ăn ở công ty ít hơn nhiên viên bình thường một nửa, sau lại bắt đầu ba bát giảm thành hai bát, hai ngày trước ăn cơm xong còn nôn khan.”

“Anh ấy… bị bệnh gì? Dạ dày, ung thư dạ dày?” Môi Từ Minh run rẩy, chỉ cảm thấy đầu ong ong, gần như không nghe được giọng nói của mình.

“Thật sự không dám giấu giếm, lúc Giang tổng bảo tôi chuẩn bị phần hồ sơ này, tôi liền nghĩ có phải Giang tổng mắc phải bệnh gì hay không, cho nên cho Giang tổng đến bệnh viện kiểm tra toàn thân một lần.”

Thư ký Đỗ nâng ngón giữa, đẩy đẩy gọng kính: “Kết quả kiểm tra là, Giang tổng ngoại trừ bởi vì giấc ngủ không đủ làm cho đau đầu cùng hệ miễn dịch của thân thể giảm xuống, lại ăn không đủ lượng cơm dẫn đến thiếu máu nôn ọe, thân thể còn tính khỏe mạnh —— “

“Không có bệnh nan y.”

“……”

Từ Minh cứng rắn nuốt nước mắt về.

Trong khoảng thời gian ngắn tâm tình cậu vừa buồn vừa vui, thay đổi rất nhanh, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, tư vị mất hồn* đến không xong. Mà người mua vé cho cậu chính là vị thư ký Đỗ nói chuyện luôn không thích nói điểm chính này.

(*酸爽 toan sảng: cảm giác làm người sảng khoái hoặc là không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt, ấn tượng khắc sâu, vô cùng kích thích, thoải mái đến làm người đã ghiền.)

Dường như thư ký Đỗ không nhìn thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của Từ Minh, mặt không đổi sắc nói tiếp:

“Nhưng tâm lý của Giang tổng có vấn đề hay không, tôi liền không xác định.”

/

Quả nhiên Từ Minh nhanh chóng bị dời đi hỏa lực, theo bản năng quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Lại suy sút lại ảo não, tư thế không đổi.

Một từ nhanh chóng lướt qua đầu óc cậu, làm cậu có chút không thể tin được:

“Bệnh trầm cảm??”

“Thật xin lỗi, tôi không thể đưa ra kết luận cho bác sĩ Từ.”

Từ Minh dựa ra sau, cau mày sửa sang lại suy nghĩ.

Không phá sản, không bệnh nan y. không có ai làm hắn không thoải mái, vậy biểu hiện khác thường kia của Giang Yến, cắt cổ tay cắt cổ, chán ăn tinh thần không tốt, đích xác chỉ có bệnh trên tâm lý mới có thể giải thích được.

Nhưng cậu vẫn đau đầu. Hiện tại vấn đề biến thành cẩu nam nhân đang yên ổn vì cái gì sẽ bỗng nhiên có bệnh tâm lý.

Ừm, còn có một vấn đề khác.

Từ Minh mím môi, nhịn lại nhịn, vẫn là nhịn không được.

“Anh bảo anh ấy đi kiểm tra sức khỏe toàn thân, anh ấy liền ngoan ngoãn đi?”

Bản thân hỏi gì đó Giang Yến cái rắm cũng không thả, Đỗ Nguyên lại có thể nhẹ nhàng nói được cẩu nam nhân đi kiểm tra sức khỏe?

“…..”

Thư ký Đỗ lại ngửi được vị chua.

/

“Bác sĩ Từ đoán thật đúng, ban đầu Giang tổng cũng không phản ứng tôi,” Anh đẩy đẩy mắt kính, nghiêm trang:

“Tôi nói với Giang tổng, nếu cậu ấy không chịu đi làm kiểm tra sức khỏe, tôi liền nói ra chuyện cậu ấy luôn xem trộm ảnh chụp của bác sĩ Từ trong hơn một năm này cho ngài biết. Sau đó Giang tổng liền đồng ý.”

Từ Minh tưởng tượng đến bộ dạng Giang Yến ăn mệt bị ép đồng ý, ánh mắt có chút phức tạp, không thể không cảm khái một câu từ tận đáy lòng: “Thư ký Đỗ, anh thật xứng chức*.”

(*称职: xứng đáng với chức vụ.)

“Phải làm.” Thư Ký Đỗ sung sướng híp mắt.

“Báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh ấy ở đâu?”

Từ Minh vẫn có chút lo lắng, muốn tận mắt nhìn thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe. Nếu như trước đó Đỗ Nguyên không kiên trì làm Giang Yến đi kiểm tra sức khỏe, vậy một chốc nữa Từ Minh cũng phải lôi kéo cẩu nam nhân đến bệnh viện kiểm tra trong ngoài một lượt.

Ra ngoài dự đoán của Từ Minh chính là, trong tập công văn của thư ký Đỗ thế nhưng có cả báo cáo kiểm tra sức khỏe của Giang Yến.

Xem ra anh ta đã sớm đoán được cậu sẽ tìm anh ta đòi báo cáo kiểm tra sức khỏe, nhìn tỉ mỉ một chốc, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe sáng:

“Anh nói anh ấy luôn xem trộm ảnh chụp của tôi?”

Thư ký Đỗ: “…..”

Cung phản xạ của bác sĩ Từ vẫn là dài như thế a.

(*反射弧 cung phản xạ càng dài có nghĩa là phản xạ càng chậm.)