Cách Sơn Hải

Chương 19: Phiên ngoại yêu đương



Hai năm trước.

Đang là xuân ấm, ánh mặt trời nhu hòa xuyên qua giữa những tầng lá, rọi xuống từng đốm sáng nhỏ vụn, đong đưa theo lá cây lay động. Một người thanh niên thân hình cao lớn liền đứng dưới bóng cây. Hắn mặc một cái áo hoodie liền mũ màu xanh nhạt, phía dưới là quần dài màu đen rộng thùng thình, tóc mái dài che đến giữa mày, cách ăn mặc lộ ra hơi thở của thanh xuân đầy sức sống.

Nhưng khí chất trên người của thanh niên lại là chững chạc mà trầm ổn, trái ngược hoàn toàn với trang phục của hắn. Loại khác biệt này, làm cho người vốn đã có tướng mạo xuất chúng càng thêm hấp dẫn ánh mắt, đặc biệt dễ thấy trong đám người rộn ràng.

Hắn làm như không thấy xôn xao quanh mình, chỉ có ánh mắt trầm tĩnh nhìn con đường đối diện, nhìn qua như là đang đợi ai đó.

Mấy cô gái cách đó không xa cười đùa xô đẩy một nữ sinh có khuôn mặt ngây thơ ra trước, nữ sinh xấu hổ quay trở lại đùa giỡn với đám bạn thân thiết* của mình, tầm mắt lại thỉnh thoảng lướt qua người dưới tàng cây.

(*闺蜜 khuê mật: bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái.)

Cuối cùng, nữ sinh ngây thơ đỏ mặt, thật cẩn thận tới gần người thanh niên dưới tàng cây, mắt hạnh tròn tròn lóe lên ánh sáng lấp lánh lại e lệ.

/

Cuối cùng ánh mắt của người thanh niên cũng dời về từ phía đối diện, rũ mắt nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt: “Xin lỗi, tôi không có WeChat.”

A —— Giọng nói cũng dễ nghe như vậy!

Nhịp tim của nữ sinh nhanh đến mức gần như quá tải, cho dù đại soái ca trước mặt dùng lý do vụng về như vậy để từ chối cô.

Đầu năm nay nào có người trẻ tuổi không cần WeChat? Mặt cô đỏ tới lỗ tai, chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp:

“Vậy có thể trao đổi số di động không?”

“Không….”

“Xin lỗi nha tiểu muội muội, vị đại soái ca này có bạn gái rồi,” Một cánh tay thon dài trắng nõn bỗng nhiên vòng qua bả vai của người thanh niên, cắt ngang lời hắn còn chưa nói ra miệng:

“Bạn gái anh ấy siêu ~ thích ăn dấm, đợi lát nữa về nhìn thấy có tiểu mỹ nữ tới gần bạn trai cô ấy, cô ấy lại phải ồn ào rồi.”

/

Nữ sinh ngơ ngác ngây ngẩn cả người.

Đột nhiên xuất hiện một vị “Khách không mời mà đến” với khuôn mặt đẹp trai, mặt mày cong cong cười đến rực rỡ chói mắt, làm người ta khó có thể không sinh ra hảo cảm với anh ta.

Người thanh niên bị choàng vai bỗng nhiên nghiêng người, cố ý vô tình ngăn cản ánh nhìn chằm chằm của nữ sinh vào người tới.

“A, xin lỗi….” Nữ sinh bị hắn chắn mới hoàn hồn, cuối cùng nghe vào lời của người tới.

Cô xấu hổ đến không dám tiếp tục nhìn đại soái ca cùng tiểu soái ca trước mặt, xoắn xoắn ngón tay ngập ngừng nói: “Tôi không biết tiểu ca ca có bạn gái…”

Tiểu soái ca vỗ vỗ bả vai người thanh niên, hào phóng nói: “Không sao, tiểu muội muội thật đáng yêu —— đi nhanh đi, bạn gái anh ấy sắp quay lại rồi.”

Nữ sinh cúi đầu nhanh chóng rời đi.

Nữ sinh vừa đi, tiểu soái ca liền rút tay về, tươi cười trên mặt cũng không thấy đâu, oán giận đầy bất mãn: “Em chỉ đi đặt chỗ một chút, anh lại mời tới một đóa hoa đào.”

/

Hai soái ca đứng chung một chỗ, lực hấp dẫn cao hơn vừa rồi không phải chỉ một chút.

Người thanh niên không thích bị người vây xem, lần đầu tiên* nắm chặt tay cậu ở trước mặt người khác, dắt cậu đến một hẻm nhỏ tương đối vắng vẻ mới dừng lại.

(*破天荒地 phá thiên hoang địa: chuyện chưa từng xảy ra.)

“Vì sao nói anh có bạn gái.” Người thanh niên hỏi.

Bằng không thì sao, anh cũng không thích người khác biết quan hệ của chúng ta. Từ Minh buồn bực trả lời: “Không nói bạn gái, chẳng lẽ phải nói anh có bạn trai à?”

Khóe miệng Giang Yến kéo căng, không nói.

Từ Minh còn nhớ bộ dạng đỏ mặt của tiểu nữ sinh ở trước mặt hắn vừa rồi, mặc dù biết Giang Yến không có hứng thú với nữ sinh, lòng vẫn không nhịn được phun nước chua ra ngoài.

Cậu nắm tay Giang Yến thở ngắn than dài, ngón tay gãi gãi cổ tay hắn: “Nghe nói hiện tại nữ sinh đều thích thắt một dây bằng tóc* trên cổ tay bạn trai, đại biểu cho người này đã có chủ. A Yến, em cũng muốn thắt cho anh một cái.”

(*发绳 phát thằng; search thì ra dây cột tóc, mà tui koi tiktok thấy lấy một nhúm tóc xong cột với dây thừng làm thành vòng tay nên tui nghĩ là nó.)

Giang Yến mặc kệ cậu hết nhéo lại bóp tay mình: “Nhưng em không phải bạn gái anh, cũng không có tóc dài.”

“Vậy thân là người đàn ông của anh, người yêu em, phải làm sao để ngăn ngừa anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt nha?” Từ Minh ngước mắt nhìn hắn.

“….Anh không có.” Giang Yến thật bất đắc dĩ với cách dùng từ của cậu.

Từ Minh không nghe hắn tranh luận.

Cậu chậm rì rì nâng tay còn lại lên, ôm cổ Giang Yến, cười xấu xa nói:

“Bằng không, em học theo TV, trồng dâu tây cho anh được không?”

/

Vành tai Giang Yến thoáng cái đỏ bừng: “Em đứng đắn một chút.”

“Em không.” Từ Minh nhào lên cắn vào cổ hắn một cái.

Cậu miệng thì nói trồng dâu tây, nhưng lại trực tiếp trồng cho người ta hai hàng dấu răng một cách đơn giản thô bạo.

Giang Yến đau đến “a” một tiếng, theo bản năng nhìn xung quanh. Trong hẻm nhỏ rất an tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.

Từ Minh lui ra sau, lấy cổ tay áo xoa xoa nước miếng lấp lánh trên dấu răng, vừa lòng với thành quả gieo trồng của mình.

“Như vậy, người khác liền biết, anh có đối tượng đặc biệt hot.”

Ánh mắt Giang Yến nhìn cậu một cách âm trầm, bỗng nhiên nói: “Ngoại trừ dây bằng tóc, còn có thứ nào có thể mang theo.”

“Có sao?” Từ Minh nghĩ nghĩ, không nghĩ ra được: “Là thứ gì?”

Hắn lại không hé răng.

“Là gì nha, mau nói đi.”

“Nhâ….”

“Nha cái gì?”

(*Thật ra là a công định nói là 戒指 giới chỉ: chiếc nhẫn, ảnh mới nói ra chữ Giới nên thụ nghe ra là 解 giải. Vì cho nó hợp lý nên mình edit thành thế này ^^)

Cổ họng Giang Yến giật giật, tầm mắt dừng lại ở ngón tay áp út ở tay trái Từ Minh một chút, phát ra một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.

“Không nghĩ ra.”

Chương 19.

Di động mới vừa đặt xuống lại vang lên, hai mắt Từ Minh sáng ngời, vội vàng lấy tới nhìn thử.

Không phải Bảo bối bự của cậu, cậu thất vọng bĩu môi.

“Có gì không?” Xe lại chạy tiếp.

“Cậu động kinh hả xe một chốc dừng một chốc chạy,” Trong tai nghe Lục Hoằng quở trách bla bla: “Tốt xấu gì cha cũng là xe siêu tốc độ, lái sau xe cậu cứ như đang chạy xe đạp….”

“Tiểu Hồng, tớ với anh ấy lại ở bên nhau.”

“Cút! Đừng có show ân ái* trước mặt ông đây.”

(*秀恩爱 tú ân ái: phô bày tình cảm trước bàn dân thiên hạ.)

/

Từ Minh thở dài, chút ngòn ngọt chua chua dần dần lan khắp lồng ngực, tự nói một mình*: “Nếu hợp lại với anh ấy không phải dưới tình huống anh ấy sinh bệnh thì đỡ rồi. Thoạt nhìn anh ấy còn ý tứ với tớ, nhưng tớ… tớ cảm thấy tớ có chút nhân cơ hội mà vào**.”

(*自顾自说 tự cố tự thuyết: không để ý đến phản ứng của người khác, làm theo ý của mình.)

(**趁虚而入 sấn hư mà nhập: nhắm vào chỗ thế yếu mà xâm nhập.)

“Cậu xong rồi cậu đã hết thuốc chữa,” Đầu bên kia trầm mặc một chút, chậc chậc cảm khái:

“Nhớ năm đó cậu còn cướp phụ nữ với ông đây, sao vừa xuất ngoại lưu học liền cong thành nhang muỗi?”

/

Từ Minh cùng Lục Hoằng là quen biết ở cấp hai.

Nam sinh ở độ tuổi này trên cơ bản đều có chút phản nghịch cùng trung nhị*, Lục Hoằng cũng không ngoại lệ.

(*中二 Hội chứng học sinh cấp hai, hội chứng tuổi dậy thì.)

Khi cậu ta biết nữ sinh mình đang theo đuổi thế nhưng có ý tứ với Từ Minh, cậu ta biết cơ hội tới.

Bạn học Từ ở phòng ngủ đối diện cả ngày đều là bộ dạng giỏi đến không được*, cho là mình ngon, đi đường đều giống như lấy lỗ mũi xem người. Lục Hoằng muốn dạy dỗ cậu từ lâu rồi.

“Này, bạn học Từ, nghe nói A Viện thích cậu.” Lục Hoằng dẫn theo mấy đàn em vây quanh Từ Minh ăn sáng một mình ở nhà ăn, chân đạp lên ghế dựa ở đối diện cậu, trên mặt là nụ cười không có ý tốt.

Từ Minh nhíu mày. Tối qua cậu thức đêm đến hai ba giờ, sáng sớm lại bị động tĩnh rời giường của bạn cùng phòng đánh thức, cảm thấy chưa ngủ được bao lâu. Tâm tình của cậu thật sự không tốt, lúc này còn có ruồi bọ vòng quanh người cậu.

Cho rằng trong nhà mình có chút tiền có chút thế lực, cả ngày liền ở trường hoành hành ngang ngược giống như Thái tử gia —— Từ Minh cũng xem Lục Hoằng khó chịu thật lâu.

“Ồ.” Cậu bỏ muỗng trứng hấp* vào trong miệng.

(*蛋羹 đản canh.)

“….” Lục Hoằng giơ tay, ngăn lại đàn em muốn đi lên cho Từ Minh một đấm: “Cậu ấy là người tôi coi trọng, bạn học Từ, cậu cướp người của tôi, biết hậu quả không?”

Từ Minh ăn miếng trứng hấp cuối cùng, buông muỗng chậm rãi nâng mắt nhìn cậu ta: “Bạn học này, tôi cảm thấy hẳn là cậu phải cảm thấy kiêu ngạo.”

Lục Hoằng: “??”

“Cậu thích cậu ấy, cậu ấy thích tôi, chứng minh ánh mắt của cậu ấy rất tốt. Bỏ bốn lên năm* ánh mắt cậu cũng rất tốt. Cho nên hẳn là cậu phải cảm thấy kiêu ngạo.”

(*四舍五入 tứ xá ngũ nhập: ý tứ làm tròn con số hoặc một kết quả nào đó. Trong đây mình thấy giống như kiểu bắc cầu í.)

/

Từ Minh dựa vào ghế, rất không tán đồng với quan điểm này của Lục Hoằng: “Nhang muỗi cái gì?? Ông đây vẫn thẳng tắp được không nào?”

“……”

Lục Hoằng không còn lời nào để nói: “Đúng vậy, thẳng tắp. Có phải cậu còn muốn nói, cậu yêu không phải đàn ông, chẳng qua người cậu yêu là Giang Yến, không quan hệ giới tính?”

Từ Minh nghĩ nghĩ, ài, giống như thật là như vậy: “Không sai!”

“Trần Vận kia cầu hợp lại với cậu, vì sao cậu có thể kiên định từ chối người ta như vậy? Không phải nói thẳng tắp? Tốt xấu gì người ta cũng là một đại mỹ nhân yểu điệu, thật thẳng cậu sẽ từ chối cô ấy?” Lục Hoằng cười nhạo.

“Này liên quan gì tới cô ấy, sao lại nhắc đến cô ấy??”

“Người ta vừa nhìn thấy cậu vội vã rời bệnh viện, nghĩ là cậu gặp chuyện phiền toái, còn đặc biệt gọi điện tới tìm tớ,” Lục Hoằng thở ngắn than dài.

“Ai biết cậu là đi tìm bạn trai cũ. Trần Vận quá đáng thương, chỉ chớp mắt một cái bạn trai cũ của mình liền hợp lại với người khác rồi.”

“Đừng có nhắc đến Vận… Trần Vận nữa biết không người anh em?” Từ Minh nhíu mày nói: “Tớ đã sớm nói rõ với cô ấy, tớ và cô ấy —— đệch!”

Lại là chân đạp phanh gấp, xe con màu trắng “két” một tiếng dừng lại.

“Cậu lại gặp chuyện gì vậy?!”

Người ở đầu dây bên kia đã sắp bị lúc kinh lúc rống* hôm nay của Từ Minh giày vò điên rồi.

(*一惊一乍: ý chỉ người có tinh thần quá khẩn trưởng hoặc hưng phấn.)

/

Từ Minh lộ ra vẻ khiếp sợ khi phát hiện ra một bí mật to lớn:

“Bạn gái Giang Yến nói… đừng nói là Trần Vận đi?? Anh ấy cho rằng tớ và Trần Vận ở bên nhau??”

“Hả?”

Trần Vận là bạn gái cũ của Từ Minh, cậu và Trần Vận chia tay không lâu liên xuất ngoại du học, ở nước ngoài gặp Giang Yến.

Mà không khéo*, sau khi cậu về nước lại cùng Trần Vận trở thành đồng nghiệp, trước mắt còn đi làm cùng một bệnh viện…

(*好巧不巧: hảo xảo bất xảo.)

Từ Minh cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng.

/

Nhưng cậu nghĩ không ra, Giang Yến không có khả năng đến bệnh viện tìm cậu —— nếu không tin nhắn hôm nay cũng sẽ không hỏi cậu có còn đi làm ở bệnh viện nữa hay không.

Giang Yến không đi bệnh viện, sao sẽ biết sự tồn tại của Trần Vận?

Trong đầu Từ Minh hiện lên một ý tưởng, nháy mắt nghiến răng nghiến lợi: “Lục Hoằng, có phải cậu nói bậy bạ gì trước mặt anh ấy phải không? Có phải cậu nói tớ có bạn gái với Giang Yến hay không?”

“Tớ đệch,” Lục Hoằng thật sự không thể hiểu được.

“Cậu đừng cắn người bậy bạ biết không? Đầu tiên không nói ông đây không có hứng thú tìm anh ta, lại nói gần nửa năm này hắn cơ bản không lộ mặt, bàn chuyện làm ăn đều là cho người trong công ty ra mặt, gặp mặt anh ta khó biết bao nhiêu cậu biết không? Ông đây sẽ nhàn đến mức đau trứng đi tìm anh ta nói bậy bạ? Mau lái xe!”

Xe con màu trắng lại lắc lư bắt đầu chuyển động.

Từ Minh bực bội vò vò đầu: “Thật sự không phải cậu?”

“Đúng thì cho cậu làm cha tớ!”

/

Từ Minh nghĩ đến đau đầu, vẫn là không nghĩ ra làm sao Giang Yến sẽ cho rằng cậu có người khác ——

Cho nên đối tượng là tám gậy đánh không ra một cái rắm* thật sự là tra tấn người.

(*八棍子打不出一个屁: duy trì trạng thái trầm mặc, dù bạn dò hỏi thế nào vẫn luôn k có đáp lại, giống như người chết.)

Cậu thở ra một hơi nặng nề: “Không phải cậu là được rồi…. Mẹ nó ngày nào đó ông đây phải cạy miệng anh ấy ra!”

Lục Hoằng trầm mặc một chốc, đột nhiên hỏi: “Cậu hỏi Tiết Diêm đêm nay có tới không, là muốn cậu ấy xem bệnh cho Giang Yến? Bệnh trầm cảm?”

“Không biết.” Từ Minh rầu rĩ nói: “Anh ấy không chịu đi gặp lão Tiết với tớ, tớ chỉ có thể đi trước hỏi lão Tiết tình huống của hắn.”

“…. Cho nên cậu và Trần Vận hợp lại thật tốt, tuy rằng người ta tùy hứng một chút nhõng nhẽo một chút, nhưng ít nhất không có bệnh. Làm gì cứ phải khăng khăng ngã vào trên người anh ta a.”

“Cúp.” Từ Minh không thể nghe người khác nói Giang Yến có bệnh.

“Đợi một chút,” Lục Hoằng vội vàng lên tiếng ngăn cản cậu ngắt máy: “Nghe Trần Vận nói cậu xin nghỉ, còn về bệnh viện không? Cậu còn chưa ăn cơm trưa đi, cùng nhau?”

“Không đi bệnh viện, tớ phải về nhà dọn hành lý.”Từ Minh nói.

Lòng Lục Hoằng có dự cảm không tốt: “Dọn hành lý... cậu đừng nói cho tớ cậu muốn…”

“Ừ, tớ muốn ở chung với anh ấy.”