Cách Sơn Hải

Chương 2: Anh chờ em



Sau khi đối phương nhận được tin nhắn của cậu lập tức gửi lại đây một chuỗi địa chỉ.

Từ Minh nhìn, cười ha ha mấy tiếng.

Cẩu nam nhân không chuyển nhà, hiện tại vẫn ở căn biệt thự xa hoa trị giá mấy ngàn vạn kia của hắn.

Hắn vẫn luôn không thích bên cạnh có nhiều người, ở biệt thự lớn như vậy cũng không mời mấy người làm thuê, chỉ để nhân viên làm theo giờ dựa vào ngày đến tận cửa quét dọn phòng, thời gian còn lại cơ bản không cho người khác vào cửa, ngoại trừ Từ Minh.

Lúc ấy Từ Minh hỏi hắn, bình thường lúc cậu không có ở đây, một mình người đàn ông ở lại đống biệt thự này có tịch mịch hay không, có sợ hay không.

Người đàn ông lại không trả lời, về sau mới bị buộc mở miệng dưới sự lì lợm la liếm của Từ Minh, “Ừ” một tiếng. Trong mắt hắn lộ ra vẻ cô đơn, thoạt nhìn giống như con chó lớn bị người vứt bỏ, tròng mắt ngập nước, nhưng khiến Từ Minh đau lòng đến không xong.

Cậu hú một tiếng nhào tới, hứa hẹn không ngớt với người đàn ông, nói không sao sau này có ông đây bên cạnh anh.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Ngón tay Từ Minh giật giật, muốn nói vài lời khó nghe đâm chọt hắn một chút.

Giao diện tin nhắn lại nhảy lên một tin nhắn mới.

Cẩu nam nhân: “Anh chờ em”

Từ Minh càng thêm tâm phiền ý loạn.

/

Trên đường lái xe đến nhà của Cẩu nam nhân Từ Minh gọi điện cho bạn tốt của mình.

Cậu thật sự là quá khẩn trương, nhưng cậu cũng không biết vì sao mình lại khẩn trương, tay nắm vô lăng đều ra mồ hôi.

Trong tai nghe truyền đến giọng nói của bạn tốt:

“A lô? Tiểu Minh, tìm cha có việc gì nha?”

“Đệch mẹ cậu đã nói đừng gọi ông đây là tiểu Minh, con mẹ nó còn cậu là tiểu Hồng đó.” Từ Minh cắn răng.

Bạn tốt không hổ là bạn tốt, đối phương lập tức có thể phân biệt ra Từ Minh là đang đơn thuần cãi nhau với cậu ta hay là cảm xúc không tốt từ trong giọng nói của cậu.

“Xảy ra chuyện gì, ra chuyện lớn?”

Khí thế trên người Từ Minh lập tức yếu đi, cậu lầm bầm một hồi, mới nói chuyện Cẩu nam nhân tìm cậu xin thuốc ngủ cho bạn tốt.

Đầu dây bên kia liền trầm mặc một lúc, đột nhiên lên giọng:

“Từ Minh rốt cuộc là đầu óc anh ta có bệnh hay là đầu óc cậu có bệnh hả?! Người ta đều đá cậu rồi, đá cậu hiểu không?! Hai cậu quan hệ cái rắm cũng không có! Hiện tại cậu mắt long lanh dán qua quan tâm người ta có phải là tiện đến sợ hay không?!”

Từ Minh giật giật môi, ý đồ ngụy biện:

“Quỷ mới lo lắng anh ấy, tớ ước gì anh ấy… gì đó.”

/

Lục Hoằng cười ha hả: “Cậu xem cậu, ngay cả từ chết cũng không dám nói ra, sợ đen đủi, cậu như vậy mà còn không gọi là lo lắng?”

“…..”

“Cậu nói không phải cậu quan tâm anh ta, được. Vậy đã nói ba lọ thuốc ngủ, cậu có mang theo không?”

Từ Minh ngập ngừng đáp: “Thuốc ngủ nào dễ lấy như vậy, còn là ba lọ lớn… hơn nữa, nếu tớ thật sự mang thuốc ngủ, không phải tớ đây trở thành hung thủ giết người rồi?”

Lục Hoằng tiếp tục cười ha hả: “Vậy cậu nói cậu mang theo cái gì? Đừng nói cho cha con chỉ mang theo người đi?”

“….. Tớ mang theo vitamin c.” Từ Minh nói.

“…..”

Đầu dây bên kia hít vào một hơi, dừng lại hồi lâu mới truyền đến giọng nói cố giữ bình tĩnh của bạn tốt:

“Tiểu Minh, đừng náo loạn được không? Giang Yến là người gì? Thân phận kia của hắn, đừng nói thuốc ngủ, thuốc trừ cỏ* hắn cũng có thể lấy được! Hắn cần gì phải tìm đến một bác sĩ nho nhỏ như cậu để xin thuốc ngủ?”

(*百草枯.)

Đằng trước là đèn đỏ, Từ Minh chậm rãi dừng xe lại, nhìn chằm chằm vào biển số xe ở cách đó không xa, mím môi không nói lời nào.

Lục Hoằng còn đang tận tình khuyên bảo, sợ người anh em thân thiết nhà mình lại muốn nhảy vào hố lửa:

“Còn nói tự sát cái gì? Đừng giỡn anh đây. Giá trị con người của người ta hơn trăm triệu, có tiền có mặt có vóc dáng, ai thấy hắn mà không khen một câu trẻ tuổi tài tuấn, kim cương Vương lão ngũ*?

(*钻石王老五: chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế.)

Người như hắn có chuyện gì không hài lòng muốn ồn ào tự sát? Nghe cha con một câu, người đó chính là đang đùa giỡn với con a.

Chỉ có cậu là còn tung tăng tung tẩy* dán vào người ta, đợi người ta chán lại giơ chân đá văng cậu ra. Tớ nói cho cậu, lúc đó cậu lại bị người ta ném, nhưng cũng không có dạ dày thứ hai để cho cậu mượn rượu tiêu sầu uống đến dạ dày xuất huyết!”

“Tích tích —— “

Đèn xanh sáng lên, xe Từ Minh vẫn không nhúc nhích, xe phía sau chờ không kiên nhẫn, đồng thời ấn loa thúc giục cậu, ồn ào đến cậu đau đầu.

“Này cậu có đang nghe tớ nói gì không?” Lục Hoằng cũng giục cậu.

Từ Minh khởi động xe, chờ xe chạy, mới mở miệng:

“Tớ biết”.

“Cậu biết cậu….”

“Nhưng lỡ như không phải anh ấy đang đùa giỡn tớ thì sao?”

Giọng điệu của Từ Minh bình tĩnh đến kỳ cục: “Tớ không dám đánh cuộc.”