Giang Yến hoàn toàn không dự đoán được một vấn đề cuối cùng của cậu sẽ là cái này, ánh mắt lập tức có chút kinh ngạc.
“Trả lời em.” Từ Minh nói.
Giang Yến vuốt ve mu bàn tay, giọng khàn khàn, “… Yêu.”
“Em cũng yêu anh, rất yêu rất yêu.” Ánh mắt Từ Minh đầy bình tĩnh, thấp giọng:
“Giang Yến, lúc trước anh không nói gì liền đá em, em thật sự đều có lòng muốn chết. Em thuyết phục chính mình, có lẽ anh có nỗi khổ gì đó, nhưng mỗi lần hỏi thăm tin tức của anh, bọn họ đều đang khen anh, khen anh gần nhất lại ký được bao nhiêu đơn hàng lớn, nói anh thành công cỡ nào. Em nghĩ xem ra anh sống rất tốt, chỉ là không yêu em mà thôi. Hoặc là anh vốn dĩ cũng không yêu em, không chừng đá em còn cảm thấy nhẹ nhàng.”
Giang Yến giật mình, con ngươi co lại.
“Lúc sau em cho rằng anh là sinh bệnh không muốn liên lụy đến em, em không thèm để ý, em chỉ muốn ở bên anh. Về sau em lại cho rằng anh là để ý ánh mắt của người khác, em từng nghĩ tới buông tay, nhưng em luyến tiếc. Em liền nghĩ, chỉ cần anh còn thích em, vậy cùng lắm thì về sau em làm bộ bạn anh ở trước mặt người ngoài, giả người xa lạ cũng được, em trộm ở bên cạnh anh là được rồi.”
Giọng Từ Minh cao hơn, bình tĩnh trong mắt dần vặn vẹo: “Nhưng hiện tại anh nói cho em, chia tay là bởi vì mẹ em phản đối, là bởi vì anh sợ có một ngày em sẽ chán ghét anh, là bởi vì anh sợ người khác cười nhạo em —— anh biến thành cái dạng này, tất cả đều là vì em?”
“Không phải,” Cổ họng Giang Yến nghèn nghẹn, vẻ mặt trở nên không biết làm sao: “Không phải do em…”
“Ai mẹ nó muốn anh làm thánh tình*!”
(*情圣: cao thủ trong tình yêu, dễ dàng bắt được trái tim của người khác, cuối cùng làm người ta thương tâm. Vì yêu mà sinh nhưng tuyệt đối không vì yêu mà chết.)
/
Từ Minh đột nhiên đứng bật dậy, “Nếu em thật sự để ý mấy thứ lung tung rối loạn đó, em sẽ đuổi theo sau mông anh nhiều năm như vậy?!”
Biểu tình cậu điên cuồng đến cực điểm, đáy mắt lại cất giấu bi thương không dễ phát hiện, “Từ lúc em biết anh đến bây giờ, bảy năm rồi. Đời này của em chưa từng để tâm đến một người như vậy, nhưng anh, anh lại không tin tưởng em như thế sao?”
Sắc mặt Giang Yến trắng bệch, miệng hơi nhếch, cả buổi cũng nói không ra lời.
“Được rồi, anh không tin em đúng không,” Từ Minh đỏ mắt gật đầu, móc di động ra từ trong túi. Cậu hít sâu mấy hơi, vẻ mặt bình tĩnh lại, chỉ có hai tay vẫn còn chút run rẩy sau cơn kích động quá độ,
“Hiện tại em liền chứng minh cho anh xem.”
/
Giang Yến vẫn đắm chìm trong cảm xúc bỗng bùng nổ của Từ Minh, chờ đến khi hắn phản ứng lại, người đứng trước giường đã giơ điện thoại ở bên tai ——
“Mẹ,” Từ Minh nói, “Con có người yêu, mẹ đã gặp qua rồi.”
Giang Yến đoán ra được gì đó, vội lao xuống xường túm chặt vạt áo Từ Minh, lắc lắc đầu với cậu một cách nôn nóng mà hoảng loạn.
Người đầu dây bên kia trầm mặc một lúc: “Đừng nói cho tôi, cậu cùng…”
“Không sai, vẫn là Giang Yến,” Từ Minh nắm lấy bàn tay túm vạt cậu của Giang Yến, nhìn về phía hắn với ánh mắt kiên định.
“Con muốn kết hôn với anh ấy, ở bên nhau cả đời.”
“…. Từ Minh,” Giọng của mẹ Từ giống như bình lặng trước giông tố: “Cậu gan lắm.”
(*有种 hữu loại: có cốt khí, can đảm, rất lớn gan.)
Giây tiếp theo cuộc gọi đã bị cắt đứt, Từ Minh mặt không đổi sắc đặt điện thoại xuống, im lặng đối diện với Giang Yến.
/
Môi Giang Yến run rẩy, muốn rút tay về, lại bị Từ Minh nắm chặt, “Sao em có thể… xúc động như vậy?”
“Ở bên em, anh rất mệt đi.” Từ Minh cúi đầu nhìn hắn.
Rốt cuộc Giang Yến có thể rút tay về, nắn vuốt ngón tay một cách vô thức, rũ mắt nói: “Sẽ không.”
“Đúng không,” Từ Minh cong môi nở nụ cười, “Em cảm thấy anh mệt.”
Giang Yến ngẩng đầu nhìn cậu.
“Nhưng mặc kệ thế nào, đời này anh đều không ném em được.” Từ Minh nói.
/
Giang Yến lại không thể dự đoán được mọi chuyện sẽ phát triển thành thế này: “Em…”
“Anh chờ một chút.” Từ Minh đột nhiên giơ tay che mắt hắn lại, hắn ngừng nói, chớp chớp mắt một cách mờ mịt, lông mi dài mảnh gãi nhẹ vào lòng bàn tay Từ Minh.
Tầm mắt bị che, cảm quan khác liền trở nên vô cùng rõ ràng mẫn cảm, hắn nghe thấy tiếng cọ sột soạt của vải dệt, như là tiếng tay vói vào túi lấy đồ, ngay sau đó nghe thấy giọng điệu có chút thần bí của Từ Minh,
“Chờ lát nữa anh đừng để bị dọa nha.”
Giang Yến càng thêm nghi hoặc mà chớp chớp mắt, bàn tay che mắt hắn liền bỗng nhiên rút lui.
Một cái nhẫn bạc nạm kim cương đột ngột xuất hiện trước mắt, kim cương lấp lánh dưới ánh vàng rọi vào từ cửa sổ, mà người vốn đứng trước mặt hắn, đang cầm chiếc nhẫn này, quỳ một gối trước giường.
Hắn đột nhiên không kịp chuẩn bị đụng vào một đôi mắt nhu hòa, tràn ngập tình yêu, người nọ cười rộ lên, ánh sáng trong mắt còn rực rỡ hơn ngoài cửa sổ.