Những phòng ở cùng xe lúc trước của Thu Cảnh Vinh, đã sớm bị cầm đi thế chấp cho khoản vay nợ, chỉ còn một phòng ở vùng ngoại ô vắng vẻ là bán không ra. Mà người của Thu gia sau khi biết được gã đắc tội Lục Hoằng cùng Giang Yến, liền vứt bỏ gã không chút do dự, phòng nhỏ kia lại trở thành chỗ dung thân duy nhất của gã ở hiện tại.
Gã ở bệnh viện mấy ngày gầy đi trông thấy, sắc mặt trở nên tiều tụy, quầng mắt thâm đen, xuống dưới taxi, bước chân đi về phía phòng ở kia đều có chút vô lực.
“Két——” một tiếng, một chiếc xe nhỏ màu trắng đột nhiên vụt qua bên cạnh gã nhanh như tên bắn, lại dừng ở trước cửa một cách vững vàng.
Thu Cảnh Vinh dừng bước, chờ đến khi người trong xe đi ra liền mở miệng, “Từ Minh.”
“Chào cậu nha,” Từ Minh đóng cửa xe, đi chậm về phía gã, “Thân thể thế nào?”
Một tia hung ác nham hiểm xẹt qua trong mắt Thu Cảnh Vinh, ngay sau đó lại cười rộ lên, nói với Từ Minh bằng giọng điệu đùa giỡn như trước kia: “Gần như khỏi hẳn rồi. Nhưng người đàn ông của cậu thật bạo lực, xuống tay tàn nhẫn như vậy….”
Một nắm tay bỗng nện mạnh vào mặt gã, Thu Cảnh Vinh còn yếu, nhất thời bị đánh đến lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
Gã cắn răng chùi khóe miệng, trở tay đấm lại không chút do dự, Từ Minh ngửa đầu ra sau, tránh đi công kích của gã một cách linh hoạt, nháy mắt tiếp theo trực tiếp nâng chân đá mạnh vào đầu gối gã, gã bị đá đến quỳ bịch xuống đất.
Vẻ mặt Thu Cảnh Vinh vặn vẹo: “Mày —— ”
Từ Minh đưa tay túm chặt tóc ở gáy gã, làm gã ngẩng đầu lên, nhìn xuống gã từ trên cao, ánh mắt lạnh như băng, “Đừng nhắc đến anh ấy, mày không xứng.”
Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu xám đậm lao vút tới, ngừng ở đằng sau chiếc màu trắng của Từ Minh một cách vững vàng không nghiêng không lệch.
“Đoán ngay cậu sẽ gây chuyện vào hôm nay.”
Một người đi xuống từ trên xe, mặt mày phong lưu, khóe môi mang cười, một tay cắm trong túi quần, giọng điệu ngả ngớn lại giả tạo,
“Tiểu Minh, hai ta thật đúng là… gọi là gì? A đúng. Không phải người một nhà, không vào một cửa*.
(*不是一家人, 不进一家门: người có thể sống cạnh nhau, tính cách, phong cách thường giống nhau, và có nhiều sở thích giống nhau, nếu không sẽ khó hòa hợp với nhau.)
Vẻ mặt Thu Cảnh Vinh bỗng cứng đờ, nhìn chằm chằm vào người đang đi về phía bọn họ.
Từ Minh quay đầu lại, thấy chiếc Ferrari rõ ràng mới mua của cậu ta, mí mắt lập tức giật giật. Quả nhiên cậu vẫn không thể hiểu nổi quan niệm tiêu xài hoang phí của kẻ có tiền: “Sau đó cậu liền theo tớ?”
“Ài,” Lục Hoằng đút tay túi quần đi đến bên cạnh Từ Minh, toàn bộ quá trình đều không liếc mắt nhìn Thu Cảnh Vinh còn quỳ dưới đất lấy một cái: “Ai bảo con không dẫn cha đi chơi cùng.”
Từ Minh trợn trắng mắt.
Thu Cảnh Vinh nhân lúc cậu phân tâm đột nhiên hất tay cậu ra, lao thẳng đến chỗ Lục Hoằng quỳ xuống, hai tay giữ chặt ống quần cậu ta, giọng kích động đến mức run nhè nhẹ: “Lục ca, rốt cuộc cậu cũng chịu thấy tớ rồi! Cậu cho tớ một cơ hội giải thích...”
Lông mày của Lục Hoằng nhíu lại, rốt cuộc cúi đầu nhìn về phía gã, cười như không cười: “Tại sao tôi phải nghe cậu giải thích?”
Từ Minh khoanh tay trước ngực đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn sắc mặt đổi như lật sách giáo khoa của Thu Cảnh Vinh.
“Tớ biết… tớ làm không đúng,” Thu Cảnh Vinh ngẩng đầu nhìn Lục Hoằng, ánh mắt khẩn thiết, nhìn qua lại giống như ủy khuất đến cực điểm,
“Nhưng những chuyện kia đều đã qua rồi Lục ca, không phải hiện tại đều rất tốt sao? Cậu để tay lên ngực tự hỏi, mấy năm này tớ một lòng đi theo cậu, cậu muốn tớ làm gì tớ liền làm cái đó, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu. Lục ca, cậu bỏ qua cho tớ lần này đi, về sau tớ tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của bọn họ nữa…”
“Tiểu Minh,” Lục Hoằng ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêng đầu nhìn Từ Minh, “Cảm thấy cậu ta có chút gay ha?”
Từ Minh: “……”
Thu Cảnh Vinh thấy Lục Hoằng không thèm để ý đến gã, nhịn không được lên giọng, “Lục ca! Cậu cũng chỉ xem Từ Minh là anh em, vì cậu ta cũng không cho tớ chút cơ hội nào liền đá văng tớ ra, Lục ca, này không công bằng với tớ...”
“Được rồi. Vốn muốn cùng tiểu Minh chỉnh cậu, tôi còn chưa học được chiêu vặn xương người của cậu ấy đâu, nhưng cậu đều nói vậy rồi…” Lục Hoằng ngừng lại, nghiêng đầu nhìn gã
Từ Minh nhướng mày, cúi đầu xắn tay áo.
Đáy mắt Thu Cảnh Vinh hiện lên một trận mừng như điên, gấp không chờ nổi nói tiếp: “Cảm ơn Lục ca —— “
“Tôi đây xem tiểu Minh chỉnh cậu là được rồi,” Lục Hoằng bỗng khom lưng, ghé môi vào bên tai Thu Cảnh VInh, khẽ nói,
“Giống như khi đó cậu trơ mắt nhìn Giang Yến vậy.”
Từ Minh dạy dỗ người xong, để lại mình Lục Hoằng dọn dẹp chiến trường, mình thì thần thanh khí sảng chạy đến siêu thị mua đồ ăn, chuẩn bị thêm đồ ăn cho tối nay.
Mua đồ xong đã gần chạng vạng, sắc trời dần tối, Từ Minh lái xe về đến nhà, vừa qua khỏi khúc cua, cậu liền nhìn thấy có hai người đứng trước cửa nhà thông qua cửa sổ xe.
Một là bảo bối bự của cậu.
Một người khác, là mẹ cậu —— vị tổ tông lớn của cậu kia.