Cách Sơn Hải

Chương 57: Nếu hiện tại có trăng thì tốt rồi



Hôn lễ của Giang Yến và Từ Minh, cử hành ở nửa năm sau.

Địa điểm là một hòn đảo tư nhân nhỏ ở nước Anh, nơi năm đó bọn họ xác định quan hệ yêu đương.

/

Lúc Từ Minh theo đuổi Giang Yến bám riết không tha gần hai năm, đột nhiên nhận được lời mời của đối phương, Từ Minh kích động đến suốt đêm ngủ không yên.

Giang Yến gần như chưa từng chủ động hẹn cậu lần nào —— cũng không tới phiên hắn chủ động.

Lâu lâu Từ Minh liền phải tìm lý do hẹn người ta ra, hoặc là mời ăn cơm hoặc là mời xem hòa nhạc xem đấu bóng. Cậu luôn có những lý do tìm không hết, dù Giang Yến từ chối, cậu cũng có thể mặt mày quấn đến khi người ta đồng ý.

Nhưng lần đầu tiên Giang Yến chủ động, Từ Minh liền cảm thấy mùa xuân của mình sắp tới rồi.

Hòn đảo Giang Yến dẫn cậu đi xem này rất đẹp, xung quanh là biển, mặt biển phản chiếu không trung, giống như một mặt gương trong suốt tinh khiết, phát sáng dưới ánh mặt trời.

“Dự án hợp tác với bên trường các cậu, qua một thời gian nữa liền phải kết thúc rồi.” Giang Yến đi bên cạnh cậu, ánh mắt dừng ở mặt biển.

Từ Minh cũng nhìn biển theo hắn: “Em biết.”

Giang Yến chờ rồi lại chờ, không chờ đến người ta tỏ vẻ thêm gì nữa, nhịn không được nhắc nhở: “Thời gian tôi còn ở lại nước Anh hẳn là không nhiều lắm.”

“Ồ.”

“……” Giang Yến vô thức nhíu mày, ánh mắt chuyển về khuôn mặt thờ ơ của Từ Minh, “Cậu hôm nay, tâm tình không tốt?”

Từ Minh không đáp lại vấn đề này của hắn, mà bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thái dương, nói: “Nếu hiện tại có trăng thì tốt rồi.”

Mày Giang Yến giãn ra.

Lúc này đối phương đột nhiên nhắc đến trăng, nhất định là lại muốn nói lời gì đó trêu chọc hắn, về cơ bản hắn đã thăm dò được kịch bản của Từ Minh.

Giang Yến thầm phỏng đoán ý đồ của đối phương: “Muốn ngắm trăng?”

“Muốn nha. Bởi vì như vậy em liền có thể nói với anh, trăng đáy biển là trăng bầu trời —— “

Từ Minh nghiêng người đến trước mặt Giang Yến, mi mắt cong cong cười rộ lên: “Người trước mắt là người trong lòng*.”

(*海底月是天上月,眼前人是心上人Xuất phát từ “Khuynh thành chi luyến” của Trương Ái Linh, trăng trong biển cùng trăng trên trời là một, người trước mặt với người trong lòng là một, tuy rằng biết mọi thứ đều là hoa trong gương trăng trong nước, nhưng vẫn k bỏ xuống được, mang theo chấp nhất., mặc cho bạn nỗ lực thế nào cũng không thể đạt đến. Tỏ vẻ cảm khái yêu mà k được.)

Giang Yến: “……”

Từ Minh đứng thẳng, nhìn vành tai bắt đầu phiếm hồng của đối phương một cách vừa lòng, một bên cười hì hì tiếp tục đi lên phía trước.

Đi hai bước, cậu bị kéo lại.

Tươi cười của Từ Minh còn chưa biến mất, vừa quay đầu lại liền nghe thấy Giang Yến nói:

“Vậy đêm nay lại đến.”

Từ Minh lộ vẻ khiếp sợ, “…. Người trong lòng?”

Giang Yến gật đầu với vành tai hồng hồng.

Mùa xuân của Từ Minh, liền tới như vậy.

/

Người được Từ Minh mời tới tham dự hôn lễ không nhiều lắm, tính luôn cả những anh em tốt của cậu, cùng mấy người bạn đã kết hôn có con, tổng cộng chừng mười mấy người.

Trần Vận sau khi biết tin ầm ĩ muốn tới hôn lễ làm phù dâu, nhưng Từ Minh nghĩ thế nào đều cảm thấy, hành vi mời tiền nhiệm làm phù dâu trong lễ kết hôn dường như có hơi cặn bã, vì thế từ chối.

Mà cậu chọn tới chọn đi đều chọn không ra phù dâu thích hợp, cuối cùng liền dứt khoát bỏ luôn một khoản phù dâu phù rể kia.

Nửa năm này cậu về nhà thăm mẹ cậu rất nhiều lần, đều không ngoại lệ còn chưa thể đi vào cửa nhà, Từ Minh sợ chọc mẹ cậu nóng nảy, cũng không dám đến trường bà dạy để tìm bà.

Bởi vì lúc này có vẻ như mẹ cậu bị Giang Yến và cậu kích thích đến tàn nhẫn, vậy mà bắt đầu nghiên cứu đề tài “Đồng tính luyến ái có di truyền hay không”.

Từ Minh thật sự bất đắc dĩ đối với cái này.

Lại sau một lần không gặp được mặt của mẹ cậu, trước khi đi Từ Minh để lại một thiệp cưới cho bà, lại sợ bà xé nó dưới cơn giận dữ, còn dùng di động gửi một thư mời điện tử qua —— dùng di động của Giang Yến, số của cậu đã bị mẹ cậu kéo đen.

/

Vào ngày cưới, Từ Minh cùng Giang Yến dậy rất sớm, dắt đội cưới đến hòn đảo tư nhân kia. Chủ nhân của hòn đảo kia vẫn luôn có hợp tác với công ty của Giang Yến, lúc này nghe bọn họ nói muốn dùng để làm sân cưới, không nói hai lời liền cho bọn họ sử dụng một tháng.

Đương nhiên, này chỉ là lời giải thích đơn phương từ phía Giang Yến mà thôi. Từ Minh cũng không phải trẻ con, người làm buôn bán đều không ngốc, chủ nhân của đảo này sao có thể hào phóng như vậy, một hơi cho người khác mượn đảo một tháng?

Từ Minh nghĩ, nếu Giang Yến không nói điều kiện trao đổi gì với người ta, cậu liền cùng họ với Giang Yến.

Sân cưới đã được sắp xếp xong xuôi trong mấy ngày này.

Đảo nhỏ bốn mặt giáp biển, mặt biển lặng yên giống như một khoảng trời khác, không chút gợn sóng. Trên bục cao nửa người là một cánh cửa làm bằng vòng hoa, dưới bục là thảm đỏ kéo dài mấy chục mét, trái phải là bờ cát vàng óng, bày bàn ghế trắng tinh, dưới mấy tán cây ở xa hơn là mấy lều vải lớn ——

Dùng cho chú rể thay quần áo nghỉ ngơi.

Người của đội cưới đã chuẩn bị cho việc mở màn đâu vào đấy, Từ Minh vào lều thay lễ phục, ra nghênh đón khách khứa trước Giang Yến.

/

Người tới đầu tiên quả nhiên là Lục Hoằng.

Người kia vốn là muốn tới đây sớm hơn mấy ngày, nhưng bị Từ Minh cảnh cáo mãi đừng đến làm bóng đèn, cậu đành phải một bên oán giận một bên lùi hành trình lại mấy ngày, hai ngày trước mới đến Anh tìm khách sạn ở, sáng hôm nay liền tới nằm vùng.

“Hắc, con tôi chính là soái,” Lục Hoằng kẹp cổ Từ Minh, cười đến kiêu ngạo lại khoe khoang: “Mặc đồ cưới đều là soái nhất thế giới!”

Từ Minh khó được lúc không phản bác cậu ta, cười xô đẩy với cậu ta hai cái, sau đó được đối phương nhét cho một chìa khóa xe.

Từ Minh: “??”

“Cha xem chiếc tiểu bạch kia của con khó chịu thật lâu rồi,” Lục Hoằng lộ ra vẻ mặt không cần cảm kích, “Đây là quà cưới, cậu cũng không thể từ chối.”

Từ Minh có chút đau đầu, lại liếc mắt nhìn logo của chìa khóa xe, càng đau đầu: “Này không phải vấn đề tớ có từ chối hay không….”

Mặt Lục Hoằng tỏ vẻ tớ không nghe tớ không nghe.

“Chủ yếu là bảo bối bự nhà tớ nha, cũng mua cho tớ một chiếc xe, tớ không muốn. Tớ cảm thấy tớ nhận của cậu, có khả năng anh ấy sẽ giận dỗi với tớ.” Từ Minh khó xử nhét chìa khóa về.

“Tớ đệch, cậu thật con mẹ nó thê quản nghiêm,” Lục Hoằng lắc đầu cảm khái nhận chìa khóa về, sửa thành đưa phong bì đỏ, phong bì rất mỏng: “Biết ngay cậu sẽ tìm lý do từ chối. Đây, tớ chuẩn bị cái này. Bên trong là thẻ ngân hàng, mật khẩu là sinh nhật cậu, không cần cảm ơn.”

Lần này cuối cùng Từ Minh nhận quà mừng của cậu ta.

Tiết Diêm là người đến thứ hai, người này còn hiếm thấy hơn Lục Hoằng.

Cậu ta tặng Từ Minh hai phần quà cưới, một trong đó thế nhưng là ghi chép giải phẫu viện sĩ cấp bậc quốc bảo nghìn vàng khó cầu trong truyền thuyết, lúc Từ Minh nhận quyển sách đều cảm thấy nặng ngàn cân.

Tiết Diêm tiếp tục móc ra phong bì đỏ một cách cao quý lãnh diễm, đặt ở trên quyển sách kia, phong bì cũng rất mỏng, “Bên trong là thẻ ngân hàng, mật khẩu là sinh nhật cậu, không cần cảm ơn.”

Từ Minh: “……”

Lục hoằng: “…… Tiểu Minh, vì sao cậu ấy học tớ?”

Tiết Diêm: “?”

Tới ngay sau đó là Bạch Sanh, Nguyên Thành, những anh em khác, hầu hết bọn họ đều tới trước một ngày ở tại khách sạn, thật mau mọi người đều đến đông đủ.

Một đám người lần lượt tặng lễ, sau đó tụm lại cảm khái nhân sinh, cảm khái cảm khái liền bắt đầu than thở, vì sao thằng bạn đang yên đang lành liền cong.

Từ Minh trở thành tâm điểm của ánh mắt mọi người: “…..”

/

Đang lúc bọn họ nói chuyện khí thế, loại du thuyền nhỏ chuyên dùng để đón người lại cập bờ, một người lại một người đi từ trên xuống, sau đó đi thẳng về phía bọn họ bên này.

Mười mấy người ngừng động tác nói chuyện, đều có chút tò mò nhìn sang.

Lúc Hoằng thấy rõ nhân số kia, trận thế kia, một câu “tôi đệch” liền bật ra.

—— Là thư ký Đỗ.

Sau lưng thư ký Đỗ là một đám người mênh mông cuồn cuộn, tính sơ sơ có đến hai mươi người, chỉ toàn là nam tính trẻ tuổi, mỗi người đều mặc âu phục đủ ba lớp màu đen.

Mười mấy người bên này nhất thời bị khí thế của nhóm người đó đè bẹp.

Từ Minh lại không ngoài ý muốn.

Lễ cưới này lúc đầu Giang Yến chỉ mời Đỗ Nguyên, sau lại Đỗ Nguyên hỏi có thể mang theo người của công ty không, thuận tiện cho bọn họ kỳ nghỉ, Giang Yến cảm thấy không sao cả, nhưng vẫn là hỏi ý kiến của Từ Minh.

Đương nhiên Từ Minh cam tâm tình nguyện a, bản thân cậu không mời nhiều bạn lắm, chính là lo lắng người nhiều mồm năm miệng mười, lỡ như có người nào không giữ được mồm, làm hại đến tâm hồn bé nhỏ yếu ớt của Giang Yến, vậy mất nhiều hơn được.

Nhưng nếu Giang Yến không để ý những thứ đó, Từ Minh cũng vui lòng để cho một số người quen của đối phương tới tham gia hôn lễ, chỉ lén lút bảo Đỗ Nguyên lúc chọn người để ý một chút, đừng mời đến mấy người thích nói luyên thuyên.

Vì thế thư ký Đỗ chọn những người nhận được phần thưởng nhân viên ưu tú hàng năm, được Giang Yến đích thân đóng dấu tới tham gia hôn lễ.

/

Thư ký Đỗ đã sớm nhắc nhở những nhân viên này, khi bọn họ mới biết sếp nhà mình kết hôn với đàn ông đều rất kinh ngạc, nhưng cẩn thận nhớ lại, phát hiện bác sĩ Từ cùng sếp nhà bọn họ giống như đã rất ái muội từ mấy năm trước.

Từ Minh đi qua chào hỏi bọn họ.

Thư ký Đỗ vẫn thanh tuấn nho nhã, phóng khoáng lịch sự như vậy. Tay phải của cậu ta duỗi về phía người bên cạnh, liền có người bỏ đồ vào trong tay cậu ta, tiếp đó cậu ta đưa thứ kia đến trước mặt Từ Minh: “Bác sĩ Từ, quà cưới, mừng ngài cùng Giang tổng trăm năm hạnh phúc.”

Thứ kia là phong bì đỏ, rất lớn rất dày, đoán chừng là có một hai vạn.

“Thư ký Đỗ,” Từ Minh có chút không tin nổi, thế nhưng lần này Đỗ Nguyên không keo kiệt, “Phong bì này rất dày nha, hẳn là rất tốn kém?”

Thư ký Đỗ nói một cách hào phóng: “Không sao, Giang tổng luôn phát tiền thưởng.”

Từ Minh nghiêm mặt nhận phong bì đỏ.