Cách Sơn Hải

Chương 59: Phiên ngoại những năm đó



Mấy năm trước.

Từ ngày vị Giang tiên sinh kia đến trường bọn họ nói dự án, Từ Minh đã có mấy ngày không thể ngủ ngon.

Tối hôm nay cậu lăn qua lộn lại trên bàn khó có thể đi vào giấc ngủ, trong đầu chỉ toàn là Giang tiên sinh, cậu cảm thấy mình muốn xong rồi, vì thế nhịn không được gọi video cho Lục Hoằng.

Nước Anh cùng Lục Hoằng bên kia có sai giờ, lúc Từ Minh gọi điện qua Lục Hoằng còn đang ngủ nướng ở ký túc xá. Điện thoại vừa thông liền nghe thấy đối phương hùng hùng hồ hồ oán giận với cậu: “Tớ đệch hiện tại mới bảy giờ! Tốt nhất là cậu có việc gấp… hả đó là quầng thâm mắt của cậu sao? Đừng nói là cậu ngủ không được liền tới tai họa tớ nhé!”

Từ Minh nhìn thằng bạn tốt ngủ đến đầu tóc bù xù, lại không lúc nào là không phát ra mị lực trong video, hắng giọng nói: “Tiểu Hồng, cậu tán tớ một chút.”

“Đừng,” Lục Hoằng từ chối không chút nghĩ ngợi: “Ông đây thẳng tắp.”

Từ Minh nằm liệt trên giường, vò vò đầu một cách bực bội: “Bớt nói nhảm, nếu cậu có thể tán được tớ, tớ lập tức gọi cậu một tiếng cha.”

Lục Hoằng lập tức có tinh thần: “Thật sự?”

Từ Minh: “Tớ cam đoan.”

“Bảo bối nhi~” Lục Hoằng nháy mắt tiến vào trạng thái, mặt mày ẩn tình phóng điện với Từ Minh cách màn hình, “Cậu có biết lúc cậu cười nhìn rất đẹp? Mỗi lần cậu cười, tớ chỉ muốn tặng cho cậu những gì tốt nhất trên thế giới….”

Mặt Từ Minh không biểu tình: “Ói.”

Cuộc trò chuyện của hai người liền kết thúc như vậy.

Từ Minh nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, cho rằng cậu tìm Lục Hoằng làm thí nghiệm là không đáng tin. Loại người giống như Giang tiên sinh này dường như không ai vào được mắt hắn, Từ Minh làm thế nào đều không thể tưởng tượng được bộ dạng hắn nói lời âu yếm trêu chọc người.

Ừ…. chẳng lẽ mình là thích mẫu cao lãnh giống như Giang tiên sinh? Từ Minh nghĩ vậy, đột nhiên xoay người ngồi dậy, gọi video cho Tiết Diêm.

Qua hơn mười giây cuộc gọi video mới thông, trên màn hình hiện lên một người có khuôn mặt tuấn mỹ, làn da trắng lạnh*, cậu ta vươn tay tùy tiện vuốt tóc mái rũ trước trán ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, mồ hôi lăn xuống từ thái dương của cậu, chảy một đường qua gương mặt, cổ, cuối cùng đọng ở chỗ hõm xuống của xương quai xanh, lại theo vận động của cậu chui vào áo vận động màu đen.

(*冷白 lãnh bạch.)

“Lại chạy bộ à.” Từ Minh vuốt cằm nhìn vào mặt cậu ta một cách cẩn thận kỹ lưỡng.

“Có việc?” Tiết Diêm dùng đôi mắt đào hoa quét qua người trên màn hình, gác điện thoại trên máy chạy bộ, vừa chạy vừa mở miệng, giọng còn rất ổn.

“Không có việc gì đừng tìm tớ, có việc tốt nhất cũng đừng tìm tớ.”

Thật tốt, tâm lặng như nước.

Từ Minh cắt đứt cuộc gọi, thở phào một hơi giống như trút được gánh nặng.

Cậu lại nằm xuống, nhắm mắt hô hấp đều đều, lại qua một lúc, cậu mở mắt ra, nắm di động ấn mở Weibo, vào siêu thoại nữ đoàn cậu vừa gia nhập fans vào thời gian trước, điên cuồng lướt ảnh đẹp của người ta.

(*Siêu thoại – 超话 /chao hua/ = Super Topic: 1 chức năng ở trên weibo, cộng đồng mạng cùng chung hứng thú tập trung thành một nhóm, lấy thần tượng là chủ.)

Đẹp! Mình lại được rồi! Từ Minh kích động đến mức một hơi tải về mấy chục tấm, cuối cùng đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, mặt mang tươi cười.

Rốt cuộc cậu có thể ngủ ngon giấc.

——

“Từ tiên sinh.”

Từ Minh bỗng lấy lại tinh thần, phát hiện Giang tiên sinh đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo, tay còn ở trên tài liệu, duy trì động tác lật giấy: “Cậu đang nhìn gì vậy.”

Từ Minh ngơ ngác “ồ” một tiếng.

Vừa rồi cậu đang nhìn gì?

À, nghĩ ra rồi.

Vừa rồi, vị Giang tiên sinh này còn đang nói về dự án hợp tác tiếp theo, mà mình thì nghe nghe liền thất thần.

Cậu nhìn bờ môi lúc đóng lúc mở khi nói chuyện của đối phương, càng nhìn càng thấy môi Giang tiên sinh thật gợi cảm, bộ dạng giống như hôn rất tuyệt —— Từ Minh giật mình.

….. Xong rồi, cong.

Giang Yến thấy cậu rõ ràng lại không tập trung, mày nhíu nhíu, một lúc sau nhàn nhạt nói: “Giáo sư Ryan cực lực đề cử ngài phụ trách nhiệm vụ lần này, nhưng biểu hiện trước mắt của Từ tiên sinh —— thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ngài còn chưa tính là người được chọn tốt nhất để đón tiếp người, bàn tiếp cũng là lãng phí thời gian của tôi và Từ tiên sinh mà thôi.”

Từ Minh há hốc mồm: “Tôi...”

Giang Yến khép tài liệu trong tay lại, “Tôi sẽ sắp xếp lại người thay thế Từ tiên sinh, hiện tại ngài có thể đi rồi.”

Giang Yến nói xong liền xoay người thu dọn văn kiện tài liệu trên bàn, Từ Minh theo bản năng muốn đi cản hắn, bàn tay đến nửa đường lại quặp ngón tay, thả xuống.

“Thật xin lỗi, Giang tiên sinh,” Từ Minh nhìn bóng dáng của hắn, dừng một chút, lại hỏi, “Có thể cho tôi một cơ hội nữa hay không?”

Đáy mắt Giang Yến hiện ra một chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Từ Minh —— người này rõ ràng rất kiêu ngạo, không giống như là sẽ dễ dàng cúi đầu, hiện tại thế nhưng sẽ nhận sai với hắn?

Hắn rũ mắt nghĩ một chốc, mới mở miệng: “Không có lần sau.”

Hai mắt Từ Minh bỗng sáng ngời, “Tôi sẽ cố gắng phối hợp với Giang tiên sinh!”

Giang Yến không tỏ ý kiến, xoay người lại bày văn kiện tài liệu ra một lần nữa.

Từ Minh đứng sau lưng hắn, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Giang tiên sinh.”

“Hả?” Giang Yến không quay đầu lại, chỉ rũ mắt nhìn văn kiện trên bàn.

“Ngài gọi tên của tôi là được rồi,” Từ Minh đi đến bên cạnh hắn, ánh mắt xoay vòng ở sườn mặt hình dáng rõ ràng, một bên đếm ngón tay, “Ngài nghĩ xem, Từ tiên sinh cùng Từ Minh, tuy rằng chỉ kém một chữ, nhưng đoán chừng về sau thời gian chúng ta ở chung còn khá dài, mỗi lần ngài đều gọi Từ tiên sinh, không phải cũng đang lãng phí thời gian sao?”

Giang Yến vốn còn muốn từ chối khi nghe đến chữ cuối cùng lại nuốt về, sau một lúc thì gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Tôi đây cũng gọi tên của ngài,” Lúc này Từ Minh không chờ đối phương đáp lại, liền gấp không chờ nổi mà gọi cái tên đã đọc vô số lần trong lòng ra khỏi miệng.

“Giang Yến.”

Tai Giang Yến giật giật, liếc mắt nhìn cậu: “Ừ.”

Từ Minh lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Mẹ, có khả năng con vẫn phải khiến mẹ thất vọng rồi.

Tiểu kịch trường giải thích ——

Yến Yến: “Liền từ biểu hiện của Từ tiên sinh, ngài còn không tính là người được chọn tốt nhất bla bla…” (lời ngầm) năng lực chuyên ngành của cậu còn không xứng với đề cử của giáo sư Ryan.

Minh Minh: “Thật xin lỗi, Giang tiên sinh.” Thế nhưng tôi có loại tâm tư xấu xa này với anh…. tôi thấp hèn, tôi xin lỗi.

Minh Minh: “Có thể cho tôi một cơ hội nữa hay không?” Có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi anh không?

Yến Yến: “Không có lần sau.” Lần sau cậu tới nữa tôi liền đổi người.

Minh Minh: “Tôi sẽ cố gắng phối hợp Giang tiên sinh!” Ồ ye! Tôi sẽ cố gắng theo đuổi anh!

Hai bọn họ ngay từ đầu liền không ở cùng một kênh ha ha ha.