Mặc dù biết trạng thái hiện tại của Giang Yến không đúng, Từ Minh vẫn là bị chọc giận bởi những lời này của hắn.
Không có người nào thích mặt nóng dán mông lạnh, huống chi là loại người tính tình nóng nảy lại sĩ diện như Từ Minh.
Cậu cười lạnh một tiếng: “Không quay về để cho anh đi tìm chết sao?”
“Em nghĩ nhiều rồi.”
“Em nghĩ nhiều?” Từ Minh đột nhiên nắm chặt cổ tay phải của Giang Yến, một tay đẩy cao ống tay áo của hắn lên đến khuỷu, chỉ vào mấy vết sẹo trên cổ tay, nổi giận mắng:
“Cắt cổ tay không thành liền cắt cổ, không phải anh muốn đi chết chẳng lẽ là cắt chơi sao?!”
Sắc mặt Giang Yến đổi đổi, chợt rụt tay về, kéo ống tay áo xuống, che đi vết sẹo đã nhạt nhưng vẫn có vẻ dữ tợn kia, lại giấu tay ra đằng sau.
Sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, làm như hiểu ra đã không thể gạt được Từ Minh dưới loại tình huống này, liền dứt khoát từ bỏ giãy giụa.
“Chúng ta đã chia tay.” Ánh mắt hắn dừng ở trên khuôn mặt tràn ngập tức giận của Từ Minh, nói khẽ:
“Anh có muốn đi chết hay không, với em… không có bất kỳ quan hệ gì.”
/
Lúc Từ Minh giận đến cực điểm, ngược lại bình tĩnh một cách quỷ dị,
Cậu nhìn chằm chằm vào vết thương đã ngừng đổ máu trên cổ Giang Yến, vẫn là giọng điệu lạnh lùng trào phúng:
“Không có bất luận quan hệ gì. Vậy hôm nay anh gửi tin nhắn cho em làm gì? Còn nhắn tin nói cho em anh muốn tự sát?”
Cậu tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người lập tức ngắn lại, hô hấp thở ra của cả hai đều gần như phun vào trên mặt đối phương.
“Lúc này tới anh lại nói không có quan hệ với em, Giang Yến, anh là đang lạt mềm buộc chặt sao?”
Giang Yến đột nhiên lùi lại một bước, ánh mắt có chút kinh dị: “Em… em học kiểu lời nói này ở đâu vậy.”
Từ Minh hít sâu một hơi, không muốn nói thêm mấy lời vô ích, túm chặt tay hắn liền đi về phía sô pha bên kia:
“Xử lý vết thương, đừng ra vẻ.”
Trong tay Giang Yến còn đang nắm gối kê đầu chó nhỏ, lúc bị cậu túm giãy giụa một chút, lại bỗng nhiên bất động, ngoan ngoãn mặc cậu kéo đi.
Từ Minh túm Giang Yến đến sô pha bên kia, đang muốn để hắn ngồi xuống, mình xoay người đi tìm hòm thuốc, xoay người lại đã bị Giang Yến ấn vai đẩy xuống sô pha.
Cả người cậu đột nhiên không kịp đề phòng lại rơi vào sô pha mềm mại, mở mắt thấy người đàn ông cúi người xuống.
Sắc mặt cậu có chút kinh ngạc, lại xen lẫn chờ mong mơ hồ, qua thật lâu, Từ Minh nhắm mắt, hơi chu môi.
Thẳng đến đầu gối mát lạnh, quần bị người vén lên đùi, cậu mới mờ mịt khó hiểu mở mắt ra.
Giang Yến đang quỳ gối trước mặt cậu, cau mày nhìn đầu gối trái của cậu, trầm giọng:
“Chân làm sao mà bị.”
Từ Minh biết mình hiểu sai, khuôn mặt quýnh đến đỏ bừng.
/
Cậu mất tự nhiên dời đi tầm mắt, không dám đối diện với ánh mắt chuyên chú của Giang Yến, hắng giọng một cái mới nói:
“Vừa rồi bị đụng ở cửa, vấn đề không lớn.”
Mày Giang Yến nhăn đến càng chặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu gối sưng đỏ bầm tím của cậu, Từ Minh ngoài miệng nói vấn đề không lớn, lại co rúm người, đau đến nhe răng trợn mắt.
Vừa rồi chỉ lo Giang Yến, cậu đã sớm vứt chuyện mình bị đập đầu gối ra sau đầu, chờ đến lúc này ngồi xuống, thần kinh cậu cuối cùng cũng kêu gào điên cuồng trong đau đớn.
Giang Yến lập tức rút tay về, cúi đầu không thấy rõ biểu tình, giọng nói vừa khô vừa chát:
“Thật xin lỗi… anh nên mở cửa sớm hơn.”
Hiện tại Từ Minh nghe được ba chữ thật xin lỗi này của hắn liền đau đầu, đang muốn đáp lại hai câu, Giang Yến lại đứng bật dậy, ném lại một câu hắn đi tìm hòm thuốc, liền vội vàng xoay người đi rồi.
Trước khi đi còn không quên lấy gối kê cổ chó nhỏ vừa rồi vì xem vết thương của cậu, mà bị Giang Yến tùy tiện đặt ở bên chân.
Từ Minh vươn tay muốn giữ hắn lại, thấy bóng lưng hắn vội vàng đi vào trong phòng, lại ảo não thu hồi tay, nhìn tình trạng thảm thiết của đầu gối mình, lẩm bẩm:
“Cổ mình bị chảy máu cũng không thấy anh gấp như vậy, thật là… phiền.”