Gân xanh ở thái dương của Từ Minh nhảy thình thịch.
Cậu phát hiện, hôm nay bắt đầu từ lúc nhận được tin nhắn của bạn trai cũ đã chia tay hơn một năm, cả người cậu liền từng giây từng phút đều đang táo bạo, táo bạo, táo bạo!
Một người đàn ông trưởng thành như cậu đều phải nghẹn nước mắt ra, mất rất nhiều công sức, trăm phương ngàn kế dốc hết tâm huyết mới cuối cùng cạy ra được một cái khe từ trong miệng cẩu nam nhân ——
Chỉ còn kém một chút nữa thôi, Giang Yến liền phải nói ra nguyên nhân hắn tự sát.
Đỗ Nguyễn con mẹ nó anh có cần đến đúng lúc như vậy không hả?!
Còn có, tại sao Đỗ Nguyễn Lại biết mật mã của nhà Cẩu nam nhân?!
Rõ ràng lúc trước thậm chí Giang Yến không cho người ngoài bước vào nhà hắn một bước, như thế nào hiện tại ngay cả mật mã của cửa đều nói cho người khác…
Lòng Từ Minh đột nhiên trầm xuống. Cũng phải, đó đã là lúc trước, ai biết hơn một năm sau khi Giang Yến và cậu chia tay đã trải qua như thế nào? Ai biết có phải hắn đã có người mới rồi hay không?
Cậu nghĩ như vậy, lại nhìn Đỗ Nguyên, chỉ cảm thấy tướng mạo người này dường như con mẹ nó thật đúng là khẩu vị của Giang Yến.
Từ Minh đẩy Giang Yến ra, bộ dạng đáng thương hốc mắt đỏ bừng lên án Giang Yến vừa rồi đã hoàn toàn không thấy, đặt mông ngồi vào sô pha, ngửa cằm tùy tiện vắt tay qua thành sô pha.
Tư thế này làm cho cậu có chút mùi vị của tùy ý không kiềm chế được, chỉ tiếc ống quần xắn một nửa đến đầu gối, lộ ra cẳng chân vừa trắng vừa thẳng, cùng với vết thương đủ màu sắc ở đầu gối, không khói thêm mấy phần buồn cười.
Giang Yến nhìn mái tóc ngắn mềm mại kia của cậu, trong mắt có ánh sáng nhỏ vụn đang nhấp nháy.
Từ Minh không phát hiện khác thường vi diệu của Cẩu nam nhân, cậu giống như thú đực bị xâm phạm lãnh địa, ánh mắt nhìn Đỗ Nguyên cực kỳ không có ý tốt: “Thư ký Đỗ, đã lâu không gặp a —— ”
“Đều có mật mã nhà của Giang tổng à nha?”
Đỗ Nguyên cách thật xa cũng ngửi được mùi chua.
Anh ta nhận ra được tình huống không đúng lắm, lúc này mình giống như bóng đèn cỡ lớn, còn có nguy cơ lóe mù mắt người, thế là không chút nghĩ ngợi bán đứt tổng tài nhà mình:
“Bác sĩ Từ, hôm nay Giang tổng mới gửi tin nhắn nói mật mã nơi này cho tôi, bảo tôi hiện tại mang tài liệu lại đây.”
Anh ta tạm dừng một chút, lại tiếp tục bổ sung: “Giang tổng còn đặc biệt dặn dò.…”
“Thư ký Đỗ.” Giang Yến bỗng nhiên lên tiếng, cắt ngang lời kế tiếp của Đỗ Nguyên.
“Thư ký Đỗ, anh nói tiếp đi, đừng xen vào anh ấy,”
Từ Minh liếc Giang Yến một cái, hoàn toàn không có ý định cho Cẩu nam nhân mặt mũi ở trước mặt người ngoài:
“Đặc biệt dặn dò cái gì? Vừa rồi tôi không nghe thấy thư ký Đỗ ấn chuông cửa.”
Ngụ ý là anh và người đàn ông của tôi đã quen thuộc đến trình độ ngay cả chuông cửa đều không ấn đã trực tiếp mở khóa vào cửa sao?
Đỗ Nguyên nghe hiểu, anh nhìn nhìn tổng tài vẫn là lựa chọn trầm mặc.
Người yêu đều hiểu đến nông nỗi này, sao tổng tài còn không giải thích ——
Không hiểu trái tim người yêu như thế, trách không được sẽ tách ra hơn một năm, ài.
Anh dùng ngón giữa đẩy gọng kính, khó khăn làm ra quyết định.
Vì hạnh phúc tương lai của tổng tài, anh chỉ có thể cãi lời thủ trưởng một lần.
“Giang tổng đặc biệt dặn dò, không cần ấn chuông cửa, trực tiếp đi vào.”
Từ Minh mím môi trầm mặc.
Cậu nghĩ ra được gì đó, chống sô pha chậm rãi đứng lên, Giang Yến ở một bên nhìn, thân mình giật giật, vươn tay muốn dìu cậu, lại bị Từ Minh gạt ra.
“Thư ký Đỗ, mời qua đây nói chuyện một chút.”
Như thế nào lại cãi nhau rồi? Vừa rồi Đỗ Nguyên cũng chỉ là làm một người hòa giải, lúc này thấy bác sĩ Từ rõ ràng còn giận hơn, có chút không rõ, liền đưa ánh mắt dò hỏi về phía Giang Yến.
Từ Minh cười cười: “Nhìn anh ấy làm gì? Thư ký Đỗ, đến phòng cho khách tâm sự đi.”
Cậu nói xong liền bước chân ra, lúc đi ngang qua Giang Yến thì khom người, ghé môi vào bên tai hắn, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được: