Triệu Cẩn Ngôn đánh hụt, trơ mắt nhìn quả bóng tennis nảy ra xa.
Sau bao năm, kỹ thuật đánh trái tay của hắn ta mãi chẳng tiến bộ lên được. Dịch Nguyên đánh trái tay vốn đã quá nhuần nhuyễn. Hả hê hà hiếp hắn ta hơn nửa ngày.
Nhưng hắn ta chẳng hề cảm thấy mất mặt. Vì dù sao đối với bất cứ môn thể thao nào, Dịch Nguyên cũng đều chơi rất giỏi. Từ đua xe, bơi lặn, cưỡi ngựa, bắn cung, đánh golf, bắn súng,… đều giỏi chứ chẳng riêng gì tennis. Thua một người như hắn, đối với đại đa số bọn gà mờ đều là chuyện đương nhiên và dễ hiểu.
Trên sân quần vợt, Dịch Nguyên chưa từng thua ai. Có thể nói, người duy nhất cho hắn nếm mùi thất bại. Thua tâm phục khẩu phục, thua đến không ngóc đầu lên nổi. Chắc chỉ có mỗi mình Hoa Phong Nhã.
Triệu Cẩn Ngôn từng chứng kiến màn thi đấu giữa hai người bọn họ. Gay cấn kịch liệt không thua gì các trận đấu chuyên nghiệp chiếu trên TV. Quả thật rất ấn tượng.
Mà ấn tượng khó phai nhất, chính là câu nói sau cùng của Hoa Phong Nhã trước khi ném vợt rời đi.
Triệu Cẩn Ngôn vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ phát bóng mạnh mẽ tự tin. Mỗi lần vung vợt đánh trả đều như đang dằn mặt đối thủ của cậu ta. Cả ánh mắt lạnh lùng cao ngạo đó nữa.
Từ đầu đến cuối đều không cho Dịch Nguyên có cơ hội phản kháng, hoàn toàn áp đảo hắn. Ngay lần phát bóng đầu tiên đã ra oai, phát một đường bóng lắt léo hiểm hóc vô cùng. Khiến hắn trở tay không kịp, đánh hụt ngay từ lúc vừa mới bắt đầu. Hoa Phong Nhã chính là người đầu tiên chơi đùa Dịch Nguyên trên sân quần vợt kiểu đó.
Kết thúc trận đấu, cậu ta cầm vợt chỉ về phía Dịch Nguyên, lạnh lùng nói: “Theo như giao kèo, từ giờ trở đi anh không được đi theo tôi nữa.”
Dịch Nguyên lần đầu chịu thiệt. Đã vậy lại còn thua thê thảm thế này mà vẫn không nổi cáu. Hắn duy trì vẻ mặt cợt nhả, nói: “Không đi theo em nữa. Nhưng theo đuổi em thì được phải không?”
Hoa Phong Nhã hạ tay cầm vợt đang chỉ về phía hắn xuống. Cậu ta chống nạnh, quay đầu sang một bên phì cười một tiếng, rồi nói.
“Dịch Nguyên, ngay cả tennis anh cũng không đánh lại tôi thì lấy tư cách gì mà đòi theo đuổi tôi?”
Lần đầu tiên có người dám nói câu đó với Dịch Nguyên.
Đó là còn chưa kể đến cậu ta chỉ xuất thân từ một gia đình có địa vị thấp kém trong xã hội. Người bình thường lẽ ra phải mừng rỡ lấy làm vinh hạnh lắm khi được một người có địa vị cao theo đuổi. Đằng này, Dịch Nguyên không chỉ là thiếu gia giàu sang phú quý, thuộc gia đình tài phiệt quyền cao chức trọng. Hắn còn có ngoại hình xuất sắc, mà không phải bất cứ vị thiếu gia ăn no mặc ấm nào cũng được như vậy.
Đừng nói là Triệu Cẩn Ngôn, chắc hẳn Dịch Nguyên cũng bị sang chấn tâm lý suốt một thời gian dài, bởi thái độ ngạo mạn không coi ai ra gì này của cậu ta.
“Thôi! Không đánh nữa, tao mệt rồi.”
Dịch Nguyên: “Thể lực mày như vậy là không được rồi.”
Triệu Cẩn Ngôn giơ ngón giữa với hắn: “Cớt!”
Triệu Cẩn Ngôn nhìn Dịch Nguyên phát bóng tự chơi một mình. Hồi lâu sau, hắn ta đưa vợt cho người phục vụ trong nhà Dịch Nguyên. Nhận lấy ly nước trái cây, uống vài ngụm giải nhiệt.
Triệu Cẩn Ngôn: “Mày với Trình Khả Duy xảy ra chuyện gì vậy?”
Dịch Nguyên không trả lời. Tiếp tục phát bóng.
Triệu Cẩn Ngôn nhịn không được, lại hỏi: “Bạn bè chơi chung bao nhiêu năm, rốt cuộc có chuyện gì mà không bỏ qua được?”
Dịch Nguyên ngừng đánh, hắn vỗ vỗ mặt vợt vào lòng bàn tay định nói gì đó. Đúng vào lúc này, Trình Khả Duy từ xa đi tới. Bọn họ bèn im lặng, cùng quay đầu nhìn.
Dịch Nguyên nhịn không được, mặt không biến sắc mở miệng mắng một tiếng: “Chết tiệt, quên dặn bảo vệ là không được cho cậu ta vào nhà.”
Triệu Cẩn Ngôn ngạc nhiên: “Tụi bây cãi nhau đến mức đó à?”
Dịch Nguyên sầm mặt không đáp.
Lúc này, Trình Khả Duy đã tiến tới gần bọn họ. Vẻ mặt hớt hải, hai mắt dường như cũng hơi sưng lên.
“Dịch Nguyên! Dịch Nguyên.” Trình Khả Duy bước vội đến, ôm lấy cánh tay hắn, nói, “Dịch Nguyên, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Dịch Nguyên hất tay ra, híp mắt nhìn tấm lưới phía trước mà không nhìn cậu ta: “Giữa tôi và cậu chẳng có gì để nói cả. Những gì cần nói thì hôm qua tôi đã nói hết trong điện thoại rồi. Về đi.”
Trình Khả Duy chạy ra trước mặt đứng đối diện với hắn, nắm lấy hai cánh tay hắn, hoảng loạn nói: “Dịch Nguyên, Dịch Nguyên. Tôi thật sự chẳng làm gì hết. Tôi thề là tôi không có nói gì với cậu ta hết.”
Dịch Nguyên im lặng nhìn chằm chằm cậu ta.
Trình Khả Duy bị nhìn như vậy càng hoảng loạn: “Tôi chỉ vô tình để quên điện thoại trên bàn lavabo thôi. Đúng vậy, tôi chỉ vô tình thôi. Tôi đâu biết Lâm Minh Viễn lại có cái tật xấu thích nhìn trộm điện thoại của người khác chứ!”
Dịch Nguyên nhíu mày hất tay cậu ta ra, trầm giọng bảo: “Lâm Minh Viễn đương nhiên không có tật xấu đó rồi. Cậu ấy chỉ vô tình trông thấy chiếc điện thoại cậu vô tình để quên ngay bên cạnh. Trùng hợp là có ai đó vô tình nhắn tin cho cậu, màn hình cũng vô tình sáng lên. Rồi trùng hợp là hôm đó cậu vô tình đổi màn hình chờ thành hình của tôi với cậu. Mà trong bao nhiêu tấm ảnh chúng ta chụp chung với nhau, cậu lại vô tình chọn trúng ngay tấm nhạy cảm nhất để đổi. Tất cả chỉ là “vô tình” thôi, đúng không?”
Trình Khả Duy nhất thời cứng họng không nói được câu nào. Triệu Cẩn Ngôn đứng bên cạnh nghe tới đây, đã bắt đầu lờ mờ hiểu ra đầu đuôi sự việc.
“Trình Khả Duy, trong chuyện này cậu vô tình hay cố ý chẳng lẽ tôi không biết sao?” Hắn nhếch môi cười lạnh một tiếng, “Điện thoại là vật bất ly thân của cậu, vậy mà cậu bảo với tôi là cậu “để quên”?”
Trình Khả Duy run lên một cái: “Tôi…”
Nụ cười trên môi Dịch Nguyên tắt ngấm, vẻ mặt lạnh tanh: “Trình Khả Duy, cậu xem thường trí não của tôi đến mức, dám dùng mấy lời ngụy biện vớ vẩn này để qua mặt tôi.” Hắn nghiêng đầu, liếc đôi mắt hoa đào sắc lẻm về phía cậu ta, “Cậu cho rằng tôi là thằng ngu à?”
Trình Khả Duy nhịn không được khóc rống lên: “Tôi làm vậy còn chẳng phải vì cậu sao!”
Dịch Nguyên nhíu mày: “Vì tôi?” Hắn tức đến bật cười, “Vì tôi bảo cậu làm vậy à?”
Trình Khả Duy giơ ngón trỏ, chỉ vào mặt hắn, gào lên: “Nếu không phải vì thích cậu, tôi cũng chẳng việc gì phải đố kị rồi làm như vậy!”
Dịch Nguyên nhìn ngón tay của cậu ta, nhíu mày. Còn chưa kịp nổi cáu thì Triệu Cẩn Ngôn đã nhanh hơn một bước, đè cánh tay cậu ta xuống.
Trình Khả Duy không quan tâm. Cậu ta khóc nức nở, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, hét lớn đến nỗi giọng nói cũng trở nên khàn đục: “Dịch Nguyên, cậu biết rõ là tôi thích cậu từ lâu rồi mà!!!”
Dịch Nguyên hơi cúi đầu nhéo nhéo ấn đường: “Cậu thích tôi đâu có nghĩa là được quyền giở trò sau lưng tôi, ly gián tôi và bạn trai, khiến tôi và cậu ấy lục đục với nhau?”
Hắn đập đập mặt vợt vào chân mình, nói: “Với lại, chẳng phải ngay từ đầu tôi đã nhiều lần nói rất rõ ràng với cậu rồi sao. Giữa chúng ta ngoài bạn bè thì chỉ là bạn giường, không hơn không kém. Nếu cậu không đồng ý với mối quan hệ này, tôi cũng chẳng ép cậu phải tiếp tục. Chính cậu là người đồng ý thì phải chấp nhận, giữa chúng ta chỉ có vậy.”
Hắn nhìn cậu ta ngây người thoáng ngừng khóc, nói tiếp: “Tôi chưa từng xen vào đời tư cùng các mối quan hệ cá nhân của cậu. Ngược lại, cậu vi phạm nguyên tắc bạn giường, muốn xáo trộn và phá hủy mối quan hệ cá nhân của tôi. Thiết nghĩ cậu không làm được, vậy thì tôi đành phải thay cậu chấm dứt mối quan hệ này thôi. Cả bạn bè lẫn bạn giường, chấm dứt hết đi.”
Triệu Cẩn Ngôn kinh ngạc đến vô thức há mồm, mở to mắt nhìn Dịch Nguyên.
Trình Khả Duy cũng ngẩn ra chốc lát, một giọt nước mắt nữa lại rơi xuống. Rất nhanh sau đó, cậu ta như phát điên, nghiến răng trợn mắt gào lên: “Chúng ta ở bên nhau hơn mười năm. Chẳng lẽ cậu vì một thằng điếm hạng sang sống dưới đáy xã hội chỉ mới chơi qua có một tháng mà trở mặt với tôi sao?”
Vừa buột miệng thốt ra câu đó xong, Trình Khả Duy mới tái mặt nhận ra mình đã giận quá mất khôn. Lỡ lời chọc tức hắn rồi. Cả Triệu Cẩn Ngôn đứng hóng chuyện bên cạnh cũng thầm kêu không xong.
Dịch Nguyên đanh mặt, trầm giọng gằn từng chữ: “Nhân lúc tôi vẫn còn khống chế bản thân chưa ra tay đánh cậu thì cậu mau cút về đi.”
Nếu mất bình tĩnh ra tay đánh người ở đây thì sẽ kinh động đến ba hắn. Hắn chỉ đành nhịn xuống, quát: “Đỗ Siêu, tiễn khách!”
Đỗ Siêu và một đám vệ sĩ đứng gần đó nhanh chóng chạy đến kéo Trình Khả Duy ra.
Dịch Nguyên nói: “Từ giờ trở đi không được cho cậu ta vào đây nữa.”
Đỗ Siêu và đám vệ sĩ đồng thanh nói: “Vâng.”
Trình Khả Duy bị hai người cao to lôi đi, hoảng loạn nói: “Dịch Nguyên, xin lỗi, tôi lỡ lời. Vậy, vậy cậu đánh tôi đi, đánh xong rồi chúng ta làm hòa nhé?”
“Dịch Nguyên, Dịch Nguyên!”
Triệu Cẩn Ngôn nhìn theo, trong lòng bắt đầu cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chỉ trong một ngày, Dịch Nguyên lấy đi một bàn tay của giám đốc Thôi và cắt đứt mối quan hệ mười năm với Trình Khả Duy. Đối với giám đốc Thôi, là bởi vì gã ta đụng vào người của hắn. Chuyện đó liên quan đến vấn đề thể diện, có thể hiểu.
Nhưng Trình Khả Duy thì sao? Lẽ nào chỉ vì cậu ta giở trò khôn lỏi qua mặt hắn?
Triệu Cẩn Ngôn không biết, nhưng chắc chắn một điều là tất cả đều liên quan đến Lâm Minh Viễn.
Chần chừ hồi lâu, hắn ta nhịn không được, hỏi: “Dịch Nguyên, mày… với Lâm Minh Viễn là sao vậy?”
Dịch Nguyên không để ý, nói: “Sao là sao?” Hắn đưa vợt cho người phục vụ, rồi cầm ly nước trái cây, nhíu mày uống một ngụm.
Triệu Cẩn Ngôn suy nghĩ một lát, mới nói: “Mày thích Lâm Minh Viễn à?”
Dịch Nguyên suýt phun một ngụm nước trái cây vừa mới uống ra ngoài.
Hắn bị sặc ho khan mấy tiếng, đặt ly thủy tinh trở lại trên mâm bạc để người phục vụ rời đi, nhìn Triệu Cẩn Ngôn với ánh mắt không thể tin được: “Mày điên à?”
Triêu Cẩn Ngôn: “Tao không điên, nhưng sao mày phản ứng dữ thế.”
Dịch Nguyên trợn mắt: “Là bởi vì câu hỏi điên rồ của mày đó!” Hắn chỉ chỉ bản thân mình, nói, “Tao, thích Lâm Minh Viễn?”
Triệu Cẩn Ngôn ngờ vực: “Chẳng lẽ không phải à.”
Dịch Nguyên giống như vừa nghe xong câu chuyện hài hước nào đó vậy. Hắn bật cười một tiếng, nói: “Chuyện khủng khiếp vậy sao xảy ra được.”
Triệu Cẩn Ngôn tặc lưỡi: “Chậc.” Hắn ta chợt nghĩ ra gì đó, cười khà khà bảo, “Cơ mà nếu đem đi viết thành tiểu thuyết. Hoa Phong Nhã là ánh trăng sáng trong lòng mày. Lâm Minh Viễn có khi nào sẽ trở thành nốt ruồi son gì gì đó không.”
Dịch Nguyên dựng ngón giữa với hắn ta, cười cười nói: “Đi chết đi.”
Sau khi Triệu Cẩn Ngôn về. Đến chiều, lúc hắn vừa tắm xong. Định gọi điện cho Lâm Minh Viễn thì bị ba gọi xuống nhà kính Greenhouse* uống trà chiều. Nhà kính Greenhouse này được xây dựng theo lối kiến trúc Victotian cổ điển, có diện tích hơn 120.000m2. Toàn bộ khung thép đen đều được lợp kính hoàn toàn. Bên trong trồng đủ loại hoa và cây xanh muôn màu muôn vẻ. Gần cuối dãy phía trước còn có một đài phun nước bằng đá rất to kiểu cổ điển, trông vô cùng lãng mạn.
Vườn thượng uyển trăm hoa đua nở này là món quà ba hắn đặc biệt mời kiến trúc sư nổi tiếng người Anh thiết kế, để xây tặng mẹ hắn lúc mới cưới.
Dịch Nguyên ngồi uống trà chiều cùng ông trên bộ bàn ghế cổ điển, đặt chính giữa nơi có mái vòm hình bán cầu. Trên bàn bày trí trà bánh kiểu Anh trông rất ngon miệng. Xung quanh là hoa cỏ đua nhau khoe sắc, tỏa hương thơm ngát.
Âm thanh nước chảy róc rách từ đài phun nước đằng xa, mang đến cảm giác tao nhã thư thái vô cùng. Đến những đóa hồng nho nhỏ trên tách trà sứ xương Lavender Rose* của hãng Royal Albert mà mẹ hắn thích, khi đặt ở đây cũng trở nên tinh xảo đáng yêu hơn hẳn ngày thường. Thế nhưng tất cả chỉ ngon miệng và thư thái khi người ta thật sự được thư giãn, thưởng thức trà chiều đúng nghĩa mà thôi.
Dịch Nguyên thích Wedgwood* sang chảnh phá cách, mẹ hắn lại thích Royal Albert hường phấn lãng mạn. Ba không có yêu cầu hay sở thích gì đặc biệt với gốm sứ nên tất cả đều chiều theo ý mẹ. Mặc dù mẹ cũng giống hắn, không nhìn được màu đỏ. Nhưng bà lại mê mấy thứ hường phấn, bất chấp việc mình không còn đeo được kính áp tròng lọc màu như thời còn trẻ. Sự cố chấp với màu hồng của phụ nữ chính là điều hắn không thể hiểu nổi. *Wedgwood: Cũng là tên của một hãng gốm sứ nổi tiếng. Hình bên trên là một trong số những sản phẩm nổi tiếng của hãng này.
Tuy nhiên lúc hắn ở nhà, mấy bộ trà cho hắn uống đều được dùng Polka Rose* hoặc Moonlight Rose*. Sau này lớn lên, hắn cảm thấy Polka cứ như đồ chơi cho con nít vậy. Một thằng con trai lớn đầu rồi mà dùng kiểu tách chấm bi cute hột me đó cứ cấn cấn thế quái nào. Cho nên từ đó về sau đều chỉ dùng Moonlight. *Moonlight Rose (Hai loại Polka và Moonlight này đều là sản phẩm của hãng gốm sứ Royal Albert)
Bình thường khi có hắn uống trà, lẽ ra trên bàn đều bày Moonlight Rose. Vậy mà hôm nay lại cố tình bày Lavender Rose, cứ như đang muốn trêu ngươi hắn vậy. Theo thói quen và hiểu biết của hắn đối với ba. Thì hành động này có nghĩa là ba đang không hài lòng điều gì đó về hắn.
Từ lúc bước vào trông thấy bộ gốm sứ đáng yêu này, Dịch Nguyên liền căng thẳng trong lòng. Giống như quay ngược lại thời điểm đó. Thời điểm mà ba muốn hắn từ bỏ Hoa Phong Nhã.
Ba vẫn như vậy, chưa từng thay đổi. Luôn rất giỏi giày vò tra tấn tinh thần người khác. Chỉ một bộ ấm trà xinh xắn đáng yêu, cũng đủ khiến hắn hồn vía lên mây, đứng ngồi không yên.
Bị hành hạ đánh cờ vua trong tâm trạng thấp thỏm gần nửa ngày. Cuối cùng Dịch Nguyên chẳng thắng được ván nào. Trà bánh cũng chẳng nếm ra được vị gì. Ba nhìn hắn bằng ánh mắt ngán ngẩm, rồi bảo quản gia cất bộ cờ đi.
“Anh còn trẻ vậy mà đầu óc đã không dùng được rồi.”
Dịch Nguyên buột miệng chống chế: “Đó là do Lavender Rose của mẹ đáng yêu quá đó! Làm con chẳng tập trung được gì cả.”
Dịch Quân nhấp một ngụm trà, nghe hắn nói xong thì hơi ngừng lại động tác. Ông ngước mắt nhìn hắn chốc lát, mới nói: “Anh đừng có lươn lẹo.”
Dịch Nguyên từ nhỏ đã không thích chơi cờ. Mấy thể loại ngồi yên một chỗ tập trung tư tưởng bày mưu tính kế gì gì đó, hắn thật sự không có kiên nhẫn. Riêng bài Hoa hay mạc chược thì hắn còn hứng thú. Chơi mạc chược thỉnh thoảng còn có thể moi hết tiền của ba và ông ngoại. Đánh cờ thì chịu.
Thế nhưng Dịch Nguyên vẫn phải học chơi cờ. Vì ba nói tính tình hắn quá nóng nảy. Cần học cách điều chỉnh lại. Chơi cờ hay viết thư pháp cũng là một hình thức tu dưỡng rất tốt. Thư pháp thì thôi đi. Hắn thích nghệ thuật, nhưng bảo hắn căng cơ mắt, gồng cơ tay ra mà làm nghệ thuật thì xin kiếu. Cuối cùng hắn vẫn chọn học đánh cờ.
Vốn dĩ ba không ép hắn nhất định phải học loại cờ nào cả, miễn là cờ thì đều được. Hắn cũng chưa từng muốn tự làm khó chính mình. Tuy nhiên, hắn chọn cờ vua vì đó là một trong hai loại cờ mà Hoa Phong Nhã thích chơi nhất ngoài cờ vây.
Ban đầu hắn định học cờ vây. Sau đó phát hiện quá khó, nên đành bỏ một chọn hai, học cờ vua. Không ngờ cờ vua cũng khó kinh khủng. Có chăng là chỉ dễ hơn cờ vây thôi.
Tính ra ba hắn giỏi đánh cờ vua nhất, nhưng lại bại dưới tay Hoa Phong Nhã. Có lẽ điều duy nhất khiến ông công nhận và tán thưởng cậu ấy, chính là bộ óc thiên tài kia.
Lúc này, ông đột nhiên hỏi: “Dạo này anh với con trai của Phó chủ tịch Ngôn tiến triển thế nào rồi?”
Quả nhiên…
Dịch Nguyên cố để bản thân thả lỏng, nói: “Bọn con chỉ mới gặp nhau có một ngày thôi mà. Tiến triển được gì đâu.”
Dịch Quân nhướng mày: “Tôi tưởng sau lúc đi vệ sinh ở Clubhouse, anh đã đột phá tới bước rút ngắn giai đoạn rồi mà.”
Chậc.
Ông lại nói: “Theo lời anh thì sau hôm đó là không còn tiến triển nữa.” Ông đặt tách trà xuống bàn, “Anh làm gì hơn cả tháng trời mà vẫn không có tiến triển?”
Đương nhiên là cả tháng nay, Dịch Nguyên ngoài công ty thì chỉ chạy thẳng một đường về nhà với Lâm Minh Viễn. Ba không nhắc đến Ngôn Diệp Thành, hắn cũng quên béng mất trên đời này còn có một người như vậy.
Từ lần cuối cùng Ngôn Diệp Thành nhắn tin, bảo phải đi công tác nước ngoài một tháng. Tới nay anh ta không nhắn tin gọi điện. Hắn cũng vì chuyện Lâm Minh Viễn và công việc bận rộn, nên đã quên mất phải giữ liên lạc với anh ta.
Lời này của ba khiến hắn chợt nhận ra. Suốt một tháng nay, cuộc sống của hắn chỉ xoay quanh Lâm Minh Viễn. Thế nhưng, chuyện quan trọng trước mắt là hắn phải trả lời câu hỏi này của ba như thế nào.
Rõ ràng là ba đang rất không hài lòng về việc hắn cứ quấn lấy Lâm Minh Viễn, mà lơ là với Ngôn Diệp Thành. Hơn nữa, một tháng này hắn lại còn bỗng dưng rất biết quản nửa thân dưới. Đi làm xong về nhà chứ không tìm người mới. Cộng thêm chuyện giám đốc Thôi và Trình Khả Duy đến làm ầm ĩ sáng nay. Có lẽ là chất xúc tác, khiến ba bắt đầu nghi ngờ rằng hắn thật sự có ý muốn nghiêm túc với Lâm Minh Viễn.
Thảo nào Triệu Cẩn Ngôn hiểu lầm hắn thích Lâm Minh Viễn. Ngay cả Triệu Cẩn Ngôn cũng hiểu lầm, chẳng trách ba hắn lại nghi ngờ.
Dịch Nguyên nói: “Ngôn Diệp Thành bận công tác ở nước ngoài. Con cũng bận việc bên công ty, bọn con không có thời gian gặp nhau.” Hắn rũ mắt, nói, “Với lại anh ta đâu phải sự lựa chọn duy nhất của con…”
Dịch Quân ngắt lời hắn: “Trước đó không phải, nhưng bây giờ thì Ngôn Diệp Thành chính là sự lựa chọn duy nhất của anh.”
Dịch Nguyên ngẩng đầu lên nhìn ông.
Dịch Quân thong thả nhịp nhịp ngón tay trên bàn: “Phó chủ tịch Ngôn đã đắc cử, trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị Ngân hàng LS rồi. Sắp tới phía Ngân hàng sẽ chính thức công bố.”
Dịch Nguyên khó hiểu: “Nhưng ba cũng là Chủ tịch mà?”
Dịch Quân gật đầu cười cười: “Phải, tôi cũng là Chủ tịch. Nhưng điều đó không quan trọng. Điều quan trọng mà tôi muốn nói đến ở đây là…”
Ông quay đầu nhìn ra ngoài sân cách một dãy kính trong suốt, từng câu từng chữ thốt ra đều khiến người nghe phải chấn động: “Cậu ruột của Ngôn Diệp Thành vừa đắc cử Thượng nghị sĩ. Chính thức trở thành thành viên của Thượng nghị viện.”
Dịch Nguyên giật mình kinh ngạc, mở to mắt nhìn ông: “Cái gì?”
Dịch Quân nhếch môi cười: “Báo đài sẽ sớm đưa tin thôi. Dịch Nguyên, giờ thì anh hiểu rồi chứ?”
Cậu ruột Ngôn Diệp Thành vậy mà lại đắc cử Thượng nghị sĩ!
Thường thì thành viên của Thượng nghị viện đều được bổ nhiệm vào làm trong các lĩnh vực như ngân sách hoặc tư pháp. Hơn nữa, còn có quyền đề xuất hoặc sửa đổi luật. Ngồi ở vị trí đó được hưởng bao nhiêu đặc quyền, chỉ vừa nghĩ đến thôi là đã thấy trong lòng dao động rồi.
Bảo sao đến tận giờ Ngôn Diệp Thành vẫn im hơi lặng tiếng. Bởi vì anh ta biết, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chủ động liên lạc với anh ta.
Dịch Nguyên nhịn không được, cúi đầu ôm trán bật cười: “Con hiểu rồi, con sẽ cố gắng thu xếp, dành nhiều thời gian hơn với Ngôn Diệp Thành.”
Dịch Quân: “Đây là cơ hội tốt, anh nhất định phải nắm bắt cho bằng được.”
Dịch Nguyên gật đầu: “Vâng.”
Ông lại nói: “Còn bạn trai kia của anh, nếu chơi đủ rồi thì mau chóng giải quyết đi. Tránh làm tổn thương tình cảm với Ngôn Diệp Thành.”
Dịch Nguyên: “Ngôn Diệp Thành biết rồi, với lại anh ta cũng khá thoáng với mấy chuyện này nên không sao đâu ba.”
“Thoáng thì thoáng. Nhưng trong thời gian đầu bồi dưỡng tình cảm, anh cũng phải giữ ý tứ, cho nhà bên kia chút thể diện chứ.” Ông liếc hắn một cái, “Mặc dù trong chuyện yêu đương, hình tượng của anh đã nát đến không thể nát hơn được nữa rồi.”
Dịch Nguyên bất lực: “Ba àaaa, con đâu tới mức đó chứ!”
Ông không thèm để ý đến hắn, cúi đầu uống trà, nói: “Hoặc chí ít cũng phải giải quyết sạch sẽ trước lúc đính hôn. Tôi đã xem ngày rồi, nếu anh và Ngôn Diệp Thành tiến triển thuận lợi và không có gì thay đổi. Cuối năm nay sẽ tổ chức lễ đính hôn.”
Từ giờ đến cuối năm còn khoảng tám tháng nữa. Chỉ sợ là chưa hết tháng sau, Dịch Nguyên đã chơi chán Lâm Minh Viễn rồi. Nếu ba đã nói vậy thì hắn hoàn toàn không cần phải lo lắng gì về việc đó nữa.
Vấn đề còn lại là vẫn chưa tìm được Hoa Phong Nhã. Lẽ nào cứ như thế mà lập gia đình sao?
Hoa Phong Nhã là mối tình đầu của hắn. Là người cho hắn biết thế nào là trúng tiếng sét ái tình. Hắn theo đuổi cậu từ cái thời cả hai vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường. Dây dưa đến nay cũng đã sáu năm.
Dịch Nguyên từng mơ ước hắn và cậu sau này có thể giống như ba mẹ hắn. Mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Thế nhưng, trái tim cậu chưa bao giờ có chỗ dành cho hắn.
Theo đuổi sáu năm, rời đi hơn bốn tháng. Tất cả mọi nỗ lực đều dẫn đến thất bại. Lẽ ra hắn nên sớm từ bỏ rồi mới phải. Chuyện đã tới nước này, rốt cuộc hắn còn chần chừ do dự cái gì nữa chứ?
Lẽ nào hắn vẫn còn nuôi hi vọng. Rằng, biết đâu cậu sẽ hồi tâm chuyển ý, chấp nhận tình cảm của hắn?
Hay là hắn muốn có một cái kết. Một lời cự tuyệt tàn nhẫn cuối cùng để hoàn toàn chết tâm mà từ bỏ?
Mặt trời bị mây che phủ, khiến vạn vật đều trở nên ảm đạm. Bên ngoài, mưa bắt đầu nặng hạt. Dịch Nguyên đặt tách trà xuống bàn, quay đầu nhìn ra ngoài.