Trần Tu Vũ ngồi bên cạnh ruộng lúa, lặng lặng nhìn những cây lúa đong đưa trong làn gió nhẹ. Tô Quý ngồi ngay đằng sau anh khoảng mấy mét, cậu ngồi cùng anh như thế này cũng sắp mấy tiếng rồi, không nói gì, cũng không làm gì, so với làn gió nhẹ thổi qua còn yên tĩnh hơn.
Trần Tu Vũ cảm thấy Tô Quý rất thần kỳ, có thể che giấu sự tồn tại của bản thân giỏi như vậy, có lẽ đây chính là điểm đặc biệt của chuột, không khiến người khác chú ý mới có thể sinh tồn tốt hơn.
Tô Quý dường như không để lại dấu vết gì, cứ thế làm bạn với anh, làm thi thoảng anh có ảo giác rằng giữa đồng ruộng mệnh mông này chỉ có một mình mình, nhưng mỗi khi quay đầu lại, đều có thể nhìn thấy Tô Quý đang nhìn anh cười.
Trần Tu Vũ khác với Tô Quý, anh không phải một người có thể chịu được cô đơn thời gian dài, thói quen của anh là sống giữa nhiều người, cũng chẳng màng đến việc chỉ có thể giao lưu với người khác thông qua tab, vốn dĩ lý do anh vẫn luôn ngây ngốc tại đây chỉ là đang đợi cơ thể hồi phục lại một chút thôi.
“Người trong nhà anh không suốt ruột à?” Tô Quý ở phía sau lưng anh nhẹ nhàng hỏi một câu.
Trần Tu Vũ xoay người, cười gật đầu mấy cái, vẫy vẫy tay về phía Tô Quý.
Tô Quý chạy tới ngồi xuống bên người anh, cậu biết Trần Tu Vũ không phải chỉ có một mình, anh ấy có bố mẹ, có người nhà, Trần Tu Vũ đang mất tích trong mắt người nhà nửa năm, có thể tưởng tượng ra được trong thời gian này họ đã trải qua bao nhiều đau khổ.
Cậu còn nhớ nhà tôi ở đâu không? Trần Tu Vũ viết trên tab.
“Tất nhiên là nhớ rõ rồi.” Tô Quý cười, cậu cũng không phải Đinh Mùi, mỗi sự kiện trải qua cậu đều có thể nhớ rõ, huống chi đây còn là nhà Trần Tu Vũ.
Sau khi tôi về nhà rồi, cậu có thể đến tìm tôi.
“Thật không?” Tô Quý rất kinh hỷ ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, “Sẽ không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ?”
Tôi cũng không thể nào nghỉ ngơi cả 24 tiếng một ngày mà.
“Cũng đúng,“ Tô Quý chống cằm nhìn Trần Tu Vũ, anh ấy thực sự không phải là người kia, nhưng loại cảm giác ấm áp an tâm này lại giống đến kinh người, làm cho cậu khó có thể dứt bỏ, “Vậy nếu ngày nào tôi cũng đến tìm anh thì sao?”
Đến nhà chơi game với tôi đi, dù sao thì ngày nào tôi cũng chơi. Trần Tu Vũ cười cười, không biết tại sao, tuy là Tô Quý rất thích cười nhưng sâu trong nụ cười của cậu luôn mang theo một tia cô đơn nhàn nhàt, có đôi khi anh cảm thấy Tô Quý giống như một người em trai vậy, làm cho người ta không kìm được mà hơi đau lòng.
“Tôi không chơi đâu.” Tô Quý hơi ngượng ngùng, điểm này cậu giống với Đinh Mùi, hai người cậu không quá tình nguyện tiếp xúc với mấy thứ đồ chơi của nhân loại lắm, cảm thấy không thú vị, nhưng nếu là cùng với Trần Tu Vũ, thật ra cậu lại muốn thử xem sao.
Tôi dạy cho cậu, dễ lắm, thật ra chính là chạy theo Quý Kiêu là được rồi, thi khoảng tôi đi theo cậu ấy, ngủ một giấc xong thức dậy cũng không có vấn đề gì.
Trần Tu Vũ nhớ tới mỗi lần Quý Kiêu mắng chửi khi biết anh treo máy lại hơi muốn cười, tuy Đinh Mùi là một con Mèo Chín Đuôi, nghe rất trâu bò, nhưng vẫn phải thừa nhận một điều là người như Quý Kiêu rất thích hợp với cậu.
Anh nhìn Tô Quý, viết lên tab một câu, người trước kia mà cậu nói, cậu thích người ấy à?
“Thích,“ Tô Quý nghĩ nghĩ, ngón tay nhẹ moi moi dưới đất một chút, “Có điều không giống như là Đinh Mùi với Quý Kiêu, tôi chỉ là...... Anh có thể hiểu được cảm giác đó không, anh dùng thời gian rất dài, bỏ ra rất nhiều tâm huyết chỉ là vì một người, nhưng chờ đến lúc anh quay lại, lại phát hiện ra người đó đã không còn ở chỗ đó từ lâu rồi.”
Trần Tu Vũ cười, là cảm thấy những điều người đó làm cho cậu, rồi cả những điều cậu làm vì người đó đều trở nên vô nghĩa à?
“Ừm, giống như bị rút cạn ra vậy,“ Tô Quý gật đầu, tay vẫn còn vô thức moi dưới đất, “Anh ấy thậm chí còn không biết được tôi rất biết ơn anh ấy, tôi làm nhiều như vậy, chỉ là để có thể nói với anh ấy một tiếng cảm ơn.”
Trần Tu Vũ duỗi tay kéo tay Tô Quý qua, cúi đầu lau bùn trên tay cậu đi, lại lấy tab qua.
Có nhưng chuyện không cần phải nói cảm ơn, có tâm, người ta sẽ cảm nhận được.
“Anh ấy biết sao?” Tô Quý nhìn chữ viết đẹp đẽ của Trần Tu Vũ trên tab
Những điều anh ấy làm có lẽ cũng không phải vì sự biết ơn của cậu, Trần Tu Vũ vỗ vỗ Tô Quý.
Rất lâu rồi Quý Kiêu không lên game nữa, từ sau khi Trần Tu Vũ ngủ đi thì anh đổi lại hết tất cả mật khẩu xong cũng không vào lại nữa. Sau khi Trần Tu Vũ tỉnh lại anh mới bắt đầu đăng nhập vào nhân vật bắt đầu chơi.
Nhưng mà Trần Tu Vũ vẫn chưa thể online, cho nên anh chỉ đăng nhập vào rồi điều khiển nhân vật đi khắp nơi, giúp Phao Phao kiếm một vài trang bị mới, tuy rằng vẫn là một mình, nhưng cảm giác lại khác biệt.
“Cái bí kịp quỷ này, còn nhặt được toàn đồ linh tinh nữa!” Quý Kiêu ngồi xổm trên ghế, một quyển bí kíp mà đánh cả một buổi sáng vẫn chưa ra.
“Anh vào cái cửa này bảy lần rồi,“ Đinh Mùi ghé lên vai anh nhìn màn hình, cậu không hiểu trò chơi này, chỉ biết là Quý Kiêu vẫn lăn lộn mãi ở chỗ này, “Có phải anh lạc đường rồi không?”
“Đừng chọc tôi cười.....” Quý Kiêu duỗi tay ra sau xoa mặt cậu.
Đang lúc chuẩn bị vào ải lần thứ tám, hệ thống đột nhiên tinh một tiếng vang lên thông báo, anh nhìn thoáng qua chữ phía dưới hơi sửng sốt.
“Mẹ anh online rồi kìa!” Đinh Mùi cũng nhìn phía dưới màn hình, thấy được dòng chứ Đường Phao Phao đã online thì rất vui vẻ chỉ vào kêu lên.
Quý Kiêu cũng rất kích động, nhưng lời Đinh Mùi nói làm anh cực kỳ bất đắc dĩ: “Là Vợ! Khi nào thì cậu mới nhận được mặt chữ cho đàng hoàng đây......”
“Cũng giống nhau.” Đinh Mùi chẳng hề để ý.
“Mẹ tôi với cậu làm sao giống nhau được.” Quý Kiêu nhìn thoáng qua, Đường Phao Phao đang ở online ở trong sân nhà, anh nhanh chóng điều khiển nhân vật trở về nhà.
Đinh Mùi nghe anh nói xong thì sửng sốt một hồi mới phản ứng lại được: “Anh nói ngược rồi.”
“Không hề.” Quý Kiêu rất khẳng định mà trả lời.
“Tạo phản!” Đinh Mùi tát một lái lên lưng anh.
Quý Kiêu bổ nhào xuống bàn phím ho khụ khụ một hồi: “Tạo phản rồi, tạo phản rồi, tôi là vợ của cậu được chưa.”
“Ừm,“ Đinh Mùi rất vừa lòng hơi gật gật đầu, lại nhìn màn hình, “Trần Tu Vũ về nhà rồi à?”
Trần Tu Vũ đã về nhà được một tuần rồi, mẹ anh vẫn còn chưa khôi phục lại tinh thần từ niềm vui mừng như điên khi đứa con mất tích quay trở lại, cứ năm phút lại đẩy cửa vào nhìn một cái.
Mỗi lần mẹ đi vào Trần Tu Vũ sẽ cầm lấy một cái tấm bìa cứng dựng lên hướng về phía bà vẫy vẫy một chút, trên mặt bìa ghi 3 chữ: Con ở đây.
“Uống chút trà nhuận phổi này đi, đêm qua con lại ho cả đêm.” Mẹ đi đến đặt hai ly trà lên bàn, “Bạn nhỏ này cũng uống một chút, táo mùa thu thôi.”
“Cảm ơn dì ạ.” Tô Quý đứng lên nhận lấy chén trà uống một ngụm.
Để tôi múa cho cậu xem. Trần Tu Vũ đánh ra một hàng chữ trên màn hình cho Quý Kiêu.
Vừa gõ xong thì, nhân vật của Trần Tu Vũ chạy vào trong phòng, sau đó có thể thấy được hàng chữ này cùng với Đường Phao Phao Loli ngực lớn hiện lên bên màn hình Quý Kiêu, sửng sốt một lúc Quý Kiêu mới gõ ra một câu, cậu múa như thế này tôi nhìn cũng chán rồi.
Không phải múa cho cậu xem. Trần Tu Vũ cười, Tô Quý chỉ nhân vật uy phong đang cầm thanh đao to trên màn hình: “Đây là Quý Kiêu à?”
Trần Tu Vũ gật đầu.
Cậu về nhà rồi? Nhân vật uy vũ cầm đại đao vẫn luông chạy quanh Đường Phao Phao.
Ừm, về được mấy ngày rồi, Đường Phao Phao nhảy nhảy tại chỗ mấy cái.
Ngực lớn......
Tới sờ đi.
Đệt!
Tô Quý nhìn Trần Tu Vũ vẫn luôn vừa cười cừa gõ chữ cảm thấy có chút không khớp, một Trần Tu Vũ ngày thường luôn luôn an tĩnh trầm ổn thế mà lên trò chơi lại cư nhiên nói chuyện như vậy, đúng thật là.......
“Nếu không phải tôi đang đứng bên cạnh nhìn anh,“ Tô Quý đặt chén trà xuống, “Chắc chắn tôi sẽ không thể tin được người này là anh, quá đáng khinh.”
Trần Tu Vũ cười cười, ngón tay búng nhẹ lên trán Tô Quý một cái, đang gõ mấy chữ trên khung chat lại xóa hết đi.
Làm sao bây giờ, đây mới thật sự là tôi nè.
“Cũng khá tốt,“ Tô Quý xoa trán nằm bò xuống mặt bàn bên cạnh, cười thực sự vui vẻ, “Tôi thích anh như thế này.”
Tôi khá thích lúc anh cười như bây giờ vậy.
“Từ sau khi biết anh thì tâm tình tôi tốt hơn rất nhiều,“ Tô Quý uống một ngụm trà, “Không còn ngày nào cũng tự hỏi tại sao mình lại tồn tại ngây ngốc trên thế giới này nữa.”
Trần Tu Vũ mỉm cười xóa đi mấy dòng chữ, lại nhắn cho Quý Kiêu một câu, trang bị của tôi đâu?
Đánh không ra bí kíp, có khả năng hệ thống biết tôi muốn đánh trang bị cho cậu nên đen mất, nhân vật của cậu vẫn luôn đen đến mức tỏa sáng mà đúng không.
Thế thì không mặc nữa, Trần Tu Vũ cười cười, nhìn Tô Quý, tôi múa thoát y cho cậu xem.
Tô Quý nhìn Đường Phao Phao trên màn hình vừa múa vừa cởi từng trang bị ra, sặc một ngụm trà, nhanh chóng lấy tay che miệng rút tờ giấy ra lau.
Chưa chờ cậu lau xong, đoán chừng là Quý Kiêu bên kia tâm tình cũng không tồi, thế mà cũng bắt đầu cởi đồ, nhân vật uy vũ cầm đại đao cũng bắt đầu vừa nhảy vừa thoát y, đến cuối cùng hai người đều chỉ còn lại quần lót.
Tô Quý cười kinh ngủng khiếp, cười đến mức mỏi hết cả cơ bụng. Đã rất lâu rồi cậu chưa từng cười vui vẻ như vậy, làm cậu nhớ tới hơn hai trăm năm trước, đêm đó uống chút rượu trái cây vào, chuột xám nhỏ kêu chít chít, người kia cầm bình rượu cười cả đêm.
Bây giờ lại có cảm giác quen thuộc như vậy, đã rất lâu rồi lòng cậu mới có thể kiên định như vậy.
Tô Quý ghé lên trên bàn cười, cuối cùng vùi mặt vào cánh tay, không cách nào ngăn được nước mắt, cứ như vỡ đập mà tràn ra.
Tay Trần Tu Vũ xoa cổ cậu, nhẹ nhàng gãi trên tóc.
Loại cảm giác giống với độ ấm lòng bàn tay của người kia năm đó làm lòng Tô Quý khẽ run lên, nghiêng mặt hé nửa mắt nhìn Trần Tu Vũ nghẹn ngào: “Thật ra tôi rất sợ hãi.”
Sợ cái gì?
Có một ngày anh cũng sẽ biến mất.
Trần Tu Vũ xoa xoa giọt lệ đang treo trên khóe mắt Tô Quý, như thế này đi, nếu cậu muốn nói cảm ơn với tôi, thì bây giờ nói luôn đi.
Tô Quý chớp chớp mắt nhìn gương mặt bình tĩnh của anh, do dự một chút, “Cảm ơn anh, có thể cho tôi vui cẻ như vậy, cảm ơn anh đã làm cho tôi cảm thấy rất......kiên định.”
Trần Tu Vũ gật đầu, lại tiếp tục gõ trên màn hình.
Vậy là được rồi, nếu có một ngày, tôi không còn nữa, ít nhất đã biết cậu muốn nói với tôi những lời này.
Tô Quý lau nước mắt liều mạng gật đầu.
Cậu sẽ không giống với Đinh Mùi, có được một cái kết cục có thể nhìn thấy như vậy, nhưng cậu còn phải đi bao lâu, cuối cùng sẽ dừng lại ở nơi nào, không ai biết cả, nhưng giống như tôi, cậu sẽ không một mình mà là hai người, hay sẽ có rất nhiều người nữa.
Phải quý trọng tất cả những ai bên cạnh mình nha, Tô Quý.
Nước mắt vốn rất vất vả mới ngừng lại được của Tô Quý lại một lần nữa trào ra, cậu hơi mất không chế mà bổ nhào lên người Trần Tu Vũ khóc lớn, cuối cùng dứt khoát nhấc chân ngồi lên đùi Trần Tu Vũ, úp lên vai anh khóc đến mức cả người run lên.
Trần Tu Vũ không nhúc nhíc, nhẹ nhàng vỗ trên lưng Tô Quý.
Tiếng khóc thống khoái của Tô Quý đã làm kinh động đến mẹ Trần, bà đẩy cửa ra thò đầu vào hỏi thăm: “Đây là làm sao vậy?”
Trần Tu Vũ thuận tay cầm lấy tấm bìa trên bàn vẫy vẫy về phía bà.
“Mẹ biết con ở đây rồi,“ Mẹ trần nhíu mày, “Mẹ đang muốn hỏi làm sao con làm đứa nhỏ này khóc rồi?”
Trần Tu Vũ vòng tay ra sau lưng Tô Quý, viết nhanh xuống mấy chứ, con trêu cậu ấy chút ấy mà, không sao đâu, mẹ có gì bận thì cứ đi đi.
Sau khi mẹ Trần nhẹ nhàng đóng cửa lại, Tô Quý vẫn còn khóc thêm một hồi lầu nữa, cuối cùng cảm giác khóc đến mức tuyến lệ không sản xuất nước mắt kịp nữa mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Trần Tu Vũ: “Có phải vừa rồi dì đến phải không?”
Trần Tu Vũ cười gật đầu.
“A...Chắc là làm dì sợ rồi.” Tô Quý hơi ngượng ngùng, xoay người rút tờ khăn giấy đắp lên mặt.
Trần Tu Vũ lấy khăn giấy trên mặt cậu xuống, đưa tab đến trước mặt cậu, chân tôi tê rần rồi.
Bây giờ Tô Quý mới kịp phản ứng lại, nhanh chóng nhảy xuống khỏi đùi Trần Tu Vũ: “Tôi không biết......”
Đi rửa mặt đi, tôi dẫn cậu ra ngoài ăn chút gì đó. Trần Tu Vũ chỉ toilet trong phòng ngủ.
“Ừm.” Tô Quý chạy nhanh đến toilet, sau khi đóng cửa lại thì nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ ngầu lên vì khóc của mình, sưng như đôi mắt của một con thỏ vậy.
Cậu tùy tiện tạt ít nước lên mặt, tuy là vừa rồi khóc như vậy, nhưng trong lòng lại không hề đau khổ, chỉ cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng, những mất mát cùng với nỗi cô đơn không thể nói cho ai đè ở trong lòng mấy trăm năm cùng như thể bị cuốn đi theo dòng nước mắt rồi.
Rất nhẹ nhàng.
Cậu cười với thân ảnh trong gương của mình một chút, cảm ơn ngươi đã làm cho ta có được ngày hôm nay, có được những gì trước mắt này.
Cảm ơn Tô Quý, cảm ơn Trần Tu Vũ, cảm ơn Đinh Mùi, cảm ơn những người sắp sửa gặp trong tương lai, sẽ xuất hiện trong cuộc đời dài dằng dặc của cậu, tất cả đều chứng minh rằng cậu đã từng chân thận mà tồn tại trên thế giới này.
Trước nay đều không phải một mình, về sau cũng sẽ không cô đơn.
“Chúng ta đi ăn cái gì vậy?” Tô Quý rất ít khi đi ăn ở bên ngoài, cậu thích tự mình nấu mặc dù tay nghề chẳng ra sao, Đinh Mùi vẫn luôn nói cậu nấu cơm rất khó ăn, lần nào cũng là bởi vì quen biết cậu lâu rồi nên mới không thể không ăn, có điều, kể cả như vậy cậu cũng thích tự mình nấu, có thể làm cậu nhớ đến một người đàn ông kia, nấu cơm cũng chẳng ra sao, nhưng lần nào cũng sẽ chừa ra một chút để mang cho chuột xám nhỏ ăn.
Đi ăn thịt dê đi, nên bồi bổ một chút.
Trần Tu Vũ dẫn theo cậu chậm rãi đi dọc theo đường nhỏ, anh cùng với Tô Quý rất trái ngược, hứng thú lớn nhất của anh ngoại trừ múa thoát y với treo máy ở trên game ra chính là đi ăn tới ăn lui ở các loại quán ăn.
Gần nhà quán nào có đồ ăn như thế nào anh đều biết hết.
“Anh đúng là nên bồi bổ vào, sắc mặt không lúc nào tốt hết,“ Tô Quý cúi đầy khảy khảy cái lục lạc trên cổ tay, “Từ sau khi anh tỉnh thì cái lục lạc này không còn kêu nữa.”
Cậu muốn nghe à?
“Ừm, trước đây ngày nào cũng vang, vang lên rồi tôi mới đi ngủ.”
Trần Tu Vũ cười cười, giơ tay lên búng ngón tay bên tai cậu một cái, lục lạc trên cổ tay cậu đột nhiên vang lên một tiếng chuông nhẹ nhàng.