Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 67: Phiên ngoại 4



Đó là một ổ mèo con rất đặc biệt, Mèo tam thể mẹ nhìn đàn con của mình.

Tất cả những con khác đều là vằn, chỉ có một mình nó là đen tuyền, mèo tam thể mẹ lay đứa con đen tuyền này qua lại nhìn rất nhiều lần, bố của mấy đứa nhỏ này cũng là mèo vằn mà, tại sao trong số bọn trẻ lại có một đứa màu đen?

Mèo đen nhỏ là con nhỏ nhất, còn chưa mở mắt, nhưng trong lúc tranh dành núm vú mới anh chị em thì lại cực kỳ lợi hại, dẫm lên đầu mèo khác, luôn là đứa đầu tiên tìm được ti, rất khỏe mạnh.

Mèo mẹ lười biếng nằm im dưới ánh nắng mặt trời, cảm thấy mỹ mãn mà nhìn một ổ mèo con đang lúc nhúc trong lòng mình, quan tâm làm gì, dù sao cũng là do mình sinh ra, có một đứa đặc biệt cũng khá tốt.

Nhưng từ sau khi tất cả những đứa con của mình đều mở mắt rồi, Mèo mẹ mới phát hiện ra đứa con màu đen này của mình không chỉ có bề ngoài là đặc biệt, toàn bộ cả người nó đều rất đặc biệt.

Nó rất ít khi làm nũng bên người mẹ mình, ngoại trừ thi thoảng sẽ lại nằm ngửa bụng lên để mẹ liếm lông giúp mình, những thời gian khác nó đều ngồi ở ngoài sân phơi nắng.

Mèo đen nhỏ rất béo, bởi vì nó giành ăn rất giỏi, lần nào vào lúc nó quay lưng lại với cả nhà ngồi phơi nắng mèo mẹ cũng sẽ cảm thấy nó không phải là một con mèo, nó là một cái bình rau muối màu đen.

Mèo mẹ cảm thấy đứa nhỏ này rất thích suy nghĩ, rất thông minh, ngày nào nó cũng dành phần lớn thời gian để ngủ với phát ngốc, à không, suy nghĩ. Lần nào cũng là Mèo vằn mẹ đi qua cắp nó vào trong ổ, nếu không thì nó vẫn sẽ luôn ngồi ở chỗ này, hoặc là làm cái bình muối rau ở chỗ kia.

Nhưng mà đứa nhỏ này tính tình rất kỳ quái, những con mèo con khác đều thích được người khác bế lên vuốt lông, gãi bụng, nhưng mèo đen nhỏ này lại không thích như vậy.

Từ lúc nó còn nhỏ đã thế rồi, mỗi khi có người bế nó lên hay là vuốt ve, nó đều sẽ liều mạng dãy dụa chạy mất.

Đây là một đứa nhỏ có tính tình kỳ quái.

Nó là một con mèo chín đuôi.

Ngay từ đầu nó đã biết mình là một con Mèo chín đuôi, có điều làm sao mình biết được thì nó cũng không biết.

Dù sao thì cũng chính là biết!

Nó khác với những con mèo khác, ngày nào nó cũng phơi nắng đến xù lông là bởi vì nó mong mình có thể nhanh chóng lớn lên một chút, chỉ cần lớn thêm chút nữa là được, như vậy là nó có thể bắt đầu mọc ra thật nhiều cái đuôi.

Nó không thích những con mèo khác suốt ngày thích gần gũi con người, tại sao bọn họ lại ngốc như vậy!

Nhưng nó lại rất thích mẹ của nó, tuy mẹ nó chỉ là một con mèo nhà bình thường. Nó thích được mẹ cắp trên miệng chạy tới chạy lui, cũng thích lúc mẹ liếm lông cho mình.

Nó biết tuổi của mẹ đã rất lớn rồi, cũng biết mẹ có rất nhiều đứa con, con của mẹ cũng đã có con rồi.

Nó là đứa con cuối cùng của mẹ.

Sau đó mẹ cũng chết.

Mèo đen quyết định rời khỏi cái sân kia, nó biết mình không giống bình thường, nó sẽ không mãi mãi sinh sống trong nhà của loài người, bị con người coi như một thú cưng vô dụng mà nuôi dưỡng.

Những con người này ngốc như vậy, sao có thể hiểu được tâm tư của nó?

Tuy rằng chân nó có hơi ngắn, nhưng ngày nào nó cũng đi du đãng khắp nơi, đi qua rất nhiều chỗ, trực giác sẽ nói cho nó biết, nơi nào có thể giúp nó mọc ra được cái đuôi.

Có một ngày nó đang ngồi trên một đống rơm khô nhắm mặt lại thể hội linh khí thì bị một người cắt ngang.

“Mèo nhỏ,” một người đàn ông đứng bên cạnh đống rơm khô nhìn nó cười, “Khéo ghê, lại gặp lại rồi.”

Lại?

Đối với việc bị người khác quấy rầy, nó rất không vui, nhưng lời người này nói lại làm nó hơi tò mò, nó không có ấn tượng gì với người đàn ông này hết.

“Không nhớ rõ tôi à? Tháng trước tôi mới gặp cậu ở thôn bên cạnh, cậu còn ăn cá khô nhỏ tôi cho nữa đó.” Người đàn ông cười cười, bẻ một cọng rơm từ đống rơm khô bỏ lên miệng cắn nhẹ.

Cá khô nhỏ!

Cá khô nhỏ ăn rất ngon!

Nó nhớ rõ cá khô nhỏ, nhưng lại không nhớ người này.

Đúng vậy, nó nhớ đã từng ăn cá khô nhỏ một lần, nhưng làm sao có được để ăn thì nó không nhớ rõ.

Trí nhớ của nó không quá tốt, gặp qua người nào hay trải qua chuyện gì, thường thì rất nhanh là quên sạch rồi, trong lòng nó toàn là nghĩ đến cái đuôi thôi, trí nhớ nó không có chỗ dư thừa cho những con người này cùng với chuyện của loài người.

“Ăn nữa không?” người đàn ông móc từ trong áo ra một túi nhỏ quơ quơ trước mặt nó.

Đôi mắt nó hơi trợn tròn lên, cá khô nhỏ thơm quá!

Nó nhìn người đàn ông kia bốc từ trong túi ra một con cá khô nhỏ, ngoái ngoái đầu, thôi được rồi, ăn một chút rồi lại tiếp tục tu cái đuôi nào, nó nhảy xuống khỏi đống rơm khô.

Hoặc là nói…… lăn xuống khỏi đống rơm khô, chân trước của nó bị mắc vào rơm một chút, không giữ được thăng bằng, thế là lăn một phát tới bên chân người đàn ông luôn.

“Ngốc quá đi,” người đàn ông vừa cười vừa ngồi xổm xuống, đưa cá khô nhỏ đến bên miêng nó, “Ăn đi, mẹ tôi mới làm đó.”

Nó ngậm lấy cá khô nhỏ, cúi đầu dùng chân đè lại, rất nhanh chóng ăn hết sạch.

“Tiếp nào,” người đàn ông lại đưa một con nữa qua, lúc đang nhìn nó cúi đầu ăn thì nhẹ nhàng hỏi một câu, “Mèo nhỏ này, cậu liều mạng tu luyện như vậy là vì cái gì thế?”

Nó đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này, làm sao anh ta biết được? Một con người bình thường ngu ngốc sao có thể biết được nó đang làm gì?

“Là để cuối cùng mọc ra được chín cái đuôi à?” Người đàn ông mỉm cười vuốt vuốt đầu nó.

Đương nhiên là vì chín cái đuôi, nó nâng móng vuốt lên đẩy tay người đàn ông ra, đừng vuốt, rất đáng ghét!

“Nhưng mà chín cái đuôi để làm gì đâu? Thật sự có chín cái đuôi à? Chín cái đuôi đến cuối cùng là cái gì?”

Nó dơ móng vuốt khựng lại một chút, người này có nhiều vấn đề thật đấy, đúng là đồ ngu ngốc.

Để làm gì? Có không? Là cái gì?

Ta không thèm quản nhiều như vậy nhé, ta không có nghĩ linh tinh gì khác, mục tiêu của ta chính là chín cái đuôi!

Nó ăn xong nửa túi cá khô nhỏ, bụng cũng no đến mức căng tròn, lúc nằm sấp xuống mặt đất cũng không nằm sát xuống được, bụng căng tròn tràn ra hai bên.

Ăn quá nhiều rồi, nó hơi buồn bực.

“Mèo nhỏ này, tôi phải đi đây,” người đàn ông gói lại túi cá, nhéo nhéo cái đuôi nó một chút, “Chắc hẳn là chúng ta sẽ còn gặp lại đấy, nhưng mà khi đó chắc chắn cậu sẽ không nhớ được tôi nữa…”

Đúng vậy, khả năng mấy ngày sau là quên mất nhà ngươi rồi, có điều cá khô nhỏ thì ta sẽ nhớ rõ, lúc đói sẽ nhớ tới cá khô nhỏ.

Nó dỏng đuôi lên, coi như tạm biệt với người đàn ông này.

Người đàn ông đứng lên quay sang nhìn mặt trời lặn rồi quay người rời đi.

Nó cảm thấy hơi kỳ quái, vốn dĩ nó hẳn là quên một người thường ngẫu nhiên gặp rất nhanh, nhưng không biết vì sao, dáng vẻ người này đón hoàng hôn rời đi lại in lại trong đầu nó rất lâu.

Tất nhiên, cuối cùng thì nó cũng quên sạch người này.

Cuộc sống của nó lại yên lặng mà trôi qua từng ngày tươi đẹp, nhưng nó không có thời gian để ý quá nhiều thứ, đa số thời gian sẽ đều để tu luyện cái đuôi, toàn tâm toán ý, mặc kệ việc nó không biết cuối cùng sẽ là thế nào, cũng không nhớ hề nhớ rõ những lời mà ngày đó người đàn ông kia đã hỏi nó.

Nó đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng quên rất nhiều chuyện, mốc thời gian duy nhất mà nó có thể nhớ là khi nó mọc ra từng cái đuôi.

Lúc nó mọc ra cái đuôi thứ ba thì có được cơ thể của một con người. Tuy rằng nó cũng không hiếm lạ gì chuyện này nhưng mà cảm giác vẫn khá được, nó đang bước được một bước gần thêm với mục tiêu của mình.

Lúc phơi nắng là thoải mái nhất.

Nhưng mà bị quấy rấy thì rất đáng ghét!

Các chỗ nó không xa có một con chuột. Nó dỏng tai lên nghe ngóng, phán đoán ra được con chuột này chỉ cách nó khoảng mấy trượng, với năng lực hiện tại của nó, việc nhào qua bắt con chuột này chỉ là chuyện nhấc móng chân.

Nhưng bây giờ nó lại không muốn động đậy, nó đang phơi nắng rất thoải mái.

Nhưng mà nó không hiểu nổi, tại sao một con chuột lại hoạt động vào ban ngày ban mặt như này, hơn nữa còn luôn nhìn lén một con mèo.

Nó ngoắc ngoắc cái đuôi, thật là phiền mèo!

Chưa thấy con mèo nào phơi nắng quá thoải mái đến mức không muốn ăn ngươi à!

Nó lại nhắm mắt lại đợi một lúc, thế mà con chuột vẫn không có ý định rời đi, dường như còn lặng lẽ lại gần bên này một chút.

Nó thật sự không cách nào chịu đựng nữa, búng búng vành tai, đột nhiên nhảy dựng lên.



Không cần nhìn có cũng biết con chuột đó đang ở chỗ nào, chân sau ngay lập tức dậm mạnh lấy đà nhào tới.

Cào chết người, cho ngươi nhìn lén này!

Nó bổ nhào chuẩn xác vào chỗ ẩn nấp của con chuột kia cho nó một cào.

Nhưng điều làm nó ngoài ý muốn là nó lại vồ hụt.

Chuyện này rất kỳ quái, nó ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện một con chuột xám nhỏ cách nó vài bước đang lẳng lặng nhìn nó.

Đi tìm chết! Nó lại nhào tới một lần nữa, lần này nó gắt gao nhìn chằm chằm động tác của con chuột, cũng trong nháy mắt này, nó phát hiện con chuột có tốc độ kinh mèo, có lẽ chỉ là không bằng mình thôi nhưng lại vượt xa tốc độ là vốn dĩ một con chuột nên có.

Phán đoán của nó là dựa trên tốc độ bình thường của một con chuột, cho nên….. Lại vồ hụt.

Nó không có thời gian thừa để tự hỏi nữa, hai lần vồ hụt đã làm nó bực bội lên gấp mười lần, nó lập tức lại nhào về hướng con chuột kia lần thứ ba.

Lúc này con chuột lại không chờ tại chỗ nữa mà ngay đầu bỏ chạy ngay lập tức, nó cũng không do dự, nhấc chân đuổi theo.

Tốc độ của chuột xám rất nhanh, lách trái lách phải mà chạy. Nó phải không ngừng điều chỉnh hướng chạy mới theo sát được, thế nhưng lại không có cơ hội nào để ra đòn quyết định.

Cứ đuổi theo như vậy hết một đoạn đường dài, nó phát hiện tốc độ của chuột xám nhỏ dần chậm lại, chắc là mệt rồi.

Cơ hội tới! Nó đột nhiên duỗi chân nhào tới.

Ngay nháy mắt trước khi chân nó đè lại được chuột xám nhỏ, trước mặt đột nhiên xuất hiện một làn sương khói, nó hơi sửng sốt, phát hiện không thấy chuột xám nhỏ đâu nữa.

Một cậu trai nhìn không lớn tuổi lắm từ dưới đất nhảy dựng lên phía trước vài bước, sau đó quay người hô về phía nó: “Đừng đuôi theo, chạy không nổi nữa rồi!”

Nó đột nhiên phản ứng lại được, đây là con chuột xám nhỏ khi nãy.

Tuy là rất giật mình những nó lại không định từ bỏ, ngươi nói không đuổi thì không đuổi nữa? Nó vọt về phía cậu trai kia, ở ngay giữa không trung biến về hình người, hung hăng húc vào ngực cậu ta một cái.

“A!” Cậu trai trẻ bị đâm cho bay về phía sau ngã xoài ra đất.

Cậu không chờ cậu trai trẻ kia bò dậy đã trực tiếp nhảy qua cưỡi trên người cậu ta, đè vai lại, ngón tay đặt trên yết hầu: “Người tìm chết.”

“Chờ một chút!” Cậu trai trẻ cau mày kêu lên, “Tôi chỉ đi ngang qua rồi nhìn cậu một lát thôi, tôi cũng có làm gì đâu.”

“Có gì đẹp đâu. Chưa thấy mèo phơi nắng sao giờ à!” Cậu không buông tay nhưng cũng không dùng sức nữa, nếu chỉ là một con chuột bình thường cậu sẽ không nương tay, nhưng trước mắt là một con người giống mình, cảm giác sẽ khác.

“Không phải….. chỉ là cảm thấy cậu phơi nắng rất thoải mái, hơi hâm mộ nên nhìn lâu thêm một chút……”

“Hâm mộ cái gì, sao không tự mình phơi đi!”

“Sẽ bị đánh.”

Cậu sửng sốt một chút, đúng vậy, một con chuột đương nhiên sẽ không dám ngông nghênh mà phơi nắng, cậu do dự một lúc, chậm rãi buông lỏng tay ra: “Vậy sao cậu không biến thành người rồi phơi?”

“Không có lông phơi không thích,” cậu trai trẻ ngồi dậy vuốt vuốt cổ, cười cười về phía cậu, “Tôi tên là Tô Quý, còn cậu thì sao?”

“Tôi……” Cậu suy nghĩ một hồi lâu, “Tôi không có tên.”

“Thế gọi cậu là mèo nhỏ đi.” Tô Quý cũng không cảm thấy kỳ quái đối với chuyện cậu không có tên, vẫn cười rất tươi.

“A.” Cậu không định nói chuyện nữa, đứng dậy xoay người rời đi.

Thật đáng buồn, còn chưa phơi nắng đủ, bây giờ lại chạy một lúc lâu cũng không bắt được chuột, chỉ bắt được một con người.

Thật đáng buồn, tại sao mình lại không có tên? Ngay đến một con chuột cũng có một cái tên hay như vậy……

“Mèo nhỏ này, cậu đi đâu vậy?” Tô Quý đi theo phía sau cậu.

“Cậu quản làm gì.” Cậu không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước.

“Chúng ta đi cùng nhau đi, sẽ không phải buồn như vậy nữa.”

“Không,” cậu dừng lại, xoay người đẩy Tô Quý một cái, “Cậu đừng đi theo tôi.”

“Tại sao?” Tô Quý lùi một bước, trong ánh mắt hơi thất vọng.

“Tại sao lại muốn đi cùng nhau? Tôi không định ở chung một chỗ với chuột.” Cậu rất dứt khoát mà trả lời, cũng không cảm thấy lời nói của mình có chỗ nào không đúng, nhưng thoạt nhìn Tô Quý dường như lại hơi đau buồn vì những lời này.

“Vậy à.” Tô Quý cười cười, “Cậu không cô đơn à?”

Cô đơn? Tại sao lại cô đơn, cậu không hiểu rõ lắm nhưng vẫn trả lời: “Không.”

“Vậy thì thôi vậy, cậu đi đi,” Tô Quý chậm rãi ngồi xổm xuống trên đống đất ven đường, “Tôi còn tưởng cậu cũng giống tôi, một mình sẽ cảm thất rất tịch mịch…..”

“A. Tạm biệt.” Cậu xoay người bước đi.

Cậu chẳng cô đơn chút nào cả, cậu muốn tu luyện cái đuôi, không có thời gian suy nghĩ cái gì mà cô đơn tịch mịch gì đó.

Có điều hôm nay cậu có chút không vui, bởi vì đã rất lâu rồi cậu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này, thì ra mình không có tên, chỉ có thể bị người ta gọi là mèo nhỏ.

Lúc mọc ra cái đuôi thứ 4, nó đang ở trong một mảng rừng nhỏ, nó rất vui vẻ, nhảy tới nhảy lui trên đống lá rụng, liều mạng quẫy bốn cái đuôi của mình.

Bốn cái, bốn cái!

Bởi vì hưng phấn quá mức, có mấy lần nó còn bị vướng vào rễ cây ngã ra, nhưng mà nó vẫn nhảy không ngừng.

Nó biết tốc độ mình tu ra cái đuôi rất nhanh, đương nhiên, nó cũng không biết tốc độ những con Mèo Chín Đuôi khác như thế nào, chỉ là trực giác mách bảo nó.

“Rất nhanh đó, mèo nhỏ.” Một giọng nói vang lên sau lưng nó.

Nó hoảng sợ ngay lập tức xoay người lại. Thế mà nó lại không biết bên cạnh còn có người, hơn nữa rõ ràng đã thấy người này rồi những vẫn không cảm giác được hơi thở nhân loại chút nào hết, ngược lại, trong không khí có hơi thở mà nó cũng không chán ghét.

Nó không biết mùi của đồng loại là như thế nào, nhưng trong tiềm thức nó đã biết được, người này là đồng loại của nó.

Đây cũng là một con Mèo Chín Đuôi.

Chuyện này làm nó có chút vui vẻ, đây là lần đầu tiên nó gặp được đồng loại.

“Cái thứ tư rồi,” người này nhìn qua thì cũng không còn trẻ nữa, đương nhiên cũng chưa già, chỉ là hơi……. Quần áo đầu tóc đều hơi lung tung rối loạn, không làm người khác thích, người này cũng không thèm nhìn xem dưới đất như thế nào đã đặt mông ngồi xuống, “Cậu là một con mèo đặc biệt.”

Đặc biệt à? Đúng vậy, xưa nay tôi vẫn luôn rất đặc biệt.

“Tôi đã đi theo cậu lâu rồi, từ khi cậu vẫn còn đang có một cái đuôi thôi.” Người kia nở nụ cười, dáng vẻ rất vui.

Điều này làm nó hơi mất vui, hơn nữa còn cảm thấy hơi mất mặt, nó bị theo dõi, còn rất lâu rồi, thế mà nó hoàn toàn không cảm nhận được gì. Nó vòng ra sau một cây đại thụ biến lại thành người, dò đầu ra nhìn người kia: “Ông rất đáng ghét, tại sao lại đi theo tôi.”

“Bời vì cậu rất đặc biệt, tôi muốn nhìn xem cuối cùng cậu sẽ như thế nào.”

“Tự xem mình đi là được rồi,” cậu hất cằm về người kia, “Ông có mất cái đuôi rồi?”

“Bí mật, dù sao cũng không phải chín cái là được.” Người kia cười, lấy tay lay một chút là rụng dưới chân.

“Tại sao ông lại nhìn già như vậy?” Cậu nhìn người này, dáng người kia thế nào cũng phải ba bốn mươi tuổi rồi, cậu vẫn luôn tưởng rằng những con Mèo Chín đuôi khác cũng giống như mình chứ.

“Tôi rất già à?” Người kia sờ mặt mình, “Cũng không phải rất già mà, lúc rôi tu ra hình người chính là dáng vẻ này.”

“Già,” cậu rất khẳng định mà gật gật đầu, “Hình mèo của ông chắc chắn cũng rất xấu.”

Người kia sửng sốt một chút rồi đột nhiên cười phá lên, một lúc lâu cũng chưa dừng lại được: “Cậu hư thật, không thể nói chuyện như thế được…..”

“Ông quản tôi à.” Cậu cắt ngang lời người đó, chuẩn bị đi, cũng không định nhiều lời với cái người không thể hiểu nổi này nữa.

“Mèo nhỏ này, cậu có tên không?” Người kia đột nhiên hỏi cậu.

Cậu cũng đột nhiên buồn bực, cúi đầu: “Không có.”

“Tôi giúp cậu nghĩ một cái tên được không?”



“Ông nghĩ giúp tôi?” cậu quay đầu lại, cậu không biết chữ, cũng không biết nên đặt tên như thế nào, nếu người này có thể giúp cậu đặt một cái tên thì thật ra cũng không tệ.

“Tên hay tôi mới cần.”

“Để tôi ngẫm lại đã,” người kia cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, “Cậu biết thiên can địa chi là gì không?”

“A?”

“Cậu biết mới là lạ, gọi cậu là Đinh Mùi đi, vừa đúng năm nay là năm Đinh Mùi,” người kia ngẩng đầu nhìn nhìn trên trời, “Cậu rất đặc biệt, dùng tên này không tệ.”

“Đinh Mùi?”

“Ừm, Đinh Mùi, nào, tôi dạy cho cậu viết tên của mình.” Người kia nhặt một cành cây, dùng chân đá đá lá vụn trên đất, viết xuống hai chữ.

Cậu có tên rồi, tuy rằng cậu không biết tên của mình có ý nghĩa gì nhưng cuối cùng cũng đã có tên!

Cậu rất vui vẻ, nhưng sau khi đi vòng vòng một hồi thì không còn thấy vui nữa. Có tên thì sao chứ? Thậm chí cậu còn chẳng tìm được ai mà nói chuyện, làm gì có ai sẽ gọi cậu bằng cái tên này chứ…..

Ai sẽ biết cậu tên là Đinh Mùi đâu, ngoại trừ cậu với cái người kì quái kia.

Loại cảm xúc buồn bực này vây lấy cậu một thời gian rất dài, cậu viết tên mình rất nhiều lần, trên mặt đất, trên tường, Đinh Mùi, Đinh Mùi, Đinh Mùi ngoại trừ hai chữ này cậu cũng chưa bao giờ viết gì khác.

Có điều đối với cậu mà nói, chuyện cái tên làm mình buồn bực này sẽ luôn bị trôi đi, hẳn là cậu sẽ rất nhanh quay lại với chuyện mình quan tâm nhất thôi, tuy luyện cái đuôi mới là chuyện cậu quan tâm nhất.

Vào mùa hè năm tu ra cái đuôi thứ bảy, Đinh Mùi đi đến một thành phố mới.

Tất cả mọi thứ xung quanh cậu đều thay đổi, chiến tranh, thiên tai, các loại chuyện xảy ra bên cạnh đều làm cậu muốn rời xa khỏi loài người, cậu chán ghét những điều ngu ngốc đó, ngay cả khi thành phố này rất mỹ lệ, cậu vẫn không muốn nhìn nhiều như cũ, chỉ muốn tìm được một chỗ thích hợp với bản thân, một chỗ an tĩnh để ngây ngốc ở đó.

Cậu đứng ở bên đường, nhìn người người qua lại, còn chưa biết được là nên đi hướng nào.

“Mèo nhỏ?” Phía sau có người nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng.

Cái tên Mèo nhỏ này cũng giống với cái tên Đinh Mùi, gần như không có người nào gọi, cậu hơi kinh ngạc quay đầu lại, thấy được một cậu trai trẻ, cậu không có ấn tượng gì: “Gọi tôi?”

“Ừm, khéo thật đấy,” Cậu trai trẻ gật gật đầu nở nụ cười, “Cậu không nhớ tôi à? Tôi là Tô Quý đây.”

“Tô Quý?” Đinh Mùi vẫn không nhớ ra được gì.

“Tôi là con chuột đó đó.”

“Chuột?”

“Cậu đã từng bắt được tôi, còn suýt nữa định giết tôi đó.”

“Đã từng bắt được cậu?”

“……Thôi bỏ đi,” Tô Quý bất đắc dĩ cười nhẹ, “Trí nhớ của cậu kém quá.”

“Chờ chút,” Đinh Mùi cảm thấy hình như mình có ấn tượng gì đó với chuyện này, cậu không có hứng thú gì to lớn với việc bắt chuột, nhưng nếu như đã từng có thì cố gắng một chút hẳn là sẽ nhớ ra được, cậu lại suy nghĩ một hồi lâu rồi mới do dự hỏi một câu, “Hình như tôi nhớ ra rồi, có phải cậu là con chuột còn muốn đi theo tôi……”

“Đúng đúng đúng! Chính là tôi đây!” Tô Quý rất vui vẻ liều mạng gật đầu.

Cuối cùng Đinh Mùi cũng nhớ ra được một chút ký ức về Tô Quý, có một số việc phải có người nhắc nhở không ngừng cậu mới có thể nhớ ra, nếu không có người nhắc nữa, cậu sẽ không bao giờ nhớ tới nữa.

“Đúng rồi,” đối với việc có thể gặp Tô Quý ở chỗ này, Đinh Mùi cũng không vui vẻ như Tô Quý, điều làm cậu cảm thấy hơi vui vẻ một chút là rốt cuộc cậu cũng có thể nói cho người khác một chuyện, “Tôi có tên rồi.”

“A, là gì vậy?”

“Đinh Mùi.”

“Đinh Mùi? Rất hay.”

Đây là lần đầu tiên ngoại trừ lần được người kia đặt tên cho Đinh Mùi nghe được tên của mình từ miệng người khác, cảm giác rất tốt, cậu cũng cười cười: “Ừm, cậu gọi lại một lần nữa đi.”

“Đinh Mùi.”

“Ơi.”

“Đinh Mùi.”

“Ơi.”

Đinh Mùi đứng ở bên đường chơi trò chơi này với Tô Quý thật lâu, mãi đến khi cậu hoàn toàn mất đi hứng thú rồi mới vẫy vẫy tay về phía Tô Quý: “Tôi đi đây.”

“Lại đi rồi sao?” nụ cười trên mặt Tô Quý chậm rãi biến mất, “Cậu định đi đâu vậy?”

“Không biết.” Đinh Mùi xoay người đi theo đường về phía trước.

“Đi cùng với nhau được không?” Tô Quý do dự một chút, đuổi theo đi song song với cậu.

“Không được.” việc Đinh Mùi tu luyện cái đuôi cần phải yên tĩnh, cậu không muốn có người nào khác ở bên cạnh, hơn nữa còn là chuột, tuy là Tô Quý trông khá được, cũng không giống chuột lắm nhưng cậu vẫn không nghĩ đến chuyện đi cùng.

“Tôi sẽ không làm phiền cậu đâu.” Tô Quý nói rất cẩn thận.

“Không cần,” Đinh Mùi bước nhanh hơn, đi được vài bước cậu lại quay đầu lại nhìn, Tô Quý đã cách cậu ra một đoạn nhưng vẫn cứ đi theo cậu từ xa xa, cậu dừng lại hô về phía Tô Quý, “Đừng đi theo tôi nữa!”

“Tôi cũng muốn đi về hướng này mà!” Tô Quý cũng hô lại.

“Không được đi cùng hướng với tôi!”

“Vậy cậu tự mình đổi hướng đi!”

Đinh Mùi ngay lập tức xoay người đi qua phía bên phải đường, đi được một đoạn quay lại quay đầu lại thì phát hiện Tô Quý vẫn còn ở phía sau: “Sao mà cậu vẫn còn đi theo vậy!”

“Đúng lúc tôi cũng muốn đổi hướng đi mà!”

“Cậu có tin bây giờ tôi qua giết chết cậu không!”

Đinh Mùi hơi tức giận.

“Tới đây giết này,” Tô Quý cười lùi lại phía sau mấy bước, “Như thế này đi, nếu cậu bắt được tôi mười hai lần, tôi sẽ không bao giờ đi theo cậu nữa, được không?”

“Tại sao tôi lại muốn nhàm chán như vậy chứ?” Đinh Mùi híp đôi mắt lại một chút, con chuột này phải cô đơn tịch mịch đến mức nào rồi mới có thể nói ra điều kiện như thế chứ.

“Cậu không dám à? Còn là mèo cơ đấy.” Tô Quý chậm rãi lui về đằng sau, dưới chân bốc lên một đám sương khói, cậu ta biến lại thành chuột, đứng ở bên kia đường nhìn Đinh Mùi.

“Cắn chết cậu!” Đinh Mùi hơi mất hứng, con chuột này thế mà dám khiêu khích cậu, cậu vọt lại, ngay lúc đang nhảy lên không trung cũng biến về hình mèo, nhào về phía chuột xám nhỏ trên mặt đất.

Chuột xám nhỏ ngay lập tức quay đầu bỏ chạy, nó dùng toàn lực đuổi theo.

Nếu chuyện mèo vờn chuột này được coi như một trò chơi, Đinh Mùi thật sự không nghĩ tới, cậu với Tô Quý sẽ chơi một ván kéo dài cả 200 năm như vậy.

Tô Quý rất thông minh, cũng rất linh hoạt, lần nào cũng có thể ngay vào lúc cậu định bổ nhào vào bắt được mà tránh thoát, cậu suy nghĩ rất nhiều cách, nhưng lần nào cũng để Tô Quý chạy thoát, hai trăm năm, tổng cộng Đinh Mùi mới chỉ bắt được Tô Quý mười lần.

Lần nào Tô Quý cũng sẽ rất nghiêm túc mà đếm lại một chút, sau đó nói với cậu, còn thiếu vài lần nữa.

Trò chơi đuổi với bị đuổi này hai người chơi trong một khoảng thời gian rất dài, Đinh Mùi cũng dần dần quên mất bản thân mình tại sao lại muốn bắt con chuột xám nhỏ này rồi, cậu dần dần quen với việc nhìn thấy Tô Quý, quen với việc thi thoảng sẽ cùng với Tô Quý tắm nắng nói chuyện, cũng quen với việc mỗi lần Tô Quý bị thương đều trở về để cậu xử lý vết thương cho.

Có đôi khi cậu không rõ, tại sao Tô Quý lại bị thương.

“Bị thương thì bị thương thôi,” Tô Quý lần nào cũng trả lời như vậy, “Không bị thương thì sao mà là chuột được, tớ thật sự …… rất muốn quay trở lại làm một con chuột bình thường.”

“Đinh Mùi,” Tô Quý ngồi trên sàn nhà pha trà, pha xong một ly đưa cho Đinh Mùi, “Lâu rồi cậu chưa đuổi bắt với tớ.”

“Ừm,” Đinh Mùi nhận lấy cái ly xong thì trực tiếp đổ trà lại trong khay rồi trả lại ly cho Tô Quý, “Còn thiếu mấy lần vậy?”

“Hai lần.” Tô Quý cười cười, uống một ngụm trà.

“Bỏ đi, không bắt nữa,” Đinh Mùi nằm xuống trên sàn nhà, gác chân lên lưng Tô Quý, “Tha cho cậu đấy.”

“Vậy thì tớ vẫn sẽ luôn đi theo cậu.” Tô Quý quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt ánh lên tia vui vẻ.

“Ừm, bạn bè không phải đều là như vậy à.”