Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 43



Vân Ca đến chỗ Liêm trưởng lão đã trở về sau đó liền tuyên bố với bên ngoài nàng bế quan.

Lời vô ích! Có thể không bế quan sao? Không bế quan, tiểu sư muội Lâm Duyên tính cách ồn ào kia, còn có hào quang cường đại của nữ chủ, đến lúc đó tiểu đồ nhi của nàng vốn là không thích Lâm Duyên, tiểu đồ nhi dáng vẻ còn yêu nghiệt như vậy, đến lúc đó nếu như xảy ra xung đột, Lâm Duyên một khi khó chịu liền tiêu diệt tiểu đồ nhi của nàng, nàng đi tìm ai khóc đây?

Hơn nữa nếu như không bế quan, nội môn đệ tử nhất định sẽ thấy tiểu đồ nhi, đến lúc đó nàng phải giải thích với mọi người như thế nào về chuyện tiểu đồ nhi trong một đêm lớn lên?

Lẽ nào nàng phải nói: “Sư tôn/ sư muội, đồ tôn/ tiểu sư điệt của các ngươi nàng ăn kϊƈɦ thích tố trong một đêm trưởng thành!” Ha ha… sẽ có người tin sao?

Còn có một phần nhỏ nguyên nhân là do Minh Hiên của Quy Nhất Tông, Vân Ca có chút lo lắng lúc nàng rời khỏi Quy Nhất Tông, Minh Hiên đã nói một câu thật lòng, hắn nói: “Chờ ta đến Vân Phù Môn.”. Chờ ngươi đến Vân Phù Môn xác định thân phận chốt thí của ta sao? Ta cũng không phải ngốc!

Cho nên khi tất cả mọi người cho rằng đại sư tỷ cho tới nay vẫn bị phế vật tiểu sư điệt liên lụy rốt cuộc bỏ gian tà theo chính nghĩa, một lần nữa bắt đầu sự nghiệp vĩ đại là tu luyện, Vân Ca đã dẫn theo Huyễn Mạt rời khỏi Vân Phù Môn!

Đúng vậy! Chính là rời khỏi Vân Phù Môn, Vân Ca nói với bên ngoài là bế quan, nhưng trêи thực tế là rời khỏi Vân Phù Môn.

Vân Ca ở trong bí tịch của Vân Phù Môn đã từng thấy qua ghi chép về một Phật Tu chính là đệ tử của Tử Linh Tông, Vân Ca dẫn theo tiểu đồ nhi muốn đến Tử Linh Tông tìm một chút gì đó về Phật Tu, mặc dù tiểu đồ nhi chưa từng đề cập qua nhưng Vân Ca rõ ràng cảm giác được thân thể của tiểu đồ nhi cũng không tốt, có lẽ là bởi vì vấn đề của phật thân.

“Sư tôn….” Huyễn Mạt Huyễn Mạt nhìn Vân Ca, đôi mắt xinh đẹp nhìn thoáng qua là không nhìn ra chủ nhân của nó lúc này đang thất thần, trong lòng Huyễn Mạt có chút nôn nóng, nàng không biết sư tôn nhà nàng đang suy nghĩ gì.

“Chúng ta đến chỗ Bạch thúc thúc của ngươi trước.” Vân Ca hồi phục tinh thần, xoa đầu Huyễn Mạt, hai người hai ngày này dính nị ở động phủ, hiện tại động tác xoa đầu, nhéo má, chọc vào má trước đây đối với Tiểu Huyễn Mạt đáng yêu đặt trêи người Huyễn Mạt tướng mạo yêu nghiệt này, Vân Ca cũng có thể làm đặc biệt thuận lời, không hề có cảm giác xa lạ nữa.

“Tại sao lại đến đó?” Huyễn Mạt bĩu môi, mang theo cảm giác tiểu nữ nhi làm nũng, oán giận nói, giống y như vẻ mặt lúc bình thường Huyễn Mạt gặp thứ gì đó nàng không muốn ăn.

“Ngươi a ngươi a!” Vân Ca chọt chọt gò má đang phồng lên bởi vì Huyễn Mạt bĩu môi: “Chúng ta tổng cộng cũng đến chưa được bao nhiêu lần, hơn nữa nơi đó có vật Mạt Mạt cần! Muốn trách thì trách Mạt Mạt lớn lên quá xinh đẹp!” Vân Ca hiện tại rất thích xem gương mặt này của Huyễn Mạt, lòng thích cái đẹp người người đều có, thưởng thức đối với sự vật tốt đẹp cơ hồ là bẩm sinh.

“Sư tôn không vui sao?” Huyễn Mạt xoa mặt mình, nàng là không thích, Huyễn Mạt bây giờ còn nhớ kỹ vị yêu vương kế nhiệm kia đã từng cười nhạo gương mặt này của nàng: “Một Phật Tu cư nhiên mọc ra khuôn mặt yêu họa chúng sinh như vậy, ngươi không giống Phật Tu, ngược lại giống yêu tu!” Nếu như sư tôn không thích, nàng cũng sẽ không cần xinh đẹp nữa…

“Thích!” Vân Ca là nhan khống* điển hình , lúc trước chia tay bạn trai, nguyên nhân lớn nhất khiến nàng thương tâm chính là đối phương không được dễ nhìn! Than bùn a! Bằng cấp không cao bằng nàng thì thôi đi, lớn lên còn không đẹp mắt! Chân ngắn thì thôi đi, lớn lên còn không đẹp mắt! Giọng nói không dễ nghe thì thôi đi, lớn lên còn không đẹp mắt! Người tam thiếu như vậy, mấu chốt nhất là hắn cư nhiên thành đạt, Vân Ca cảm thấy quả thực không thể nhẫn nhịn a!

Thích a! Biết rất rõ ràng thích này và thích kia ý nghĩa không giống nhau, nhưng lúc Huyễn Mạt nghe được từ này nói ra từ trong miệng Vân Ca, đôi mắt giống như tính tú đêm hè rơi vào đáy mắt, lấp lánh ánh sáng, môi anh đào theo mày liễu càng ngày càng cong, trong lòng có một thanh âm đang không ngừng kêu gào, đúng vậy! Thích a! Thích a!

Nàng thích người trước mắt, loại cảm giác thích này không đồng dạng với thích trong lời nói của người trước mắt, nghĩ thông suốt điểm này, khóe mắt Huyễn Mạt mang theo tiếu ý tách không ra, thấm đẫm dung mạo tinh xảo như tranh vẽ của thiếu nữ, ánh mắt nhìn về phía Vân Ca đã bị ngàn vạn ý nghĩ yêu thương che phủ.

Huyễn Mạt thích Vân Ca, dưới đáy lòng Huyễn Mạt lặp lại một lần lại một lần, trái tim trước khi gặp được Vân Ca cho rằng sẽ không còn dao động thoáng chốc đập nhanh, hình như có thứ gì đó đang bành trướng trong tim, giống như bị dây thừng trói buộc thật chặt, sau đó từng điểm từng điểm co rúc lại, xiết đến tê dại, mang theo nhè nhẹ cảm giác đau đớn không thể xem nhẹ nhưng có thể chấp nhận được, càng nhiều hơn chính là cảm giác thỏa mãn.

Hết thảy mang đến cảm giác tê dại, khiến Huyễn Mạt chậm rãi đỏ mặt, lại lộ ra dáng vẻ không biết làm sao.

Vân Ca yêu chết Huyễn Mạt ngây thơ mang theo ngốc ngếch lúc này, hận không thể đem người ôm vào trong lòng, hảo hảo mà nhu lộng một chút, nhưng thấy thân thể Huyễn Mạt đã lớn một vòng, chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ này.

Huyễn Mạt có chút tiếc nuối, Vân Ca không giống như lúc nàng vẫn còn là phật thân, chỉ cần mình lộ ra vẻ mặt này, Vân Ca sẽ nhịn không được ôm lấy nàng!

Hai người đến Thiên Ky Các, người ra nghênh đón nhìn thấy gương mặt đó của Huyễn Mạt, sửng sốt một chút, sau đó liền hồi phục tinh thần, dẫn Vân Ca cùng Huyễn Mạt vào trong.

Lúc Bách Thư Sinh thấy Huyễn Mạt cũng sửng sốt một chút, đây là Bách Thư Sinh lần đầu tiên thấy Vân Ca đến nơi này còn dẫn theo một người trưởng thành, Bách Thư Sinh đã gặp qua các sư đệ sư muội của Vân Ca, nhưng nữ tử này rất rõ ràng không phải, sau khi thấy nữ tử này Bách Thư Sinh rốt cuộc hiểu rõ tại sao phải có bốn chữ “trời sinh mị hoặc”.

Nữ nhân kia đứng bên cạnh Vân Ca, kéo cánh tay của Vân Ca, dán thật chặt vào người Vân Ca, Bách Thư Sinh chưa từng gặp qua người như vậy, liếc mắt nhìn thấy cảm giác thứ nhất là vẻ ngoài yêu nghiệt, nhưng nhìn nhiều một chút sẽ cảm thấy người này cả người tản ra một loại khí tức ninh thần, còn có cảm giác chỉ có thể đứng xa nhìn không thể kinh nhờn, đem mị hoặc cùng cấm ɖu͙ƈ hai loại khí chất mâu thuẫn này kết hợp một cách vô cùng nhuần nhuyễn!

“Khụ khụ….” Vân Ca cảm thấy tuy rằng lòng thích cái đẹp người người đều có, nàng cũng thường nhìn khuôn mặt đồ đệ nhà nàng mà thất thần, nhưng Bách Thư Sinh là cấp bậc thúc thúc nhìn vãn bối thất thần thật sự là không tốt đi? Vân Ca ho khan một cái, nhắc nhở đối phương.

Bách Thư Sinh hồi phục tinh thần: “Ta đã gọi người đi lấy thứ ngươi muốn rồi.” Vân Ca một ngày trước cũng đã truyền tin và trả thù lao rồi.

“Vị này chính là…..” Bách Thư Sinh nhìn thấy Vân Ca không giới thiệu người bên cạnh, vì vậy mở miệng dò hỏi, cũng không có ý gì khác, chính là đơn thuần hiếu kỳ mà thôi, phải biết rằng, Vân Ca người này tuy rằng nhìn qua thật không dễ tiếp cận, trêи thực tế…. Càng không dễ tiếp cận!

Cư nhiên lại có một người có thể cùng Vân Ca thân mật như vậy, ngoại trừ tiểu đồ nhi Vân Ca vậy nâng niu trong lòng bàn tay, Bách Thư Sinh biểu thị bản thân thật sự vô cùng hiếu kỳ a!

“Một bằng hữu rất tốt.” Vân Ca thản nhiên nói, cũng không định nói với sự thật với Bách Thư Sinh.Vân Ca nhớ lại một việc, vì vậy lại bỏ thêm một câu: “Mẫu thân của tiểu đồ nhi.”

Bách Thư Sinh suy nghĩ một chút, sau đó lại nhìn người kia, phát giác xác thực đường nét có chút giống với tiểu đồ nhi của Vân Ca.

Vân Ca cũng không muốn nói cho bất luận kẻ nào biết chuyện Tiểu Huyễn Mạt thoáng chốc trưởng thành, bao gồm Bách Thư Sinh, nhưng là bây giờ Bách Thư Sinh thấy được Huyễn Mạt đã trưởng thành, vì không để sau này Bách Thư Sinh gặp Huyễn Mạt sinh hoài nghi, Vân Ca cố ý bỏ thêm câu nói kia.

Rất nhanh thì có người đem thứ Vân Ca cần đến, Bách Thư Sinh kiểm tra một chút, xác định không có vấn đề mới giao cho Vân Ca: “Ngươi ở Vân Phù Môn sao lại cần dùng đến mặt nạ?” Bách Thư Sinh có chút kỳ quái.

“Chuyện của nàng Quy Nhất Tông, ta nghĩ trước hết nên ra ngoài một chút.” Vân Ca không nhiều lời, đã nói nhiều như vậy rồi, muốn tưởng tượng thế nào đó là đặc quyền của Bách Thư Sinh!

Bách Thư Sinh vẫn là một người suy nghĩ tương đối chu đáo, có một phòng nghỉ đặc biệt, Vân Ca dẫn theo tiểu đồ nhi vào phòng nghĩ, Vân Ca lấy chiếc mặt nạ hẳn là dành cho Huyễn Mạt ra, sau đó liền thấy tiểu đồ nhi nhà nàng đặc biệt khéo léo ngồi xuống, nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt nhỏ ẩm ướt, khiến người xem mềm lòng!

Vân Ca dùng linh lực vây lấy mặt nạ mỏng như cánh ve, sau đó nghiêm túc đeo mặt nạ lên mặt đồ đệ nhà nàng, tiếp theo lại nghiêm túc chỉnh sửa lại một chút, sau khi xác định một chút vấn đề cũng không có lúc này mới nhìn xem hiệu quả chỉnh thể.

Vân Ca ánh mắt nghiêm túc khiến Huyễn Mạt có loại cảm giác Vân Ca toàn thân toàn ý đều đặt trêи người nàng, mặt phiếm hồng, nhưng cũng may mặt nạ mặt nạ nên Vân Ca cũng không nhìn ra.

Mặt nạ là loại xinh đẹp ôn uyển không hề có tính xâm lược, Huyễn Mạt hoàn toàn đã không còn cảm giác yêu nghiệt vốn có , Vân Ca cảm thấy rất thoả mãn, sau đó cũng mang mặt nạ của mình lên.

Lúc hai người ra khỏi Thiên Ky Các, cũng đã là dáng vẻ bình thản.

Lúc Vân Ca chuẩn bị rời khỏi Vân Phù Môn đến Tử Linh Tông cũng đã nghĩ cần có mặt nạ, Huyễn Mạt lớn lên thật sự là quá phô trương, trong tu tiên giới nếu không có năng lực bảo vệ bản thân thì dung mạo càng bình thường càng tốt!

Mà bản thân Vân Ca, cho dù nàng chui rút trong Vân Phù Môn thế nào đi nữa, nhưng qua sự kiện trăm năm tỷ thí, còn có mấy người không nhận ra gương mặt nàng! Vân Ca cũng không muốn gây phiền toái a!

Vừa ra Thiên Ky Các, Huyễn Mạt liền bắt đầu dính lấy : “Sư tôn….”

“Làm sao vậy?” Vân Ca cũng không ngại tiểu đồ đệ dính như hồ, xoa đầu của đối phương: “Ngươi thật đúng là gấu túi ôm cây a!”

Huyễn Mạt nhớ lại trước đây Vân Ca đã giải thích với nàng thế nào là gấu túi ôm cây, liền nghĩ đến năm tháng nàng treo trêи người Vân Ca, lại nghĩ đến Vân Ca lãnh đạm đối ngoại nhân, càng nghĩ càng cảm giác nàng ở trong lòng Vân Ca có bao nhiêu đặc thù, nhếch môi muốn cười, miệng không khép lại được, muốn hàm súc một chút mà cười cũng không được, sau đó Huyễn Mạt liền dúi đầu vào cổ Vân Ca, vươn tay câu cổ Vân Ca, cọ cọ xương quai xanh tinh xảo của nàng, vừa cọ vừa nói, sư tôn… Sư tôn… chỉ hai chữ này không ngừng lặp lại.