Trong mắt mọi người, trong lòng Vân Ca ôm một người, bao phủ trong ánh dương quang kim sắc, giống như thiên thần, chói mắt, có thể nhìn nhưng không thể chạm, gương mặt tựa như tuyết liên hoa băng phủ vạn năm, đẹp đến khiến người không dám nhìn thẳng.
Nếu như Vân Ca biết cách nghĩ trong lòng đám sư đệ sư muội, nhất định sẽ mỉa mai, hoang tưởng là bệnh, các sư đệ sư muội, đừng từ bỏ trị liệu a!
“Đại sư tỷ!” Sư muội Lâm Linh cùng lúc đi ra lúc đến thấy chính là tình huống như vậy, hai người cũng không biết Vân Ca nhận nhiệm vụ là Hỏa Diễm Thú cấp bốn, bởi vì vừa rồi đến giao nhiệm vụ tông môn, cho nên cũng không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Linh thần kinh luôn thô, dán đến câu nói đầu tiên là: “Đại sư tỷ, ta có thể nhìn một chút Cố Mạch Đan không? Ta còn chưa từng thấy qua!” Trong giọng nói của Lâm Linh mang theo hưng phấn, Cố Mạch Đan là phần thưởng của nhiệm vụ Hỏa Diễm Thú cấp tám.
“…..” Biểu tình của tất cả mọi người đều là quỷ dị, người của Vân Phù Môn đều biết quan hệ giữa bốn đệ tử của Liêm trưởng lão rất tốt, nhưng là bây giờ… Bộ dáng như vậy đâm vào chỗ đau thật sự là quan hệ tốt sao?
“Ha ha…..” Ải tử* nhị sư huynh cười nhạt: “Cái gì Cố Mạch Đan? Không phải Ninh Tâm Đan sao?” Hắn là đã nhìn ra, sư tôn của hắn căn bản không nghĩ ra mặt thay hắn, nhưng cơn giận này hắn không nuốt trôi!
“Làm sao có thể?! Hỏa Diễm Thú Cấp tám phần thưởng tại sao có thể là Ninh Tâm Đan?” Lâm Linh bật người xù lông, đám người kia nhất định là khi dễ đại sư tỷ lần đầu tiên làm nhiệm vụ!
“Sư muội, chúng ta đi thôi.” Vân Ca không có hứng thú đem Hỏa Diễm Thú cấp tám lấy ra nữa, nàng và tiểu đồ đệ linh mạch đều là thuần túy, cũng không cần chí bảo Cố Mạch Đan trong mắt người khác, hơn nữa cấp tám Hỏa Diễm Thú nàng có chỗ khác muốn dùng.
“Đại sư tỷ, phần thưởng của Hỏa Diễm Thú cấp tám thật sự là Cố Mạch Đan!” Sư muội cảm thấy đại sư tỷ nhà mình quá không màn danh lợi rồi, loại chuyện này làm sao có thể không để ở trong lòng!
“….” Sư muội, khẳng định khẳng định lại tưởng tượng ra chuyện không hay gì đó rồi! Vân Ca trong lòng tích mồ hôi: “Sư muội, ta nhận nhiệm vụ là Hỏa Diễm Thú cấp bốn…..”
Lâm Linh nổi giận, nàng tận mắt thấy đại sư tỷ săn giết Hỏa Diễm Thú cấp tám, hiện tại thế nào phần thưởng biến thành Hỏa Diễm Thú cấp bốn rồi?
Vân Ca thấy gương mặt Lâm Linh đã phùng lên, thở dài một hơi, nhìn túi trữ vật một chút: “Hỏa Diễm Thú Cấp tám còn đang ở trong túi trữ vật của ta, ta nhận nhiệm vụ là Hỏa Diễm Thú cấp bốn, đã giao rồi.”
“(⊙o⊙….” Ai có thể cứu vớt một chút lỗ tai đã muốn bãi công! Giọng nói của Vân Ca mặc dù nhỏ nhưng không thể giấu nổi những người đều đang chú ý xung quanh đây!
Hỏa Diễm Thú Cấp tám a! Đây chính là Hỏa Diễm Thú cấp tám a! Vì sao ngữ khí của đại sư tỷ giống như ” Con mèo nhỏ đó đã bị bắt rồi….”
Trưởng lão mắt sáng rực lên, cho đại đồ đệ Hoa Mẫn bên cạnh một ánh mắt, Hoa Mẫn đương nhiên rõ ràng ý tứ của sư tôn.
“Đại sư tỷ, ngươi gặp Hỏa Diễm Thú cấp tám?” Hoa Mẫn đi lên trước, trong mắt lưu quang bắn ra tứ phía.
Vân Ca nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hoa Mẫn đang bày ra tư thái tuấn mỹ, chỉ có một cách nghĩ, nhị vương tử lại muốn phát bệnh rồi…
Hoa Mẫn nhìn thấy Vân Ca phản ứng như vậy căn bản là không muốn nói đến cấp tám Hỏa Diễm Thú, hắn cũng không ngốc: “Đại sư tỷ ôm là….”
“….” Nhị Vương tử thật kiểu cánh! Tuy rằng bình thường bình thường giả thanh lãnh, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất có năng lực a! Vân Ca ý vị thâm trường nhìn liếc mắt nhìn Hoa Mẫn, tiến đến lâu như vậy, rốt cuộc có người hỏi!
“Đồ đệ tương lại!” Vân Ca lạnh nhạt nói, không chút nào quan tâm mọi người bị bốn chữ này dọa sợ choáng váng.
Cách nghĩ của Vân Ca rất đơn giản, đồ đệ của nàng không có khả năng cả đời giấu ở động phủ, sư tôn chắc chắn sẽ không chủ động đem tin tức này truyền đi, đã như vậy, thì để chính nàng làm!
Vân Ca nói xong ôm người rời đi.
Lưu lại đám người, không biết là nên sợ hãi than đại sư tỷ cư nhiên săn giết Hỏa Diễm Thú cấp tám, hay là nên sợ hãi than đại sư tỷ có đồ đệ, tuy rằng đồ đệ này còn chưa chính thức nhập môn.
“Hoa Mẫn, đi theo ta một chút.” Trưởng lão liếc mắt nhìn đại đệ tử, sau đó nói.
Hoa Mẫn đi theo.
…….
Lúc đem tiểu hài tử đặt lên chiếc giường trải da thú, tiểu hài tử nắm lấy vạt áo như trước không chịu buông ra.
Vân Ca nhìn vào ánh mắt của tiểu hài tử, đôi mắt kia không còn vô thần như trước mà là mang theo oánh oánh quang thải, nhìn kỹ Vân Ca, Vân Ca đột nhiên có cảm giác bản thân là toàn bộ thế giới của hài tử này.
“Tiểu đồ đệ, làm sao vậy?” Vân Ca xoa đầu tiểu đồ đệ, khóe miệng đã giương lên một đường cong ôn hòa: “Không phải là bị sư tôn hù dọa đi?” Vân Ca nghĩ thái độ của nàng làm cho tiểu đồ đệ sinh ra bất an.
Nàng nghĩ nên giải thích thế nào cùng tiểu đồ đệ, hết thảy đều là hiểu lầm a! Nàng một lòng muốn làm đại sư tỷ ôn hòa thiện lương bình dị gần gũi, nhưng trời xui đất khiến liền biến thành bộ dạng hiện nay….
Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, không đề cập tới cũng được …..
Vân Ca cảm giác mình cần phải vãn hồi một chút hình tượng trong lòng tiểu đồ đệ a!
Còn không chờ Vân Ca làm cái gì, tiểu đồ đệ đã dán đến, bởi vì Vân Ca dáng vẻ xuất thần, tiểu đồ đệ tiến đến trước mặt Vân Ca, lắp bắp nói: “Sư tôn….”
Vân Ca hồi phục tinh thần, liền thấy tiểu đồ đệ trong mắt tràn đầy bất an, đôi mắt ngập nước nhìn nàng, dáng vẻ đáng thương, giống như tiểu cẩu cụp lỗ tai rơi xuống nước, Vân Ca thoáng cái mềm nhũn rồi!
“Gọi một lần nữa!” Vân Ca đem người bế lên, cong mi cười, dùng mũi cọ cọ mũi của tiểu đồ đệ, giọng nói tràn đầy vui sướиɠ: “Đến đây, đồ đệ ngoan, gọi một tiếng nữa!”
“Sư tôn….” Giọng nói của Tiểu đồ đệ hơi khàn, có lẽ là bởi vì thật lâu không có nói qua, nhưng đều không ngăn cản được Vân Ca tràn đầy thỏa mãn a!
Vân Ca đem người đặt lên giường: “Đồ đệ ngoan, sư tôn tặng ngươi một món lễ vật!”
Vân Ca mở túi trữ vật, không trực tiếp đem Hỏa Diễm Thú cấp tám lấy ra, bởi vì động phủ của nàng không nhất định có thể chứa hết Hỏa Diễm Thú cấp tám, bởi vì có kẹo bông linh lực của tiểu đồ đệ hỗ trợ, Vân Ca linh lực linh lực dư thừa, trực tiếp dùng linh lực đem bộ lông dài màu trắng của Hỏa Diễm Thú lột xuống.
Linh thú trêи cấp bảy da đều là linh lực để liên kết với thân thể, cho nên cũng không có hình ảnh máu chảy đầm đìa.
Vân Ca nhìn da lông thuần trắng hoàn chỉnh của Hỏa Diễm Thú, chia làm ba phần, một dùng để trải ở trêи giường, một dùng cho tiểu đồ đệ đắp, còn có một phần, trong lòng Vân Ca nghĩ đến áo khoác da thuộc ở kiếp trước, muốn may một cái cho tiểu đồ đệ..
“….” Suy nhĩ là vậy, nhưng thực tế lại khác, sau khi Vân Ca thử ba bốn lần, rốt cuộc chấp nhận sự thật là nàng không có cái gọi là “khéo tay”, chỉ có thể làm thành áo choàng nhỏ đơn giản nhất, còn kèm theo một chiếc mũ giản đơn.
Vân Ca đem tiểu áo choàng khoác lên người tiểu đồ đệ vẫn đang ngồi nhìn nàng, sau đó đem mũ đội lên.