Cái Gọi Là Không Quen Không Biết

Chương 17: 17





Editor: Anh Anh
Lúc Trần Lộ nhìn thấy Mao Anh trong phòng huấn luyện thì nhíu mày, đứa bé kia gần đây cao lên không ít, đã hoàn toàn mang dáng vẻ của một thiếu niên, cách hành xử cũng rất trưởng thành.

Mao Anh vẫy tay với anh: "A.

"
Trần Lộ gật đầu, anh nhìn về phía Lâm Mậu, đứa nhỏ đang bóc vỏ ngoài của thanh sô cô la, gương mặt ngoại trừ nghiêm túc vẫn là nghiêm túc.

"Fan đưa.


" Mao Anh giải thích: "Cháu không ăn đồ ngọt, nên cho Miêu Miêu.

"
Lâm Mậu vô cảm giơ bảng viết chữ lên: "Tớ thích ~(≧▽≦)/~ "
Trần Lộ trêu chọc: "Thích thì cũng phải ăn ít một chút.

"
Lâm Mậu: "?"
Trần Lộ: "Ngôi sao phải kiểm soát lượng calo, quá béo thì không dễ nhìn.


"
Lâm Mậu: "Σ(っ °Д °;) っ "
Lâm Mậu cũng không lo lắng vấn đề có dễn nhìn không, nhưng giám đốc hình tượng FANIL lại rất nghiêm khắc, lúc đo chiều cao anh ta không nhịn được nhéo nhéo hai má Lâm Mậu: "Có phải bé con mập lên rồi không ~ "
Mặt Lâm Mậu bị véo thành đủ hình dạng, Phạm Đồng cau mày không khỏi vỗ tay FANIL: "Mặt vốn không lớn, bị anh nắm như thế cũng thành lớn rồi, đểu vừa thôi.

"
FANIL ôm tay giả bộ đáng thương: "Phạm Phạm ~ "
Phạm Đồng: "Anh gọi ai đó? Người vợ không có trong hộ khẩu của anh à?"
FANIL: "! "
Sau đó Lâm Mậu lén lút đánh giá cánh tay, đôi chân và vòng eo của mình, cậu viết cho Phạm Đồng xem: "Em mập thật à? ( >﹏.