Cái Gọi Là Không Quen Không Biết

Chương 2: 2





Editor: Anh Anh
Lâm Mậu ngồi xổm trong sân nhìn đàn kiến đi thành hàng, sáng sớm hôm nay Lâm Thế Đông đã sửa soạn gọn gàng cho cậu đến đoàn nghệ thuật Ngôi Sao Nhỏ đăng ký, thầy giáo phụ trách có hơi khó xử: "Ông Lâm, cháu biết chuyện này nên được thông cảm, nhưng ngài cũng thấy đấy, từ sau khi xảy ra chuyện kia thì khả năng nói chuyện và biểu cảm của Mậu Mậu đều có vấn đề...!Đóng kịch cũng không thể đứng im một chỗ được, ngài thử nghĩ lại xem."
Lâm Thế Đông mang vẻ mặt tươi cười, ông đưa một điếu thuốc ra, giọng nói mang theo chút cầu xin: "Tôi biết chứ, Mậu Mậu rất ngoan, bác sĩ cũng nói chấn thương tâm lý rất khó chữa, nhưng đứa nhỏ này vẫn luôn thích ca hát biểu diễn, tôi chỉ muốn cho nó làm vài chuyện mình thích mà thôi." Lâm Thế Đông hơi dừng lại, gọi với vào trong sân: "Mậu Mậu! Đến đây nào!"
Lâm Mậu phủi tay đứng lên, đi giày loẹt quẹt chạy tới, cậu cầm lấy tay ông nội, căng thẳng nhìn thầy giáo phụ trách trước mặt.
"Nếu thật sự không được." Lâm Thế Đông xoa đầu Lâm Mậu: "Mậu Mậu nhà chúng tôi có thể hát thay, đứng ở phía sau sân khấu, dấu mặt, không cần nói lời thoại, chắc chắc sẽ không làm đoàn nghệ thuật của ta mất mặt, thầy xem có được không?"
Lâm Mậu ngẩng đầu nhìn thầy giáo, lại nhìn ông nội, cậu mấp máy miệng, cố gắng mở to đôi mắt.
Thật ra không nói đến những khuyết điểm khác, thì Lâm Mậu thật sự là một đứa bé rất xinh đẹp, đôi mắt cậu không lớn, nhưng lại thanh tú xinh xắn, tròng mắt màu đen đậm, lúc nhìn người khác chăm chú giống như mèo con đòi ăn, lượn quanh cọ tới cọ lui làm nũng bên chân.
Thầy giáo phụ trách thấy cậu như vậy thì vui vẻ hẳn lên, anh ngồi xổm xuống kéo tay Lâm Mậu hỏi: "Mậu Mậu thích ca hát à?"
Lâm Mậu ra sức gật đầu.

Thầy giáo khích lệ nói: "Vậy em hát thử vài câu cho thầy nghe nhé?"
Lâm Mậu suy nghĩ một lát, cậu liếc nhìn ông nội một cái, ông cụ Lâm Thế Đông nhướng mày.
Lâm Mậu hát bài ngôi sao nhỏ đơn giản nhất, cậu cố ý thả chậm nhịp điệu nửa nhịp, tiếng ca réo rắt, chậm rãi động lòng người.
Thầy giáo phụ trách nghe đến cuối mà há hốc miệng, vẻ mặt khó có thể tin nổi.
Lâm Thế Đông kiêu ngạo cười toét miệng, chòm râu cũng run lên.
Nhờ bài ngôi sao nhỏ này mà cuối cùng Lâm Mậu cũng được đặc cách tuyển chọn, nhưng cậu vẫn chỉ có thể làm người hát thay, hơn nữa cơ hội lên sân khấu cũng không nhiều.
Trong đoàn nghệ thuật đa phần là diễn kịch sân khấu, lời kịch và diễn xuất là chủ yếu, khi đó Lâm Mậu sẽ đứng sau sân khấu nhìn những cái chân chạy qua chạy lên bên trên, trong đoàn có một bé trai thường xuyên diễn vai chính tên là Mao Anh, lớn bằng Lâm Mậu, tuy hát không hay bằng cậu, nhưng cũng không kém, lúc tập luyện Lâm Mậu thường núp sau sân khấu nhìn lén.
Lần đầu tiên Mao Anh tìm Lâm Mậu chơi thì Lâm Mậu thật sự được sủng ái mà lo sợ, hai người lớn lên có vóc dáng và khuôn mặt rất giống nhau, nhưng ngũ quan lại khác, Mao Anh hơi mang phong cách tây phương, mới mười tuổi mà đã như một tiểu đại nhân.
Cậu nghiêng đầu đánh giá Lâm Mậu, chỉ chỉ cặp sách và quần áo bên cạnh cậu: "Cậu đang làm gì thế, tại sao chưa bao giờ nghe thấy cậu nói chuyện?"

Mặt Lâm Mậu hơi đỏ, cậu đứng lên há miệng, tay chân luống cuống muốn tìm giấy bút, Mao Anh liếc mắt nhìn cậu, nói với người trên sân khấu: "Đống đồ này của ai đấy, tự mà trông đi nhé!" Nói xong, cậu kéo Lâm Mậu đi tới trước sân khấu.
Các diễn viên đều là mấy bạn nhỏ lớn bằng nhau, ở trong mắt bọn họ Mao Anh chính là ngôi sao nhí, đương nhiên Lâm Mậu cũng không ngoại lệ.
Mao Anh dẫn theo cậu lên sân khấu quen thuộc, như thầy giáo nhỏ chỉ bảo bên này hướng dẫn bên kia, Lâm Mậu ngốc nghếch học theo, đương nhiên không bao lâu sau Mao Anh phát hiện ra vấn đề của cậu.
"Sao cậu lại không cười?" Mao Anh cau mày, đột nhiên vươn tay véo véo hai má Lâm Mậu: "Cũng không nói...!Cậu không biết nói à?"
Lâm Mậu lúng túng vặn vẹo tay, cậu cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể kiên trì cố gắng nói: "Tớ, tớ tớ...!nói nói, nói...!Lắp! Không, không...!Không làm, được!"
Vẻ mặt Mao Anh nháy mắt trở nên kỳ quái, dáng vẻ như muốn cười lại cố gắng nhịn xuống, cậu kéo Lâm Mậu qua một bên, đề phòng những đứa trẻ khác nghe được việc Lâm Mậu nói lắp.
"Vậy cậu tới đây làm gì?" Mao Anh tò mò nhìn cậu: "Cậu không diễn được cái gì mà."
Lâm Mậu mím mím môi, cậu tìm được giấy bút chậm rãi viết: "Tớ biết hát...!Khi nào trong đoàn nghệ thuật có tiết mục hợp xướng thì tớ có thể tham gia, thầy giáo nói tớ có thể hát thay."
"Hát thay?" Mao Anh trừng mắt nhìn, cậu đánh giá Lâm Mậu, rồi vỗ xuống bắp đùi như nghĩ ra một ý kiến hay: "Đúng rồi! Sắp tới trong đoàn định tập ca vũ kịch, phần ca hát cậu có thể thay tớ."

Lâm Mậu nắm tờ giấy, cậu không làm ra được vẻ mặt kinh ngạc, nhưng ánh mắt lại sáng lên.
Mao Anh toét miệng ôm chầm lấy vai cậu, vui vẻ vỗ vỗ: "Vậy thì cậu cũng có thể lên sân khấu rồi!"
Việc đoàn nghệ thuật muốn tập luyện ca vũ kịch là thật, để chuẩn bị tham gia một cuộc thi, lãnh đạo trong đoàn đều rất xem trọng, cho nên khi Mao Anh đề nghị muốn Lâm Mậu hát thay thì không có ai thật sự để trong lòng.
Nhưng Mao Anh rất kiên trì, ngôi sao nhí giở đủ mọi chiêu, khóc lóc om sòm không chịu hát, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Vở kịch dài như vậy, vừa phải hát vừa phải đọc lời kịch, rồi lại còn biểu diễn khiêu vũ, sao em có nhiều sức như thế được!"
Lúc Lâm Mậu vào đoàn đã được nhắc nhở trước, vừa bị nói lắp lại còn mặt liệt, vậy nên trong đoàn ngoại trừ thầy giáo phụ trách đăng ký lúc đầu ra, gần như tất cả đều xem như nhận một tạp vụ nhỏ, cậu có biết hát hoặc hát rất hay hay không căn bản chẳng quan trọng, nếu không phải lần này Mao Anh cố ý nhắc tới thì không ai còn nhớ tới đứa nhỏ này.
Mao Anh kéo Lâm Mậu tới trước sân khấu, cậu đẩy vai Lâm Mậu một cái: "Hát thôi."
Lâm Mậu rất hồi hộp, cậu nhìn xuống dưới sân khấu, không ít thầy cô giáo đều lộ ra vẻ mặt rất thiếu kiên nhẫn, có một thầy giáo trẻ tuổi còn vung thước dạy học trong tay, đánh bộp bộp lên ghế dựa: "Có định hát không? Không hát thì xuống đi!"
Người trên dưới sân khấu đều ôm thái độ không mấy nghiêm túc, ai cũng rõ bộ nhạc kịch này mới hoàn thành không bao lâu, mấy thầy cô phân công viết nhạc, đừng nói là học sinh, ngay cả chính các thầy cô cũng không thể hát hết được mấy chục bài hát một cách hoàn hảo.
Lâm Mậu lẳng lặng đứng đó, đàn piano đặt ngay bên cạnh, lại không có ai muốn đệm nhạc cho cậu.
Mao Anh tức đến nỗi hai má đỏ chót, cậu nhảy lên trước một bước định nổi giận thì bị Lâm Mậu bắt được tay, bé trai mặt không cảm xúc chậm rãi liếc qua từng một gương mặt dưới sân khấu, sau đó hít sâu một hơi khép mắt lại.
Thời điểm ráng chiều đã đầy trời, Lâm Thế Đông đang ở trong sân vừa hút thuốc vừa trồng cây sồi xanh giúp cháu trai nhỏ của mình, ông khom người, tàn thuốc lắc lư rơi xuống theo động tác xúc đất.

Từ xa đã nghe thấy có người gọi ông Lâm ông Lâm, Lâm Thế Đông ngẩng đầu lên, nhìn thấy trưởng đoàn Hoàng Lâm của đoàn nghệ thuật Ngôi Sao Nhỏ.
Điếu thuốc trong miệng ông cụ lạch cạch rơi xuống, bộ xương dạ bị dọa suýt nữa vỡ nát, lúc chạy ra ngoài thấy rõ trong tay Hoàng Lâm còn dắt Lâm Mậu, trái tim mới trở vào trong lồng ngực một lần nữa.
Tay Lâm Thế Đông run run ôm lấy Lâm Mậu, miệng lẩm bẩm: "Tâm can bảo bối của ông, suýt nữa thì dọa chết ông nội."
Lâm Mậu duỗi tay ôm lấy cổ ông, cậu không làm ra được biểu cảm vui vẻ, nhưng thần thái trong hai mắt lại không lừa người được, Lâm Thế Đông nhìn cậu một lúc thì hơi hiểu ra.
Quả nhiên Hoàng Lâm mở miệng trước: "Ông Lâm, ông có dự định để Mậu Mậu được tham gia đào tạo thanh nhạc chuyện nghiệp không?"
Lâm Thế Đông nhìn về phía Lâm Mậu, đứa nhỏ gật mạnh đầu, ông nội vui vẻ, cọ râu mép lên hai má cháu nội, lại hỏi: "Ngoại trừ ca hát thì còn muốn học gì nữa? Nói với bác Hoàng, chắc chắc bác Hoàng sẽ đồng ý với con."
Hoàng Lâm bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, ông cũng biết bình thường trong đoàn quả thật đã thờ ơ với Lâm Mậu, Lâm Thế Đông đang lấy lại danh dự cho cháu trai mình đây.
"Ngoại trừ ca hát thì còn muốn học gì nữa?" Hoàng Lâm đưa giấy bút cho Lâm Mậu, ông xoa đầu đứa nhỏ, chỉ lên tờ giấy trắng: "Muốn học gì thì viết ra, bác sẽ dẫn con đi."
Lâm Mậu suy nghĩ một lát, rồi cong mông nghiêm túc viết ra hai chữ lớn: "Vẽ tranh!".