Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 12



“Không, không sao.” Dì Quỳnh Ngọc vừa đỡ eo, vừa xua xua tay phải: “Tôi chỉ là hoảng quá, không cẩn thận xoắn eo thôi.”

“Có nghiêm trọng lắm không?” Ông cụ tiến lên hai bước thăm tình trạng của bà.

“Không nghiêm trọng, tôi ngồi một lát là đỡ.” Dì Ngọc xoa eo mình, nói.

“Bị dọa?” Ánh mắt cụ ông dời từ người bà sang Thư ʍôиɠ: “Bị Manh Manh dọa?”

Dì Quỳnh Ngọc cười khổ: “Tôi hỏi nó có muốn ăn bánh không, thế mà nó trả lời muốn ăn thật. Này thì hơi thông minh quá, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên bị dọa thôi.”

Cụ ông nghe vậy, cười ha hả: “Manh Manh thật đúng là thông minh, nghe một lần đã học được, nói còn giỏi hơn chim yểng nữa.”

Cái này Thư ʍôиɠ biết. Trong vài loài chim bắt chước được tiếng người, giỏi nhất là họ nhà sáo, vẹt chỉ xếp thứ hai.

Cũng may thường ngày cô không hay mở miệng, hơn nữa trêи người còn có cái hạn chế “nhại từ” chẳng hiểu nổi, cho nên khi gặp người cũng không ai hoài nghi cô không phải một con vẹt bình thường. Nhưng lần này xem ra, ở trước mặt người lạ, cô vẫn nên khiêm tốn lại chút. Bằng không không biết có thể bị phát hiện hay không.

“Manh Manh, lại đây.” Nguyên Triết nghe bọn họ nói chuyện, liền đứng trước cửa bếp vẫy tay với Thư ʍôиɠ.

Thư ʍôиɠ ngoan ngoãn bay qua, dừng trong tay anh.

“Muốn ăn bánh dì Ngọc làm?” Vừa rồi bọn họ vào đã thấy mâm điểm tâm hương sắc vẹn toàn, Nguyên Triết liền hỏi lại theo dì Ngọc.

Thư ʍôиɠ không ngờ Nguyên Triết muốn hỏi điều này. Cô nghiêng nghiêng đầu nhỏ vàng nhạt, túm lông mảnh trêи đầu cũng ngốc ngốc cong sang bên: “Muốn ăn.”

Đối với vị chủ nhân này, cô lựa chọn ăn ngay nói thật.

“Đúng vậy, vừa rồi nó cũng nói thế.” Dì Ngọc nghe Thư ʍôиɠ lặp lại thì bổ sung.

“Muốn ăn thì… Ồ, vẹt ăn được bánh không?” Ông định nói “muốn ăn thì ăn”, nhưng nói được nửa câu lại không chắc chắn.

Trước đó Nguyên Triết đã tìm hiểu qua nên ngược lại có thể trả lời: “Được thì được, nhưng không dễ tiêu hóa.” Bởi loài chim vốn không có răng để nhai, mà bánh ngọt hầu như đều dinh dính. Dù là con người cũng không dễ tiêu hóa.

Thư ʍôиɠ nghe vậy, đoán là mình không được ăn, không khỏi rũ đầu thầm thở dài.

Cụ ông bên cạnh thấy thế, cười ha hả vươn bàn tay đầy nếp nhăn xoa xoa Thư ʍôиɠ: “Hay là cho Manh Manh nếm chút đi, con xem nó buồn chưa kìa.”

Dì Ngọc lúc này đã đỡ đau, bèn đánh bạo tới gần Thư ʍôиɠ, chăm chú đánh giá nó chốc lát, nói: “Thật là, tôi một đống tuổi còn chưa gặp qua thú nuôi nào thông minh vậy đấy, cảm giác cứ như đứa trẻ con đi học.”

Thấy bà dè dặt quan sát mình, Thư ʍôиɠ nhanh chóng bày vẻ mặt ngốc manh, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn bà chằm chằm.

“Nhìn kỹ cũng đáng yêu thật. Để tôi cắt miếng nhỏ cho nó nếm thử đi.” Dì Ngọc ngắm một hồi, bị vẻ ngoài Thư ʍôиɠ mê hoặc thành công, dằn lòng nói.

Vì thế Thư ʍôиɠ ngoài ý muốn được một miếng bánh lớn hơn xúc xắc một tẹo. Tuy chưa ăn được mấy ngụm đã xong, nhưng cô vẫn bị mùi vị ngọt ngào đọng lại đầu lưỡi an ủi.

Lâu rồi mới được ăn ngon như thế… Thư ʍôиɠ ngày ngày ăn hạt kê quả hạch yên lặng chảy hàng nước mắt cảm động trong lòng.

Nguyên Triết, ông nội còn có dì Ngọc cùng ngồi trêи sofa, vừa phẩm trà vừa nhấm nháp điểm tâm thật thoải mái. Thư ʍôиɠ thấy bọn họ không tiếp tục đề tài công việc nữa, không biết là đã nói xong, hay vì có tính toán khác. Cơ mà dù sao cô cũng dốt đặc cán mai mấy thứ đó, nên dứt khoát không để ý.

“Lại nói,” ông nội ăn xong miếng điểm tâm, cầm khăn giấy lau lau khóe miệng: “Con không cắt lông cánh cho Manh Manh à?”

Trước đó ông đã chú ý lúc Nguyên Triết mang Manh Manh tới, trêи cổ chân nó đeo một sợi xích dùng để phòng chim bay mất.

Nhưng nếu cắt lông rồi, chim nuôi cơ bản đều không thể bay cao, cũng không cần dụng cụ thế nữa. Hơn nữa vừa rồi ông cũng quan sát nhóc con ở cự ly gần, cánh chim đích xác chưa được cắt tỉa.

Nguyên Triết nhấp ngụm trà, nhìn Thư ʍôиɠ nói: “Con thấy thế này khá tốt, chờ nuôi nó quen rồi thì xích cũng không cần mang.”

“Con không sợ nó bay mất à?” Ông nội ngạc nhiên.

“Trêи thực tế nó từng bay đi một lần, rồi lại bị mèo hoang đuổi về.” Nguyên Triết duỗi tay xoa nhẹ đầu Thư ʍôиɠ đang nhảy nhót trêи bàn trà.

Cái gì mà bay đi, đó là tôi tuần tra địa hình xung quanh nhé! —— Thư ʍôиɠ thầm mắng.

“Người ngợm nhỏ xíu thế này, mèo hoang nuốt hai ngụm là vào hết trong bụng.” Cụ ông cười rộ lên, hơi dừng nhìn cô: “Manh Manh, sau này còn đi nữa không?”

Thư ʍôиɠ thấy ba đôi mắt đều nhìn chòng chọc qua đây, dứt khoát giả ngu nhại lại: “Sau này còn đi nữa không?”

“Phốc, vừa nói nó thông minh, giờ lại nghe không hiểu rồi.” Lúc này dì Ngọc đã không còn ngạc nhiên khi nghe Thư ʍôиɠ lên tiếng nữa. Thấy cô chỉ biết lặp lại, nhịn không được khẽ cười.

Bỏ qua chuyện giả ngu khi cần thiết, ngốc ở đây nghe ba người họ nói chút chuyện nhà, đối với Thư ʍôиɠ mà nói cũng coi như trải nghiệm mới lạ.

Dì Ngọc nói gần đây rau lại lên giá, không biết vì sao. Cụ ông nói hôm trước xem tin tức thông báo lại điều chỉnh mức lương hưu, càng nhận càng nhiều. Nguyên Triết thì phần lớn chỉ nghe hai người lớn tuổi dong dài, ngẫu nhiên nêu ý kiến của mình…

Trong quá khứ, Thư ʍôиɠ dường như chưa từng trải nghiệm được vài ngày thế này. Từ khi ba mẹ ly hôn, cô đã không còn được hưởng thụ bầu không khí gia đình hòa thuận vui vẻ vậy nữa. Mà khi hai người họ tái hôn, cô lại trở thành một phần tử khó dung nhập.

Rất nhiều lúc, cô chỉ có một mình. Một mình đọc sách, một mình đi làm, sống một mình. Cô độc là bạn của cô, độc lập là thái độ sống hằng ngày.

Thế mà giờ đây làm một con chim, lại có cơ hội được cảm nhận nó ngoài ý muốn. Thật là thế sự vô thường… Thư ʍôиɠ nghĩ đến đây, chợt quay đầu nhìn Nguyên Triết.

Lại nói, xuyên qua mấy ngày nay, ngoài ông nội, hình như chưa từng gặp hoặc nghe chuyện về ba mẹ anh? Tiểu thuyết đương nhiên không nhắc tới, dù sao cốt truyện chỉ vì phục vụ nam nữ chính, rất nhiều cảnh của vai phụ sẽ không được miêu tả kỹ càng.

***

Đến khi ra khỏi nhà ông nội, sắc trời đã hoàn toàn sầm tối. Đèn đường hai bên chiếu sáng rực rỡ, chiếu rọi mọi cảnh vật chung quanh.

Nguyên Triết cùng Thư ʍôиɠ ở lại ăn cơm. Nhà cụ ông còn thức ăn gia súc người bán tặng kèm lúc mua Thư ʍôиɠ, tất nhiên cô ăn mấy thứ đó.

Nghe ý của ông cụ thì trước hai ngày cô xuyên tới, cơ thể này đã được bán cho ông. Nói cách khác, khi đó vẹt nhỏ vẫn thật là vẹt nhỏ, cụ ông cũng nuôi nó hai ngày.

Chỉ là không biết chuyện gì xảy ra, ngày Nguyên Triết tới lấy, hồn Thư ʍôиɠ lại xuyên vào cơ thể con vẹt Cockatiel này. Về phần hồn của vẹt thì chẳng biết đã đi đâu.

Lúc ấy Thư ʍôиɠ có xem ngày cô xuyên tới, là mùng 8 tháng 4. Tuy hoàn toàn không có manh mối, nhưng cô cứ cảm thấy trong đó sẽ có dấu vết, vậy nên luôn nhớ kỹ trong lòng.

Dọc đường cô suy tư đến nhập thần, đến nỗi về tới nhà Nguyên Triết rồi vẫn chưa phát hiện.

“Manh Manh?” Nguyên Triết tắt máy, mở cửa đứng cạnh xe. Quay đầu nhìn nhóc con còn ngơ ngác ngồi trêи ghế phụ, không khỏi gọi một tiếng.

Bấy giờ Thư ʍôиɠ mới lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn sang anh.

Trăng đêm nay đã sớm treo cao, ánh sáng bạc hắt lên mặt Nguyên Triết, khiến anh có vẻ dịu dàng hơn thường ngày. Đầu ngón tay thon dài cũng nhuộm sáng, nhẹ ngoắc hướng Thư ʍôиɠ, cứ như tư thế mời nhảy.

Thư ʍôиɠ theo bản năng hơi hé miệng, lại nhận ra bản thân không cách nào tự nói, thế nên tỉnh táo lại. Cô trầm mặc bay lên, đậu trong lòng bàn tay anh.

Nguyên Triết hiển nhiên không nhận ra điều gì trong không gian tối tăm thế này, nâng cô đi khóa kỹ xe, rồi vào nhà.

Mãi đến khi được bỏ vào lồng, Thư ʍôиɠ mới phức tạp nhìn bóng dáng Nguyên Triết đi về phía buồng vệ sinh —— Bình thường anh sẽ đi tắm vào thời gian này, sau đó tiếp tục công tác hoặc giải trí đơn giản.

Cô thấy bản thân mình là lạ. Chẳng biết có phải cô đơn lâu lắm rồi không, mà nhìn vị chủ nhân này lại thấy đẹp trai ngời ngời? Tuy rằng đối phương đẹp sẵn, ấy vậy đối với Thư ʍôиɠ, sự khác biệt giữa kϊƈɦ thước người và chim dễ khiến cô xem nhẹ nhan sắc kia.

Nhưng qua từng ngày ở cùng Nguyên Triết, rồi lại trải nghiệm “cả nhà sum vầy” hôm nay, làm Thư ʍôиɠ có cảm giác hoàn toàn khác xưa. Cô không kìm được tưởng tượng, nếu hiện tại cô là con người, vậy cô và Nguyên Triết sẽ ở chung ra sao?

Sớm chiều ở chung với một người đàn ông anh tuấn phi phàm còn tài hoa hơn người? Cùng anh đến thăm nhà ông nội với tư cách người bạn? Chỉ sợ cô sẽ nhanh chóng sa vào đó như nữ chính cuốn tiểu thuyết này.

Nhưng trêи đời nào có nếu.

Cô chỉ là một con vẹt nhỏ yếu bất lực lại đáng thương mà thôi.

Ở quãng đời ngắn ngủi của anh vũ, có thể biến về người hay không còn chưa biết đâu, có tư cách gì nói chuyện tình cảm? Càng miễn bàn trong mắt đối phương, từ đầu chí cuối cô chẳng qua là một con chim nuôi.

Thư ʍôиɠ trầm mặc ngồi trêи xích đu trong lồng, cố đè nén cảm xúc nào đó dưới đáy lòng.

Cô không thể tiếp tục ăn no chờ chết nữa. Loại vẹt nhỏ này có thể sống vài năm, cùng lắm cũng chỉ mười mấy năm. Nếu không cách nào tìm được biện pháp khôi phục hình người, có lẽ cô sẽ phải yên lặng biến mất cùng con vẹt này. Sẽ không một ai biết Thư ʍôиɠ từng là người.

Nếu con đường ra ngoài tìm manh mối tạm thời không được, Thư ʍôиɠ quyết định xuống tay từ trong nhà.

Trước đó cô đã trộm quan sát, thiết bị kết nối mạng trong nhà chỉ có máy tính phòng làm việc và di động của Nguyên Triết.

Nhưng cái trước thì ban ngày Nguyên Triết không ở nhà sẽ khóa cửa phòng, không thể vào trong. Còn cái sau thì Nguyên Triết luôn mang bên người, không có khả năng ném lung tung.

Như vậy cô nhất định phải tìm một thời cơ thỏa đáng, làm một cuộc thí nghiệm mang tính hành động. Ví dụ như —— bây giờ.