Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 32



“Còn tức à?” Nguyên Triết nhìn vẹt nhỏ thở phì phò trêи sofa, không nhịn được cười.

[Cũng không hẳn. Chỉ thấy sao có loại người như vậy tồn tại được chứ?] Thư ʍôиɠ bất mãn gõ chữ lên máy tính bảng.

Nguyên Triết cầm điều khiển TV chuyển sang kênh chiếu gameshow: “Không cần quan tâm bà ta. Anh còn không giận, em cũng đừng hại cơ thể bé xíu này tức điên.”

Thư ʍôиɠ nghe vậy liền cúi đầu đánh mấy chữ: [Vì đã sớm không còn kỳ vọng ạ?] Đánh xong lại chần chờ không chọc Nguyên Triết qua xem. Nghĩ hồi, cuối cùng vẫn xóa đi.

Nói chuyện kiểu xát muối vào miệng vết thương người ta thế này, hay là thôi.

Nhưng cô không biết mấy hành động nhỏ của cô đều được Nguyên Triết thu hết vào mắt.

[Vậy bọn mình tâm sự chuyện khác đi?] Thư ʍôиɠ đánh lại, vỗ vỗ cánh lên chân Nguyên Triết bảo anh xem tablet.

“Em muốn tâm sự chuyện gì?” Nguyên Triết dứt khoát tắt tiếng TV.

Thư ʍôиɠ chỉ nói thế thôi, giờ kêu cô tìm chủ đề thì hơi khó. Cơ mà bỗng nhiên nghĩ tới: [Chuyện anh với ông nội đi.]

“Anh với ông nội?” Nguyên Triết nhìn cô đánh chữ: “Ý em là ông đã nuôi nấng anh thế nào?”

Thư ʍôиɠ gật gật đầu nhỏ, nhúm lông dài mảnh trêи đầu cũng run run theo.

“Được thì được, nhưng lần trước anh kể rồi.” Nguyên Triết nhướng mày: “Chẳng bằng lần này tới lượt em. Nên thay phiên nhau chứ.”

Thư ʍôиɠ nghe vậy ngẩn ra, song ngẫm lại thấy cũng đúng.

Đều chẳng phải con nít suốt ngày mè nheo người lớn kể chuyện trước khi ngủ. Người trưởng thành tâm sự thì nên luân phiên.

Cơ mà cô nào có chuyện ly kỳ gì đâu? Chuyện kỳ lạ nhất là xuyên vào tiểu thuyết làm vẹt như bây giờ đây.

[Hình như không có gì hay để kể.] Thư ʍôиɠ run cánh, hoang mang gõ mấy chữ.

“Quá khứ, công việc.” Nguyên Triết liệt kê từng chủ đề: “Bạn bè, người yêu, gia đình,… đều được cả.”

Lúc nhắc tới hai chữ “người yêu”, giọng anh vô thức trầm xuống, rồi nháy mắt trở lại bình thường.

Thư ʍôиɠ tự hỏi, sau đó bắt đầu đánh chữ: [Hồi trước chỉ đi học với đi làm, sau tự dưng biến thành chim. Công việc cũng linh tinh bình thường thôi, ví dụ như đánh word làm hồ sơ mỗi ngày. Về phần bạn bè, ngoài vài bạn học khá thân thì chẳng còn ai.]

“Gì nữa?” Nguyên Triết không chê cô khô khan, ngược lại ra hiệu cô nói tiếp.

[Chưa từng có người yêu. Gia đình thì…] Móng vuốt đánh chữ hơi dừng: [Ba mẹ ly hôn khi em còn nhỏ.]

[Sau đó bọn họ có gia đình và người nhà mới. Rất hạnh phúc.] Cô viết câu kết ngắn gọn, tựa như vẽ một dấu chấm hết tiêu chuẩn cho câu chuyện.

“Vậy còn em?” Nguyên Triết đột nhiên hỏi.

Cô ngẩng đầu, sa vào cặp mắt đen như mực của anh. Nghe anh hỏi bằng chất giọng từ tính: “Em thì sao? Hạnh phúc chứ?”

Cô vẫn luôn là người dư thừa. Là sản phẩm của cuộc hôn nhân thất bại, kết tinh không tình yêu.

Ba mẹ thấy cô sẽ chỉ nhớ tới quá khứ nước sôi lửa bỏng của mình. Cho nên dần dà, chính cô cũng không muốn xuất hiện trước họ.

Đã không thể mang lại niềm vui, thì ít nhất đừng khiến mọi người khó chịu —— Cô luôn tự nhắc nhở mình thế.

Còn hạnh phúc bản thân… Cô từng nằm trong phòng trọ nhỏ suy nghĩ về vấn đề này, nhưng chẳng mấy chốc đã bị chuyện khác quấy nhiễu.

Kỳ thật hạnh phúc là gì, cô đúng là không biết.

Nếu đầu thai làm chim có thể được một mái ấm mỹ mãn và một cuộc sống vui vẻ, có lẽ với cô đó cũng là hạnh phúc. Nhưng tiếc rằng cô xuyên thành chim, cơ thể gốc lại chẳng biết đang nơi nào, còn nguyên vẹn hay không.

Cho nên Nguyên Triết hỏi vấn đề này, cô thật không có đáp án để trả lời.

Nguyên Triết nhìn ra sự trầm lắng mất mát của nhóc con —— Có lẽ ở một góc độ nào đó, anh và cô đều giống nhau.

Đều là những kẻ cô độc giữa dòng người náo nhiệt, hoặc chủ động hoặc bị ngăn cách bởi không gian.



“Nghe nói vẹt cũng bị trầm cảm.” Nguyên Triết bỗng thốt một câu không liên quan.

Thư ʍôиɠ chẳng hiểu mô tê gì, lặp lại: “Bị trầm cảm?”

“Ừ. Tác động của tâm lý khiến cho…” Nguyên Triết giải thích sơ sơ: “Lông rụng cực kỳ nghiêm trọng.”

[Cho nên?] Thư ʍôиɠ dùng móng vuốt gõ nghi vấn.

“Cho nên em phải giữ vững trạng thái vui vẻ.” Nguyên Triết thấy Thư ʍôиɠ ngây ngốc nhìn mình bèn tìm mấy bức ảnh trong điện thoại đưa cô xem.

Thư ʍôиɠ tò mò ngó qua. Trêи màn hình là vẹt Cockatiel cùng chủng với cơ thể hiện tại, chẳng qua gáy bọn nó đều trọc lóc. Hoặc chỉ còn một lớp lông mỏng, hoặc thậm chí nghiêm trọng thấy được cả da đầu. Quả thực làm người khϊế͙p͙ sợ.

Cả người Thư ʍôиɠ run lên, theo bản năng giơ cánh sờ sờ gáy mình. Vẫn còn… Nhưng có khi nào nay mai sẽ rụng sạch luôn không?

Tưởng tượng đến tình huống đáng sợ ấy, cô lập tức bay xa khỏi Nguyên Triết, đánh chữ vèo vèo lên máy tính bảng: [Sau này không cho anh sờ đầu em nữa!]

“Hử?” Nguyên Triết sửng sốt.

[Em không muốn bị hói!]

Nguyên Triết không ngờ hù Thư ʍôиɠ chút lại thành tự kê đá đập chân mình: “Thật ra không liên quan đến sờ…”

[Hình như thức đêm cũng hói!] Thư ʍôиɠ đột nhiên nhớ ra từ ngày có máy tính bảng cô toàn thức đêm tìm đường chết, cả thân chim tức khắc không khỏe.

[Em đi ngủ đây!] Đánh xong chữ cuối, đến máy tính bảng cũng không thèm, Thư ʍôиɠ đã vọt thẳng lên lầu hai. Chưa được vài giây, phòng cho khách truyền xuống tiếng đóng cửa.

Nguyên Triết nhìn tấm hình Cockatiel trọc đầu dọa Thư ʍôиɠ lao đi ngủ sớm, lâm vào trầm mặc.

***

Sau ba ngày Hứa phu nhân yên tĩnh, Nguyên Triết nhận được một cuộc gọi.

“Được, cậu gửi địa chỉ lại đây.” Nghe xong đầu kia nói, mặt anh nháy mắt trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng hết sức trịnh trọng.

Thư ʍôиɠ đang chơi với cột sào mới trong văn phòng chú ý tới trạng thái Nguyên Triết thì ngừng lại, lẳng lặng chờ anh nói xong.

Cúp máy, Nguyên Triết đưa mắt sang nhìn Thư ʍôиɠ, trong mắt hiện đầy vẻ phức tạp.

Thư ʍôиɠ ngoẹo đầu ra vẻ khó hiểu.

“Tìm được cơ thể em rồi.”

Chỉ một câu cũng đủ khiến Thư ʍôиɠ rối loạn tâm thần. Cánh thì quên vỗ mà đã bước chân ra không trung té khỏi cột sào.

Nguyên Triết bước nhanh qua đón rồi đặt cô lên sofa tiếp khách, đợi cô lấy lại tinh thần.

Nếu đếm kỹ thì đã nhiều ngày kể từ khi cô thẳng thắn với Nguyên Triết. Mấy ngày nay chẳng có chút tin tức về cơ thể mình khiến cô không quá dám mong đợi.

Có lẽ Vành khuyên nhìn nhầm họa tiết trêи áo ngủ người nọ. Có lẽ cô gái bị thương là một người khác, chỉ trùng hợp mặc giống. Có lẽ cô chết rồi, không tìm lại được nữa…

Những khả năng này thường xuyên bật ra trong đầu nhiễu loạn suy nghĩ Thư ʍôиɠ.

Cho nên rất nhiều lúc cô ép bản thân chơi game hoặc xem chương trình gì đó, thậm chí là yên lặng quan sát Nguyên Triết nhằm phân tán lực chú ý.

Thế nhưng không ngờ, vậy mà thật sự tìm được!

Thư ʍôиɠ nằm trêи sofa êm ái hồi lâu mới tỉnh táo lại, phát hiện di động đã được đẩy đến cạnh mình. Lòng cô nhũn ra, nhìn vẻ quan tâm chẳng hề che giấu trêи mặt Nguyên Triết, bắt đầu đánh chữ: [Em không sao, cảm ơn anh.]

Ngừng chốc, cô đánh tiếp: [Cơ thể ở đâu? Còn sống chứ ạ?]

Cô luôn nghĩ nếu còn sống, có lẽ cô vẫn còn cơ hội trở về. Song một khi cơ thể tử vong thì dù có ngày về, chắc khi đó cũng đã sớm phân hủy thành xương trắng.

Lúc ấy sẽ không phải hài kịch trở về hình người, mà là phim kinh dị khủng bố.

“Trong một bệnh viện. Còn sống.” Nguyên Triết vươn ngón tay xoa nhẹ lưng vẹt nhỏ. Từ khi bị Thư ʍôиɠ cấm sờ đầu, anh chỉ có thể chuyển sang chỗ khác.

[Bây giờ chúng ta đi xem được không?] Thư ʍôиɠ đánh xong mới sực nhớ hiện tại vẫn đang giờ làm việc. Mới vừa Nguyên Triết còn ngồi làm trêи bàn mà cô đã gấp không chờ nổi đòi đi tìm cơ thể.

Nguyên Triết lại không hề để tâm: “Đương nhiên.”

[Nhưng anh còn chưa xong việc.]

Nguyên Triết là chủ, tuy nhiên anh không phải một ông chủ rảnh rang. Trái lại những việc tốn công nhất, mệt nhất đều do anh đích thân làm.

“Chuyện em quan trọng hơn. Đi thôi.” Nguyên Triết không cho cô cơ hội nói tiếp. Lưu việc trêи máy tính rồi bế Thư ʍôиɠ lên.



Chạy xe không bao lâu là đến.

Thư ʍôиɠ nhìn bảng tên trong đại sảnh bệnh viện mà mịt mờ —— “Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần” là ý gì?

Sảnh nơi này hoàn toàn khác bệnh viện nhân dân lúc Thư ʍôиɠ mới tới thế giới này.

Nơi đây dường như chỉ lẻ tẻ vài bệnh nhân bị thương hoặc đau bụng ho khan tới khám. Một số người bệnh và thân nhân lâu lâu bắt gặp đều không quá bình thường.

Nguyên Triết mang Thư ʍôиɠ lần theo bảng hướng dẫn tới khu nằm viện. Bỗng, một nữ y tá gọi họ: “Cậu là người nhà ai? Chỗ chúng tôi không được phép mang thú cưng vào.”

Thư ʍôиɠ co rúm lại trong lòng Nguyên Triết.

Cô nhất định phải vào, dù cho phải lén lút.

“Xin lỗi, tôi mới tới lần đầu tiên.” Nguyên Triết xin lỗi với thái độ đúng mực: “Xin hỏi có phải ở đây có một bệnh nhân nữ vô danh được cảnh sát đưa tới từ bệnh viện Nhân Dân số 2 không?”

Bệnh viện Nhân Dân số 2… Nghe quen quen!

Thư ʍôиɠ đột nhiên nhớ ngày cô đến thế giới này, lúc Nguyên Triết mang cô về thì trời đang mưa. Trêи đường suýt đâm phải nữ chính Tần Ti Vũ, anh đã lái xe đưa cô nàng tới bệnh viện nọ.

Nói cách khác, ngày đó cô và Nguyên Triết ở khoa cấp cứu cùng Tần Ti Vũ thì đồng thời, cơ thể cô cũng đang trong phòng giải phẫu?

Thật đúng là vận mệnh trớ trêu.

Trăm cay nghìn đắng đi tìm, cuối cùng phát hiện xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.



Y tá vốn bực bội vì người nhà không biết điều dám mang động vật vào bệnh viện, lúc này lại thấy người tới đẹp trai khí chất ngời ngời, thái độ nhận sai cũng khá tốt, bất mãn tức khắc nguôi ngoai.

Với vấn đề anh đưa ra, chị đúng là có biết: “Cậu là người nhà cô gái đó à? Ai da, sao lâu thế mới tới tìm?”

Nguyên Triết không nhận tội danh đó ngay: “Là thế này, tôi cũng không rõ rốt cuộc đây có phải người mình quen không. Vậy nên có thể cho tôi xem thử để xác nhận không?”

Y tá thông cảm: “Cậu đem thú nuôi ra ngoài trước đi.”

“Việc này… Tôi ngồi taxi tới một mình, thú nuôi thật không có chỗ để. Chẳng bằng chị châm chước cho. Tôi sẽ nhét nó vào trong áo, tuyệt đối không để bay ra ngoài.” Lúc đi Nguyên Triết xác thật không xách theo gì cả, vậy nên Thư ʍôиɠ chỉ có thể bị đuổi hoặc chui vào áo anh.

Thời điểm mấu chốt này ấy hả, tất nhiên là chui vào áo rồi!

Không chờ họ mở miệng, Thư ʍôиɠ đã quyết đoán chui vào áo khoác Nguyên Triết rồi lẳng lặng thò đầu ra từ ngực anh.

Y tá bị vẹt nhỏ láu lỉnh làm tức cười, không còn nghiêm khắc như trước: “Nhóc này thông minh quá! Vậy cũng được. Nhưng cậu phải trông kỹ đừng để bay ra đấy.”

Dứt lời liền dẫn Nguyên Triết đến thang máy chuyên dụng cạnh đó, nhấn lầu ba.

Phòng bệnh ở đây hoàn toàn khác những nơi Thư ʍôиɠ từng thấy, cứ cách một quãng lại gắn hàng rào phân cách kim loại.

Y tá mang Nguyên Triết, Thư ʍôиɠ tới trước một phòng bệnh đóng chặt. Trêи cửa có ô thủy tinh, anh chỉ được quan sát từ đó.

Thư ʍôиɠ ghé sát ô thủy tinh, mở to đôi mắt đen láy nhìn vào —— Bên trong là phòng đơn tương đối chật hẹp, chỉ cái giường đã chiếm gần hết diện tích.

Có người mặc đồ bệnh nhân sọc xanh kẻ trắng, tóc rối tung ngồi xổm trêи giường, đưa lưng về phía cửa.

“Cô ấy đưa lưng qua đây, tôi không thấy rõ mặt.” Nguyên Triết phát hiện liền báo lại với y tá.

Chị ngẩn ra, đến ô kính xem thử. Im lặng một hồi, rốt cuộc vẫn móc chùm chìa khóa trong túi ra mở cửa.

“Cậu chờ ở đây.” Chị không cho Nguyên Triết đi theo mà vào một mình.

Nhìn từ ô cửa, y tá dẫn họ tới đang từ từ đến gần giường bệnh. Cô gái co người ngồi xổm trêи giường dường như nghe tiếng bước chân nên quay đầu lại.

Y tá không sợ, bởi chị biết bệnh nhân này sẽ không chủ động tấn công. Song chị cũng không bước tiếp, chỉ đứng yên tại chỗ vỗ vỗ tay.

Vỗ tay là tín hiệu họ thường sử dụng do bệnh nhân ở đây khá đặc thù, rất nhiều người không có tư duy và ý thức như người thường. Dẫn đường bằng động tác tay và một số động tác đơn giản cố định khác là phương pháp khá thông dụng.

Cô gái nọ nghe tiếng, quả nhiên có hành động.

Cô nàng chậm rãi xoay người, lộ ra gương mặt bị mái tóc dài lộn xộn che khuất hơn nửa.

Dù chưa thấy được toàn bộ, Thư ʍôиɠ chỉ cần liếc cái vẫn nhận ra ngay khuôn mặt mình dùng hơn hai mươi năm —— Đây là cơ thể cô, nhưng người trong đó là ai?

“Có phải không?” Đỉnh đầu truyền đến tiếng dò hỏi khe khẽ của Nguyên Triết.

Thư ʍôиɠ trả lời: “Phải.”

Ánh mắt Nguyên Triết tức khắc thay đổi, khi lần nữa nhìn cô gái kỳ quái dại ra trong phòng thì đã ngập tràn vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Ý thức Thư ʍôиɠ đang trong người vẹt nhỏ, vậy trong cơ thể cô chính là…

“Vẹt nhỏ?!” Nhìn cô gái chầm chậm xuống giường với tư thế tay kỳ quái, Nguyên Triết buột miệng thốt.

Thư ʍôиɠ cũng cảm thấy đây là đáp án.

***

Xác nhận được người trong phòng là thân thể Thư ʍôиɠ cũng như linh hồn trong nó rất có thể là vẹt nhỏ, hai người Nguyên Triết Thư ʍôиɠ liếc nhau một cái, quyết định nhận người trước.

“Cậu biết con bé thật hả?” Có được câu trả lời khẳng định, y tá mừng rơn.

Từ khi cô gái được cảnh sát đưa tới, bởi vẫn chưa thể làm rõ thân phận nên phí trị liệu trong khoảng thời gian này đều được chi trước.

Một người sống sờ sờ nào có chuyện không tìm được quê quán —— Bệnh viện họ đã nghĩ vậy khi nhận ca bệnh. Nhưng chẳng ngờ qua lâu lắm cảnh sát vẫn không có manh mối.

Bây giờ tốt rồi, người biết con bé rốt cuộc xuất hiện. Kế tiếp thân phận sẽ được chứng thực, các chi phí sẽ được trả, mọi người không cần sầu não nữa.

Thế là y tá dẫn Nguyên Triết, Thư ʍôиɠ đến văn phòng viện trưởng.

Vì bệnh nhân này là trường hợp đặc biệt, lúc đưa tới cảnh sát nhờ vả nếu có tin của người nhà thì phiền báo họ một tiếng. Thế nên chuyện Nguyên Triết biết “Thư ʍôиɠ” cần phải báo lên cấp trêи.

Tới chỗ viện trưởng, Nguyên Triết đi thẳng vấn đề nói bản thân xác thật biết chuyện của cô. Viện trưởng mời anh tạm chờ ở đây, ông đi báo lại cho cảnh sát phụ trách.



“Nói cách khác, anh Nguyên thật sự biết cô gái bên trong. Cô ấy tên Thư ʍôиɠ: Thư trong thư thái, ʍôиɠ trong ʍôиɠ Cổ?” Đồng chí cảnh sát phụ trách hỏi.

“Đúng vậy.” Nguyên Triết theo tới đồn công an giúp họ tra hộ tịch.

“Vậy số tuổi hoặc sinh nhật của cô ấy, anh biết không?” Cảnh sát dò hỏi.

Nguyên Triết nhớ Thư ʍôиɠ từng nói: “Hẳn là 23 tuổi.”

“Địa chỉ nhà? Người thân bạn bè?”

“Xin lỗi, cái này thì tôi không biết.” Nguyên Triết nhìn Thư ʍôиɠ được đặt trêи ghế bên cạnh. Cô chưa từng kể cụ thể.

Lúc đầu hỏi đến người nhà, cô chỉ nói không có. Về sau tâm sự thì cô nói ba mẹ đã có gia đình, hạnh phúc riêng.

Bởi vậy có thể đoán cô không thật sự là cô nhi. Nhưng dường như người nhà chẳng tiếp xúc mấy với cô nên thành ra cũng chẳng khác gì.

Căn cứ thông tin Nguyên Triết cung cấp, cảnh sát sàng lọc tên “Thư ʍôиɠ” trong hệ thống hộ tịch, kết quả trong nước có hơn ba mươi người. Trong đó phù hợp với điều kiện trêи hai mươi tuổi chỉ có hai người. Thế nhưng ảnh chụp lại hoàn toàn khác Thư ʍôиɠ trong bệnh viện.

“Không có… Anh Nguyên chắc chắn thông tin đây là thật chứ?” Đồng chí nọ nghi ngờ.

Thư ʍôиɠ cứng người. Cô vốn không phải người thế giới này, đương nhiên không thể tra được trong hệ thống hộ tịch nơi đây. Phải giải thích với Nguyên Triết thế nào bây giờ? Chẳng thể bảo từ khi chào đời đã không có hộ khẩu chứ.

Nguyên Triết ngược lại không tỏ vẻ gì, chỉ thoáng liếc qua vẹt nhỏ im thin thít rồi gật đầu: “Là tự cô ấy nói với tôi.”

Lúc Thư ʍôиɠ kể, cô thật rất nôn nóng muốn tìm cơ thể để khôi phục hình người nên không có khả năng nói dối.

“Vậy xin hỏi, cô ấy và anh Nguyên có quan hệ thế nào? Bạn học, bạn bè, đồng nghiệp hay là… người yêu?”

Nguyên Triết thế mà vô cùng bình tĩnh: “Bạn qua mạng.”

Thư ʍôиɠ sửng sốt bởi câu trả lời của anh, kế đó dở khóc dở cười. Cũng đúng, bọn cô toàn nói chuyện qua điện thoại và máy tính bảng, nói là bạn qua mạng hình như cũng không sai.

Đồng chí cảnh sát nào ngờ đến đáp án này: “Anh nhận ra được cô ấy, thế hai người từng gặp mặt?”

“Từng thấy qua mạng, ngoài đời thì không. Tôi mới về nước không lâu.” Nguyên Triết nửa thật nửa giả tiết lộ, vẻ mặt thì trông như thề son sắt.

“Vậy sao anh biết cô ấy đang ở bệnh viện tâm thần?” Cuối cùng tới vấn đề mấu chốt.

Nguyên Triết chẳng mảy may hốt hoảng: “Cô ấy bỗng dưng biến mất trêи mạng khiến tôi rất lo, nhờ người tìm khắp nơi vẫn tìm không được. Mấy hôm trước thám tử tư báo cho tôi, có một cô gái y hệt miêu tả bị thương từng được đưa đi bệnh viện, sau đó chuyển sang bệnh viện tâm thần nên tôi mới tìm được.”

Câu trả lời của anh không vấn đề gì. Song đồng chí cảnh sát vẫn chẳng hiểu nổi tại sao thông tin người tên Thư ʍôиɠ lại không tồn tại, cứ như từ nhỏ đến lớn chưa từng đăng ký. Thế cô nàng đi học, đi làm kiểu gì?

Đồng chí cảnh sát có không rõ thì Nguyên Triết cũng chỉ phối hợp điều tra được đến đó. Vậy đành phải tiễn anh về.

Trước khi đi, Nguyên Triết đưa ra câu hỏi: “Xin hỏi nếu mãi không có người nhà tới nhận, cô ấy sẽ phải ở đó mãi ư?”

Đồng chí tiễn anh nghe hỏi liền nhíu mày: “Thật ra dù người nhà có tới, đoán chừng cô nàng cũng phải thường trú ở đó. Theo miêu tả của anh thì chắc cô ấy bình thường, nhưng trạng thái hiện giờ rõ là có bệnh. Nếu chẳng ai chăm sóc cho, còn không bằng ở lại bệnh viện tiếp tục điều trị.”

“Vậy về sau tôi có thể đến thăm cô ấy thường xuyên chứ?” Nguyên Triết biết thân phận của mình không thể lãnh cơ thể Thư ʍôиɠ về nên đành kiếm cách khác.

Đồng chí nọ gật gù: “Trước mắt anh là người duy nhất biết cô ấy. Nếu có thể kϊƈɦ thích trí nhớ qua thăm hỏi, có lẽ sẽ mau hồi phục hơn. Yêu cầu cụ thể thì anh phải hỏi bệnh viện, cứ làm theo họ là được.”

“Cảm ơn.” Nguyên Triết cảm ơn xong liền mang Thư ʍôиɠ rời đi.