Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Ôn Noãn trở về phòng, nằm một lát liền chìm vào mộng đẹp.
Lệ Thời Tru không tin rằng cô đã ngủ, nhưng nhìn hô hấp bình ổn và đôi mắt nhắm chặt của Ôn Noãn thì hẳn là cô đã ngủ say lắm rồi.
Lệ Thời Tru cảm thấy càng ngày anh càng không thể hiểu nổi Ôn Noãn.
Hiếm khi anh có cảm giác bất lực như bây giờ, giống như việc mình đã chuẩn bị xong xuôi từ trước nhưng đối phương đột nhiên nói một câu: “Xin lỗi nha, tôi lừa cậu đấy.”
Như vậy thì ai mà không tức.
Lệ Thời Tru tức giận véo hai cái má bánh bao của Ôn Noãn, cảm giác mềm mại, phúng phính y như trong tưởng tượng.
“Em là cái đồ xấu xa.”
Ôn Noãn: zzzzzzZZZ
Lệ Thời Tru:………
Anh lắc lắc đầu, xoay người về phòng mình.
Sau khi Lệ Thời Tru tắm gội xong, anh mặc áo tắm dài ngồi ở bên cửa sổ, tự rót cho chính mình một ly rượu vang đỏ.
Bàn tay với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vu0t ve ly rượu, hơi lắc chiếc ly rượu vang đỏ, khung cảnh này bất chợt làm người ta liên tưởng đến những bộ phim kinh dị ở Châu u.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ xuất hiện sấm chớp, nó như muốn xé toạc cả bầu trời đen, Lệ Thời Tru ngước mắt lên nhìn, cong khóe môi: “Trời sắp mưa.”
Anh mở danh bạ, tìm cái tên Thương Lan, rồi ấn nút gọi.
“Lệ tổng?”
Lệ Thời Tru không chút để ý “Ừ” một tiếng.
“Đêm muộn như này ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”
Lệ Thời Tru: “Tôi đã xem bản kế hoạch của anh. Ngày mai tôi sẽ cho thư ký chuyển tiền.”
“Vâng, cảm ơn Lệ tổng. Chờ hạng mục này được tiến hành, chắc chắn sẽ không làm cho Lệ tổng phải thất vọng.”
Lệ Thời Tru trả lời: “Được, tôi chờ.” Sau đó nhanh chóng cắt đứt điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhếch môi cười lạnh.
…………
Bên kia, sau khi trò chuyện với Lệ Thời Tru, anh ta lập tức gọi điện thoại cho cô bạn gái Hứa Mộng của mình, nói cho cô nghe tin tức tốt này.
Nhưng Hứa Mộng lại hất gáo nước lạnh vào mặt anh: “A Lan, không phải em không tin năng lực của anh. Chỉ là trên thế giới này, có nhiều người tài giỏi như vậy, Lệ Thời Tru với anh cũng không có quan hệ gì, tại sao anh ta lại muốn giúp anh.”
Thương Lan hơi tức giận: “Tiểu Mộng, em không hiểu được đâu, quan hệ giữa những người đàn ông rất khác với phụ nữ các em, hơn nữa Lệ tổng còn là người tốt.”
Sau đó Hứa Mộng cũng không nói thêm điều gì, Thương Lan nghi ngờ cô đã cúp máy thì Hứa Mộng mới trả lời anh.
Trong lời nói lộ rõ sự mệt mỏi: “A lan, em gửi cho anh xem cái này, anh phải đọc thật kỹ.”
“Em biết anh không muốn nghe nhưng em vẫn phải nói, Lệ Thời Tru không phải là thương nhân đơn giản, tốt nhất anh nên tránh xa anh ta ra.”
Dứt lời, cô cúp máy.
Thương Lan nhíu nhíu mày, click mở tài liệu Hứa Mộng gửi cho anh.
Nội dung trong tài liệu là thông tin và các mối quan hệ của Lệ gia.
Càng xem, sắc mặt Thương Lan càng trở nên trầm trọng.
Cha mẹ Lệ Thời Tru là liên hôn thương nghiệp, sau đó Lệ phu nhân chết vì bệnh, cha của Lệ Thời Tru liền lấy người phụ nữ khác.
Nhưng mà………
Lệ Thời Tru là con của vợ đầu, lại là đứa nhỏ tuổi nhất trong nhà.
Thương Lan lo lắng, cẩn thận lướt xuống dưới đọc từng chữ.
Lệ Thời Tru có hai người anh, một người 32 tuổi và một người 28 tuổi, đều trưởng thành và đã lập gia đình.
Nhưng mà hai người sau khi kết hôn vẫn ở lại nhà cũ của Lệ gia, sống cùng cha Lệ.
Không có người đàn ông nào nguyện ý nuôi dưỡng và sống chung với đứa con không cùng huyết thống, trừ khi,…
Trừ khi cái gì, Thương Lan trong lòng đã hiểu rõ.
“Quả nhiên mấy nhà hào môn đều có những chuyện xấu mà không muốn người ngoài biết.” Thương Lan có ác cảm với cha Lệ.
Anh tiếp tục lướt xuống, sau đó sắc mặt dần trở nên kỳ quái hơn.
Mặc dù lúc trước tập đoàn Lệ thị ở trong nước cũng là công ty lớn, nhưng mà mấy năm gần đây, lại liên tục thua lỗ. Trong khi Lệ thị đang gặp khó khăn thì công ty Lệ Thời Tru sáng lập lại tiếp tục phát triển không ngừng. Mấy năm gần đây càng trở lên lớn mạnh, áp đảo cả Lệ thị.
Có thể nói, trong tương lai Lệ Thời Tru chắc chắn sẽ không chế được Lệ thị mà không cần dựa vào cha mình.
Sau khi xem xong, Thương Lan nằm ở ghế trên, hít một hơi thật sâu.
Một phút sau, di động truyền đến âm thanh báo tin nhắn.
Tiểu mộng: [Anh xem xong rồi sao?]
Lan: [Ừm.]
Tiểu mộng: [Anh muốn nói gì không?]
Lan: [Lệ tổng quá đáng sợ. Nếu anh ở vị trí của anh ta, chắc chắn anh sẽ không đạt được những thành tựu như Lệ tổng bây giờ.]
Tiểu mộng: [Đúng vậy, không chỉ có anh không làm được, mà là bất kì doanh nhân làm ăn lương thiện đều sẽ không thể làm được.]
Tiểu mộng: [A Lan, vì lý do bất khả kháng em không thể tiết lộ cho anh quá nhiều. Nhưng anh là bạn trai của em, em chỉ muốn khuyên anh một câu, hãy tránh xa Lệ Thời Tru ra.]
A Lan: [……… Để anh suy nghĩ đã, giờ cũng muộn rồi em ngủ đi.]
Trong phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh, không biết từ lúc nào bên ngoài trời đã đổ mưa, những hạt mưa tí tách rơi làm tâm trí của anh càng thêm loạn.
Anh từ ghế trên đứng lên, uể oải đi đến giường, nằm vật xuống, chản nản nói: “Lúc này mà rời xa Lệ tổng thì mình sẽ trở thành người như thế nào?” Không phải là vong ân phụ nghĩa sao?