Ôn Noãn nhìn thấy xe của Lệ Thời Tru đã rời đi, trong lòng chợt có chút sợ hãi.
Người cha xấu xa không phải là người tốt, dì ghẻ càng không phải là người tốt. Cô nhất định phải chạy trốn, nhất định phải chạy trốn.
Đúng rồi, ‘ba mươi sáu kế’ chuồn là thượng sách.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Vì thế, lúc Ôn Triển đi lên gõ cửa phòng, Ôn Noãn đã lập tức ném mảnh vải xuống dưới lầu định chạy trốn, đúng lúc bị người hầu nhìn thấy, hét lên một tiếng.
………
Trong phòng khách, Ôn Noãn cúi đầu xuống giả làm chim cút. Còn Ôn Triển liên tục lải nhải.
Phụ nữ khôn ngoan không nên đối đầu với nam nhân.
Thực ra, cô cũng không đánh lại được.
Ôn Triển mắng một lúc, thấy Ôn Noãn vẫn im lặng, chính ông ta lại cảm thấy mình không được tôn trọng.
Dì ghẻ tận dụng thời cơ, đổ thêm dầu vào lửa, mắng chửi Ôn Triển: “Tôi lo lắng chu toàn cho cái gia đình này bao nhiêu năm, anh thử nhìn con gái anh đi, nó khiến tôi xấu hổ không biết giấu mặt mũi đi đâu.”
Sắc mặt của dì ghẻ tái mét, cô không thể phản bác, đành phải giả bộ đáng thương nhận sai.
Trong lòng Ôn Noãn thầm cười trộm.
Ha ha ha, nhìn bộ dáng đau khổ của mẹ kế, thật sung sướng.
Ôn Triển đột nhiên quay lại nhìn, Ôn Noãn ngay lập tức cúi đầu xuống.
Ôn Triển trầm tư suy nghĩ, nói: “Hôm nay, con cùng với dì đi đến trung tâm thương mại mua quần áo. Về sau khi gặp Lệ tổng nhớ phải mặc quần áo thật đẹp.”
Ôn Noãn gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng.”
Ôn Triển ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Ôn Noãn chịu làm theo lời ông ta nói.
Có hơi kỳ lạ, nhưng cảm giác không hề tệ.
Ôn Triển hài lòng, chắp hai tay sau lưng rời đi.
Ôn Noãn cười tủm tỉm chạy đến hỏi, “Dì, khi nào thì chúng ta đi mua đồ.”
Dì ghẻ:………
“Buổi chiều đi.”
Ôn Noãn: “Vâng, con rất mong đợi đấy ạ.”
Nhưng khi đến trung tâm thương mại, dì ghẻ vậy mà mang con gái của bà ta theo.
Ôn Noãn thở dài, người này, nhất định phải dạy cho một bài học.