Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 134: Thêm Một Sự Lựa Chọn (1)



Phương Nguyên vốn muốn mượn việc chấp sự gọi tới để thoát khỏi cục diện khó nhằn kia, nhưng sau đó hắn lại phát hiện mình vẫn còn quá trẻ tuổi.

Hiện tại hắn đang ngồi trước mặt Bạch chấp sự, Ô chấp sự và Yển chấp sự trong cổ điện của Tiểu Trúc phong. Bên cạnh hắn là Tiểu Kiều sư muội, Ngô Thanh, Kỳ Khiếu Phong và đám người Hồng Đào cùng đi qua Thái Nhạc thành chém yêu đang ngồi thành một hàng. Nhìn thấy bộ dạng lo lắng, hận không thể dán lên trên người Phương Nguyên của Ngô Thanh, Kỳ Khiếu Phong lạnh lùng không nói câu nào, phảng phất như không thấy việc này, còn đám người Hồng Đào thì lúng túng không dám đầu ngẩng lên. Trong khi đó, Phương Nguyên một mực ngồi ngay ngắn, mắt nhìn về phía trước, khuôn mặt không có bất kỳ biểu lộ nào.

"Sự tình Thái Nhạc thành náo yêu lần này, đêm qua chúng ta cũng đã tra ra được gần hết, đúng là do tiên môn sơ sót, làm hại các ngươi rơi vào hiểm cảnh, yêu ma kia cũng thật là xảo trá, vẫn luôn điều động Yêu thú làm loạn, bản thân một mực chưa từng hiện thân, cộng thêm việc Thái Nhạc thành từ trước đến nay là một vùng thanh tịnh, chưa bao giờ có sự tình náo yêu xuất hiện, bởi vậy tiên môn phán đoán thấp, ai ngờ tình thế lại nghiêm trọng như vậy..."

Bạch chấp sự giảng giải với bọn họ một phen rồi nói tiếp: "Có điều các ngươi có thể thuận lợi hóa giải hung hiểm lần này, biểu hiện thực sự không tệ, cho nên tiên môn đã quyết định, phù chiếu lần này vốn chỉ là tam giai, nhưng sau khi suy xét lại sự lợi hại của yêu ma, đã quyết định đổi thành phù chiếu nhất giai!"

Đám người Phương Nguyên nghe thấy thế thì lập tức mừng rỡ không thôi.

Tiên môn phù chiếu, căn cứ độ khó khác biệt mà phân ra cấp bậc khác biệt. Nhiệm vụ có cấp bậc khác biệt, khen thưởng và số lượng công đức tương ứng tất nhiên là cũng khác biệt. Nhiệm vụ trước đây bọn hắn nhận chỉ là phù chiếu tam giai, cũng xem như phù chiếu thấp giai có độ khó đơn giản, khen thưởng cùng công đức đều cũng không nhiều lắm, mà bây giờ đổi thành nhất giai, đây lại là phù chiếu cao nhất mà những đệ tử bình thường như bọn hắn có thể nhận được...

Bất kể là khen thưởng hay là số lượng công đức, đều tăng lên không chỉ mười lần!

Bạch chấp sự chờ bọn hắn cao hứng một hồi rồi mới nói tiếp: "Đây vốn là thứ các ngươi nên được nhận, cũng không cần quá khiêm tốn. Bất quá nghiêm chỉnh mà nói, theo nhận xét của tiên môn, độ khó của phù chiếu nhất giai vẫn vượt qua năng lực của các ngươi, mặc dù trước đó trong ngọc giản, các ngươi cũng đã giảng thuật quá trình rất kỹ càng, nhưng bây giờ, ta vẫn muốn hỏi lại các ngươi về quá trình chém yêu lần này!"

Nghe thấy thế, đám đệ tử tiên môn đều là theo bản năng nhìn sang Phương Nguyên.

"Hoàn toàn nhờ vào Phương sư huynh..."

Tận nửa ngày sau mới có hai người đồng thời mở miệng, chính là Tiểu Kiều sư muội và Ngô Thanh.

"Tiểu Kiều nha đầu, ngươi nói rõ lại sự tình trước sau một lần đi!"

Bạch chấp sự nhìn Tiểu Kiều sư muội một chút rồi nhẹ nhàng phân phó.

"Vâng!"

Tiểu Kiều sư muội nhẹ gật đầu, lại nhìn Phương Nguyên một chút, sau đó từ từ mở miệng nói: "Hôm đó chúng ta đến Thái Nhạc thành..."

Nàng mồm miệng linh hoạt, không nhanh không chậm, tỉ mỉ nói hết thảy sự tình phát sinh vào ngày các nàng đến Thái Nhạc thành lại một lần, thậm chí không bỏ qua cả chuyện khi Thái Nhạc thành chủ Lữ Mai Am uống rượu trong phủ, Chu Thanh Việt xuất hiện cùng Ngô Thanh và Kỳ Khiếu Phong suýt nữa làm hỏng thanh danh của Phương Nguyên, sau đó lại kể đến chuyện Kỳ Khiếu Phong không gọi Phương Nguyên, mang theo các nàng lên núi hàng yêu, trên đường gặp phải đông đảo Yêu thú, đỉnh núi khác thường, liền quyết định lên núi tìm tòi. Kết quả lâm vào yêu trận, sinh tử nguy cấp, sau đó Phương Nguyên cầm kiếm lên núi vân vân vân vân...

Trong quá trình này, Ngô Thanh có hơi không phục nhìn Tiểu Kiều một chút, nhưng cũng không lên tiếng đánh gãy.

Trong khi Kỳ Khiếu Phong thì không nói một lời, chỉ cúi đầu nhìn miếng gạch trước mắt.

Đám người Bạch chấp sự và Ô chấp sự thì lại chỉ lẳng lặng nghe, mặc dù có hơi bất mãn, nhưng lại chưa từng mở miệng.

Nhưng thẳng đến khi Tiểu Kiều sư muội kẻ đến việc một mình Phương Nguyên triển lộ các loại bản lĩnh hơn người như kiếm pháp, đan pháp, trận pháp, khí pháp, phù pháp cứ thế mang theo bọn hắn vượt qua cửa khó, thậm chí trực tiếp giết vào trận tâm, ngay cả ba vị chấp sự này cũng có hơi khiếp sợ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phương Nguyên, giống như có hơi không thể tin được rằng một đệ tử bình thường có thể làm đến một bước này vậy!

Nhưng mà Tiểu Kiều sư muội giảng thuật cẩn thận, mấy vị đệ tử tiên môn khác cũng ở bên cạnh tùy thời bổ sung, cho nên bọn hắn cũng không thể không tin, chỉ là trong ánh mắt của bọn hắn khi nhìn Phương Nguyên nhiều hơn một vòng ngưng trọng không dễ dàng phát giác, đó là một loại thái độ coi trọng chưa từng có từ trước đến nay!

"... Cũng đúng vào lúc đó, Phương Nguyên sư huynh hét phá nơi ẩn giấu của con yêu ma kia, yêu ma kia thấy âm mưu ám sát không thành, liền cuốn theo luyện thi đỉnh muốn đào tẩu. Kỳ Khiếu Phong sư huynh phản ứng hơi chậm, không kịp dùng phi kiếm chế địch, Phương Nguyên sư huynh vào lúc này đoạt lấy phi kiếm, cách không đả thương yêu ma kia. Đại đỉnh rơi xuống, nhưng yêu ma kia cũng nổi cơn giận dữ, cố ý vọt về phía quý tộc Thái Nhạc thành đang ở dưới núi, muốn giết người cho hả giận, tốc độ của nó quá nhanh, chúng ta không kịp phản ứng. Nhưng ai cũng không ngờ rằng, Phương Nguyên sư huynh thế mà lại đuổi kịp nó!"

Tiểu Kiều sư muội giảng đến cuối cùng, sắc mặt cũng vô cùng lo lắng: "Lúc ấy chúng ta chỉ thấy Phương Nguyên sư huynh từ đỉnh núi xa xa nhảy xuống, một đạo bóng xanh đuổi sát yêu vân, thừa dịp yêu ma kia không kịp trở tay, đâm ra một kiếm găm nó xuống mặt đất từ giữa không trung,..."

"Lời này là thật chứ?"

Khi nói đến chỗ này, mấy vị chấp sự cũng không nhịn được nữa, Bạch chấp sự trầm giọng quát hỏi.

Tiểu Kiều sư muội nói: "Chúng ta đều là tận mắt nhìn thấy, đám bách tính ở Thái Nhạc thành một cũng đều nhìn thấy!"

Bạch chấp sự hít vào một ngụm khí lạnh, quay người nhìn Phương Nguyên nói: "Ngươi có biết yêu ma kia có tu vi gì không?"

Phương Nguyên nao nao, ngẩng đầu lên nói: "Cũng không rõ ràng!"

Bạch chấp sự thở dài, nói: "Đêm qua chúng ta điều tra thi hài của yêu ma kia, đều sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, đây là một con đại yêu nửa bước Trúc Cơ a. Cộng thêm huyết mạch cường hoành, ngay cả mấy người chúng ta nếu gặp phải cũng đều cần thận trọng đối đãi, huống hồ là các ngươi? Mặc dù khi khám xét qua thi hài của hắn, hắn hẳn là đã bị trọng thương trước đó không lâu, nhưng dù gì cũng phải có thực lực Luyện Khí 7~8 tầng, lại thêm rất nhiều thủ đoạn, thực sự không phải là kẻ mà các ngươi có thể đối phó, ngươi lúc đó lại dám đơn độc đuổi theo xuất kiếm, thật sự là..."

Hắn trầm mặc một hồi, sau đó mới đưa ra một đánh giá: "... Gan to bằng trời!"