Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 150: Luyện Hóa Hết Nó (2)



Đây cũng không phải là nói lực lượng của huyết hải bị tiêu hao sạch, trên thực tế lực lượng này rất cường đại, đừng nói một mình Phương Nguyên, liền xem như một tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh tới cũng chưa chắc có thể làm nó tiêu hao hết. Tuy nhiên lực lượng huyết hải này là vô tận, nhưng mà linh tính của ma ấn kia lại có hạn, nó vốn bị huyết tế không biết bao nhiêu lần mới khó khăn lắm thức tỉnh một chút linh quang, lại được pháp lực của Phương Nguyên tẩm bổ, lúc này mới thừa dịp Phương Nguyên tu luyện đến chỗ mấu chốt, thời điểm lực lượng suy yếu, trong lúc đó thức tỉnh, muốn một kiếm chém Phương Nguyên thành khôi lỗi!

Nhưng không nghĩ tới chính là Phương Nguyên lại cẩn thận như vậy, thế mà bày ra linh phù thủ hộ ở bên người, khiến cho một kiếm của nó mất đi hiệu lực, sau đó nó liền muốn mượn sức mạnh của huyết hải làm Phương Nguyên khuất phục, nhưng mà Phương Nguyên lại mượn « Đạo Nguyên Chân Giải » thần diệu đối kháng với nó!

Kể từ đó, thử tiêu bỉ trường (bên giảm bên tăng), linh tính của nó đã từ từ khô kiệt.

Lại tiếp tục như vậy, nó liền lại phải lâm vào trong giấc ngủ vĩnh hằng...

Điều này làm cho nó sinh ra một loại cảm xúc muôn phần không cam lòng, đã không còn để ý tới việc biến Phương Nguyên trở thành khôi lỗi của mình, mà là muốn nhanh nhanh đuổi Phương Nguyên ra ngoài. Trên ma ấn lóe lên yêu quang, trong nháy mắt ma âm đầy trời đầy đất đều đã biến mất, sau đó huyết hải bốc lên, một đạo lực lượng mạnh mẽ xung kích qua, lại muốn trực tiếp đẩy Phương Nguyên ra khỏi huyết hải, khôi phục lại sự yên ả vốn có của nơi đây...

"Vừa rồi không phải lôi kéo ta đến, bây giờ lại muốn đuổi ta đi sao?"

Phương Nguyên lại tụng kinh càng thêm vang dội.

Cùng lúc đó, một thân Huyền Hoàng khí của hắn cũng trong chớp mắt tăng vọt, một mực bảo vệ hắn.

Vừa rồi hắn muốn chạy trốn, thế nhưng mà một cái chớp mắt này lại cảm nhận được dụng ý của huyết hải, ngược lại không muốn đi!

Bằng lực lượng của hắn, vậy dĩ nhiên là không cách nào đối kháng với huyết hải này, nhưng mà hắn có thể chơi trò hao tổn!

Hắn có thể cảm giác được, yêu quang trên ma ấn càng ngày càng yếu ớt, hắn muốn hao tổn đến khi ma quang biến mất...

Chuyện này đối với hắn mà nói cũng là một kiện sự tình vô cùng thống khổ.

Thân ở trong huyết hải, hắn tiêu hao tâm thần cùng pháp lực đều phi thường đáng sợ!

Nhưng mà thứ khác thì Phương Nguyên không có, nhưng mà hắn lại có thể nhẫn!

Hắn liền cắn chặt hàm răng, lòng không tạp niệm, một lòng chỉ yên lặng niệm tụng lấy « Đạo Nguyên Chân Giải »...

Oanh! Oanh! Oanh!

Huyết hải sôi trào lên, đạo đạo lôi đình hiển hiện, phách trảm bốn phía!

Mà hết thảy đối với Phương Nguyên đều làm như không thấy, phảng phất không liên quan đến mình vậy!

Hắn đang tiến hành đánh giằng co cùng ma ấn kia!

Xem ai hao tổn hơn ai...

Mà trận chiến này, liền kéo dài ba bốn ngày...

Tại trong thời gian ba bốn ngày này, ma ấn cơ hồ đã dùng hết tất cả biện pháp, muốn đuổi Phương Nguyên ra ngoài, nhưng mà hết lần này tới lần khác Phương Nguyên cực kì bình tĩnh, cho dù có chết cũng không chịu đi. Mà ma ấn cũng không có cách hạ Phương Nguyên, lực lượng mạnh nhất của nó chính là khuất phục, vốn cho rằng Phương Nguyên tu vi bực này rất dễ dàng liền có thể trảm diệt linh quang, lại không nghĩ rằng linh quang hắn lại có lực lượng vô hình thủ hộ...

Đuổi thì không đi, khuất phục cũng không được, dọa cũng doạ không được hắn...

Ma ấn này rốt cục vẫn theo thời gian dần trôi qua thì lắng lại, yêu quang dần dần tiêu tan, lần nữa lâm vào ngủ say!

Trước khi yêu quang tiêu tan, phảng phất có một cái ma nhãn vô hình chậm rãi nhìn Phương Nguyên một chút!

Chỉ là cái nhìn kia liền khiến cho phía sau lưng Phương Nguyên có chút phát lạnh...

Nó tựa như là một mãnh hổ say rượu, dù là biết rõ chung quanh rất nguy hiểm, nhưng cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ đang cuồn cuồn mà đến!

Nhưng mà trước khi nó ngủ say, liền nhìn Phương Nguyên một chút.

Nó nhớ kỹ Phương Nguyên!

Mà cũng trong nháy mắt yêu quang tại phía trên ma ấn biến mất, Phương Nguyên bắt lấy cơ hội này.

Hắn cắn răng, liều lĩnh, đột nhiên liền vọt tới trên ma ấn, biết cơ hội khó được, trong nháy mắt hiện ra một cái ý niệm trong đầu: "Một khi ma ấn này thực sự thức tỉnh, nắm giữ sức mạnh huyết hải này, đáng sợ quả thực không cách nào hình dung. Một khi được tự do, biển máu ngập trời đều không đủ hình dung lấy hậu quả mà nó mang tới, giống như đại kiếp giáng thế. Mà mặc dù bây giờ nó tạm thời tiêu hao linh quang, nhưng mà cuối cùng vẫn có một ngày sẽ thức tỉnh, nó thức tỉnh chỉ là một cái quá trình có khả năng bị trì hoãn, lại không có khả năng bị ngăn cản..."

"Nó đã nhớ kỹ ta, khi nó tỉnh lại thì sợ là ta trốn cũng không có chỗ trốn..."

"Đã như vậy..."

Phương Nguyên âm thầm hung ác quyết tâm, đột nhiên vỗ xuống một chưởng, đánh một đạo Huyền Hoàng chi khí vào bên trong ma ấn.

Giờ khắc này, Phương Nguyên cắn răng, ánh mắt thế mà có chút dữ tợn: "Ngay tại trước khi nó thức tỉnh, ta phải luyện hóa hết nó..."