Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 153: Chỉ là trò chơi mà thôi (1)



Hôm nay, theo thời gian xác định vị trí chân truyền thuộc về nhà ai càng ngày càng gần, việc tranh đoạt bài danh trên bảng cũng ngày càng kịch liệt, chúng đệ tử tiên môn cũng bắt đầu chú ý hẳn lên. Hiện tại đã đến tháng công bố bảng danh sách, đám người Vân trưởng lão cũng sắp trở về núi, đương nhiên cũng càng khiến mọi người chú ý. Vào ngày yết bảng, sáng sớm, trước Công Đức Thạch Bích đã tụ tập đầy người, ngay cả giữa không trung, trên sườn núi… cũng có người đang lẳng lặng nhìn, ngay cả một số chấp sự, túc lão cũng đều bị kinh động, đến đây xem lễ.

Mà ở phía trước nhất của thạch bích, mấy người nổi bật trên bảng danh sách đều đã sớm ngồi xếp bằng, chờ đợi quan sát.

Nói là muốn xem bài danh, nhưng trên thực tế trong lòng bọn hắn lại sớm nắm rõ biến hóa của số công đức, cũng sớm đã có tính toán.

Thay vì nói là chờ xem Công Đức Bảng, chi bằng nói là đến xem đối thủ của mình.

"Lệ sư huynh, nghe nói trong một tháng này, ngươi đã tốn không ít công phu?"

Ngồi bên cạnh Lệ Giang Hàn chính là Thái Hợp Chân, nàng cười nhẹ thi lễ với Lệ Giang Hàn: "Không chỉ hoàn thành ba phù chiếu nhị giai, tu vi cũng đã đột phá tới Luyện Khí tầng bảy, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ. Chỉ có điều tiểu muội không biết, mấy phù chiếu nhị giai kia nào có dễ dàng hoàn thành như vậy, không biết Lệ gia các ngươi đã âm thầm sai bao nhiêu phụ tá đến giúp ngươi vậy?"

Lệ Giang Hàn đang mặc tử y, nghe vậy chỉ cười một tiếng, nói: "Thái Hợp sư muội nói vậy cũng có chút ghen tị đi, nếu không có Khinh Hà đứng sau âm thầm giúp ngươi, sao ngươi có thể hoàn thành một phù chiếu nhất giai? Ta cũng biết Tiểu Thanh Mộng Thuật được ngươi tu luyện rất có thành tựu, nhưng ta cảm thấy chỉ dựa vào bản lĩnh của ngươi, đơn độc đánh với Ngưu Giác Yêu Nhân thì phần thắng cũng không lớn, đúng không?"

"Các ngươi nói những chuyện này có tác dụng gì, chẳng lẽ trong lòng hai bên còn chưa hiểu chuyện của nhau?"

Vương Côn lười biếng tựa trên một tảng đá xanh lớn miễn cưỡng nở nụ cười: "Công Đức Bảng này vẫn luôn so bì bối cảnh và nội tình, dù sao thì đây cũng là một loại bản lĩnh, không nói tới mấy người chúng ta, cho dù là mười người phía trước kia liệu có bao nhiêu người ngoan ngoãn dựa vào năng lực của mình để kiếm số công đức? Dù sao tiên môn cũng chấp nhận chuyện này, chỉ còn chờ xem lá bài tẩy của người nào càng lớn hơn..."

Mấy thiên kiêu nghe vậy, đều trợn mắt nhìn Vương Côn.

Loại chuyện như vậy sao có thể nói ra trước mặt mọi người...

Khi hai bên nói lời lạnh nhạt, chế nhạo nhau, ngược lại chỉ có hai người im lặng, một người là Tiêu Viễn Chí, lúc trước hắn vì hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất mà khiến bản thân bị trọng thương, mất đi tư cách tranh đấu chân truyền, nhưng lần này hắn vẫn tới. Một tháng trước, hắn vẫn xếp hạng nhất, nhưng trong một tháng này hắn không làm nhiệm vụ gì, tất nhiên bài danh cũng rơi xuống. Cũng chẳng biết tại sao hắn lại có thể chèo chống thân thể bị trọng thương đi tới trước vách đá, dường như vì chứng kiến khoảnh khắc bản thân mình mất đi hy vọng trở thành chân truyền!

Mà một vị khác lại là Kỳ Khiếu Phong!

Hôm nay hắn ngồi tít ngoài rìa, bên cạnh lại là Ngô Thanh, hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau, chỉ lặng im như người xa lạ. Chúng đệ tử tiên môn chung quanh lâu lâu lại hướng ánh mắt nhìn về phía Kỳ Khiếu Phong, chỉ trỏ, Kỳ Khiếu Phong nhìn thấy những ánh mắt này lại chỉ làm bộ như không thấy, mà Ngô Thanh thì hung tợn trợn mắt nhìn về, có điều vẫn không cách nào ngăn được loại ánh mắt thời thời khắc khắc ấy!

Trong khoảng thời gian này, Kỳ Khiếu Phong tới sau nhưng về trước, bài danh lần thứ hai xông vào Top 5, theo lý thuyết, hắn cũng tính là nhân vật phong quang, thế nhưng trong mắt đám đệ tử tiên môn, hắn lại như trò cười, dù sao thì tất cả mọi người đều biết thái độ của Ngô Thanh với Phương Nguyên trước đó.

"Xuất hiện rồi!"

Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người kinh hỉ kêu lên, chúng đệ tử tiên môn gấp gáp vội ngẩng đầu nhìn qua.

Quả nhiên trên thạch bích có từng lớp từng lớp chữ viết hiển hoá ra, từ trên xuống dưới, lần lượt là mấy người Lệ Giang Hàn, Vương Côn, Thái Hợp Chân, Kỳ Khiếu Phong, Tiêu Viễn Chí, khác biệt không lớn so với phỏng đoán trong lòng mọi người, chỉ có điều khiến người ta chú ý là số công đức của ba người phía trước rõ ràng đều không chênh lệch bao nhiêu, Lệ Giang Hàn hạng nhất cũng chỉ hơn Thái Hợp Chân hạng ba mười mấy điểm.

Tới Kỳ Khiếu Phong mới có chênh lệch mấy chục công đức so với người phía trước, mà Tiêu Viễn Chí thì lại kém hơn hắn mấy chục công đức, phía dưới bọn hắn lại có chênh lệch càng lớn hơn, toàn là mấy chục trên trăm, mà Phương Nguyên thì lại rơi khỏi Top 10.

"Ai, xem ra đệ tử chân truyền sẽ được chọn ra từ một trong mấy người bọn hắn..."

Tất cả mọi người nhỏ giọng nghị luận: "Nghe nói ngày Vân trưởng lão trở về núi đã được định rồi, là vào mười ngày sau, lão nhân gia đã thương nghị xong với tứ đại tiên môn khác, đại hội thăng tiên sẽ được tổ chức vào ba tháng sau. Trước đại hội thăng tiên, nhất định phải quyết định chân truyền, còn phải cho đệ tử chân truyền có một thời gian ngắn để chuẩn bị đủ. Phỏng chừng đợi khi lão nhân gia về núi sẽ chọn ra đệ tử chân truyền, mấy người phía trước cũng chỉ còn mười mấy ngày để có thể đánh nhau..."

"Kỳ Khiếu Phong sư huynh còn có cơ hội liều một phen, Tiêu Viễn Chí sư huynh lại bị phế thật!"

"Ha ha, Kỳ sư huynh có thể xông lên nữa hay không thì còn phải xem sắc mặt của Ngô Thanh sư tỷ đây..."

Trong tiếng nghị luận ầm ĩ, đám người Thái Hợp Chân được bài danh phía trước đều giữ im lặng, nhìn nhau, đều thấy được dã tâm bừng bừng trong mắt đối phương, mà trong lòng bọn hắn cũng đều tự hiểu, rõ ràng bọn hắn sẽ không yên lặng rút lui như vậy, trong mười mấy ngày cuối cùng này, bọn hắn sẽ chuẩn bị hoàn tất lá bài tẩy cuối cùng, đủ để mình chiến thắng trước khi Vân trưởng lão về núi...