Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 156: Vốn là của ta, vẫn là của ta (2)



Mấu chốt là hắn còn không tiện phản bác, nếu không đó chính là đại nghịch bất đạo, không nể mặt tổ sư gia đã chết!

"Ngươi hài tử này, ngày bình thường nhìn ngoan ngoãn, nhưng sao có thể làm ra việc điên cuồng bực này?"

Ô chấp sự ở bên cạnh than thở, chỉ vào đầu Phương Nguyên răn dạy.

"Chuyện này cũng không tính là điên cuồng..."

Phương Nguyên hơi nghiêng đầu ngẩng lên.

Ô chấp sự bị tức tới nở nụ cười: "Một người khiêu chiến gần trăm đồng môn Tiểu Trúc phong, đây còn chưa thể tính là điên cuồng?"

Phương Nguyên nói: "Làm chuyện có nắm chắc không thể tính là điên cuồng!"

Ô chấp sự: "... Nếu không phải ta hiểu rõ tính tình của ngươi, chắc chắn ta sẽ cho rằng ngươi đang nói hươu nói vượn!"

Các chấp sự không thể khuyên Phương Nguyên, chỉ đành tạm thời thu binh. Đối với chuyện này bọn hắn cũng không tiện trực tiếp nhúng tay vào, tiên môn tu hành, trên bản chất vốn là mạnh được yếu thua, đối với việc truy cầu lực lượng tiên môn cũng không bài xích, chỉ cần không phải thủ đoạn tà đạo là được. Huống chi Phương Nguyên còn lật ra cả điển tịch của tổ sư đời thứ ba, đây là thiên mệnh hộ thể, ai cũng không thể quản được hắn!

Mà hôm nay, chúng đệ tử tiên môn Tiểu Trúc phong cũng đã tụ lại với nhau, thảo luận sôi nổi.

Lúc đầu bọn hắn chỉ là một quần chúng trong đợt tranh đoạt chân truyền, lại không nghĩ tới hôm nay mình cũng cần tham dự vào, vừa hưng phấn lại vừa lo lắng. Chẳng qua rất nhanh đã có người tổ chức đoàn người, lấy đám người Lệ Giang Hàn, Thái Hợp Chân, Vương Côn, Tiêu Viễn Chí, Kỳ Khiếu Phong, Tiểu Kiều sư muội dẫn đầu, sắp xếp trận thế, trình tự nghênh địch, điểm mấu chốt ngăn địch các loại, mỗi người một chức vị, cực kỳ náo nhiệt!

Đối với chuyện này, bất kể bọn họ có quan hệ tốt hay xấu, xa hay gần với Phương Nguyên, đều chỉ có một mục đích, đó là ngăn cản Phương Nguyên lên núi. Nếu trong quá trình này có người lười biếng, không tận hết sức, vậy chẳng những không phải giúp Phương Nguyên mà còn là đang coi thường Phương Nguyên!

Bởi vậy, ngay cả đám người Tiểu Kiều sư muội, mặc dù không có ý định đích thân ra trận nhưng cũng tận tâm tận lực đề xuất mấy chủ ý xấu...

Như vậy, khi mặt trời mọc, đoạn đường từ Tiểu Trúc phong tới Công Đức Thạch Bích đã bị đám đệ tử Tiểu Trúc phong võ trang đầy đủ, bày vô số trạm gác dọc theo đường núi quanh co, sâm nghiêm không gì sánh được, nói là tường đồng vách sắt cũng không quá đáng. Mà trên bầu trời Tiểu Trúc phong lại có vô số ánh mắt đang lẳng lặng chờ đợi, quan sát, chờ khoảnh khắc Phương Nguyên cầm kiếm lên núi!

"Nếu hắn có thể thành công lên núi, hắn sẽ trở thành truyền kỳ đặc sắc nhất mấy trăm năm qua của Thanh Dương tông!"

Trên sườn núi, nữ tử mặc váy trắng vẫn luôn ở đây, lúc này nàng cũng không nhịn được nữa mà nhẹ nhàng mở miệng than một tiếng.

"Nếu không thể thì sao?" . Truyện Cổ Đại

Quả ớt nhỏ đang nghiêm túc nghiên cứu thế cờ cũng không ngẩng đầu lên nói một câu.

Nữ tử váy trắng nở nụ cười: "Đương nhiên sẽ trở thành trò cười lớn nhất mấy trăm năm qua..."

"Thời gian không sai biệt lắm!"

Đối mặt với vô số ánh mắt lời nói nhìn lại từ bốn phương tám hướng, Phương Nguyên giống như chưa tỉnh, chỉ yên lặng tính toán trong lòng, khi cái bóng của mình bị mặt trời mới mọc ánh lên trùng với ánh kiếm, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tiểu Trúc phong, sau đó hắn từ từ đứng dậy, giữ trường kiếm trong lòng bàn tay, chậm chạp hít một hơi thật sâu...

Ngay phía trước hắn, cách đó hơn ba mươi trượng, chính là cửa ải đầu tiên đệ tử Tiểu Trúc phong bày ra.

Do năm vị đệ tử tiên môn cầm binh khí khác nhau, phân biệt chiếm định tám phương vị, thành công bày ra một đại trận.

"Phương Nguyên sư huynh, ngươi muốn bắt đầu lên núi rồi sao?"

Nhìn thấy Phương Nguyên đứng dậy, vị đệ tử xếp ở vị trí thứ nhất trong số năm vị đệ tử cười nói, đồng thời còn xa xa chắp tay, nói: "Chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, ngươi ngàn vạn lần chớ nghiêm túc quá, chúng ta cũng đã từng nghe nói tới chiến tích diệt yêu của ngươi trên Ngọa Ngưu sơn, quả thật rất đáng sợ, nhưng ngươi phải nhìn kỹ, chúng ta không phải yêu ma quỷ quái gì hết, khi ngươi động thủ không thể đừng quá coi là thật..."

"Yên tâm, ta xuống tay có nắm chắc!"

Phương Nguyên cười cười đáp ứng, sau đó cầm kiếm đi về phía trước.

"Mau mau mau, nghiêm túc một chút, nếu năm người chúng ta thua trong tay hắn, vậy không cần sống nữa..."

Vị đệ tử tiên môn mới vừa nói không cần quá rất nghiêm túc vội vàng thấp giọng nói nhỏ với đồng môn.

"Oanh!"

Năm người đồng thời biến sắc, pháp lực bắt đầu chuyển động, động tác gần như hoàn toàn nhất trí, pháp lực kinh người cùng lúc bốc lên, sau đó hai bên kết lại với nhau, khiến năm người bọn hắn như đột nhiên biến thành một người, chắn trên đường núi, thoạt nhìn đây đã không còn là một đại trận mà là một bức tường đồng vách sắt hung hiểm lại kín đáo, chờ đợi cự thú cắn người!

"Đây thật không thể tính là trảm yêu trừ ma, chắn trước mặt ta cũng không phải kẻ địch!"

Trong lòng Phương Nguyên yên lặng nghĩ ngợi, cầm nghiêng trường kiếm, bước tiến dưới chân càng lúc càng nhanh, dần dần có gió nổi lên.

"Đây chỉ là một nghi thức mà thôi..."

Khi hắn cách năm vị đệ tử tiên môn không tới hai mươi trượng, tốc độ đột nhiên được đẩy nhanh, thanh bào phần phật, kiếm quang như tuyết.

"Ta muốn chứng minh với trời cao, cũng chứng minh với chính mình..."

Khi thân hình hắn hóa thành một cái bóng màu xanh mau chóng lao về phía năm vị đệ tử tiên môn, một câu nói nặng nề vang lên trong buồng tim!

"Lúc đầu vốn là đồ vật của ta, vậy trừ ta ra, ai cũng không có tư cách cầm đi!"