Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 163: Nhất Định Thành Danh (1)



Một đạo cuồng phong gào thét lên, trực tiếp cuốn về phía bốn người đối diện.

Bốn người kia, Lệ Giang Hàn, Vương Côn, Thái Hợp Chân, Kỳ Khiếu Phong đều là đệ tử đỉnh tiêm của Tiểu Trúc phong, không chỉ có thiên phú bản thân cực cao, thực lực cực mạnh, càng có được nội tình vô tận. Bất kỳ một người nào đều là đối thủ mà Phương Nguyên không thể khinh thường. Đối mặt với bốn người bọn họ liên thủ, không hề nghi ngờ là Phương Nguyên sẽ ăn thua thiệt cực lớn, thế nhưng mà lúc này Phương Nguyên lại không nói gì nhiều!

"Có trận chiến này, cho dù là ai trong bốn người chúng ta trở thành chân truyền đều cũng sẽ là một vết nhơ!"

Lúc này Lệ Giang Hàn uy nghiêm mở miệng, trong giọng nói lại có chút tiếc nuối: "Chân truyền là không thể bại, là phải suất lĩnh một đám sư đệ sư muội hiệu lực cho tiên môn, mà bốn người chúng ta liên thủ đánh bại ngươi, dù sao cũng không thể bảo là bất bại được..."

"Từ trên điểm này mà nói, ta rất là hận ngươi!"

Lúc vừa dứt lời, ánh mắt hắn cũng đột nhiên phát lạnh, hung phong bốn phía đạp một bước đi ra, trực tiếp ra tay, một đạo pháp quyết bốc lên, một thân pháp lực lưu chuyển cực nhanh, bên trong pháp lực xanh mờ mờ thình lình xen lẫn từng tia từng sợi ánh vàng, cuốn ngược lên bầu trời. Sau đó từ bên trong lại xuất hiện một tôn Thần Tướng cao chừng ba trượng, bộ dáng không khác Lệ Giang Hàn là mấy, nhưng người lại mang kim giáp, uy phong ngập trời, cầm binh khí trong tay đập xuống đầu Phương Nguyên, kỳ thế như khai thiên tích địa vậy...

"Âm Dương Ngự Thần Quyết!"

Lệ Giang Hàn tu luyện chính là Âm Dương Ngự Thần Quyết bên trong Thanh Dương Tứ Pháp, mà hắn lại đã tu luyện pháp quyết này đến cảnh giới tiểu thành, có được một tôn Thần Tướng, loại Thần Tướng do pháp lực ngưng luyện thành này có lực lớn vô cùng, hung mãnh cuồng bạo, đáng sợ nhất là cận chiến. Vừa mới hiển hóa ra ngoài thì cự phong do Phương Nguyên gọi ra liền đã bị một thân khí thế hung ác của nó xé rách không thấy tăm hơi, quả là có khí thế vô địch...

Phương Nguyên một tay cầm kiếm, không muốn đỡ lấy một kích giống như cự sơn áp đỉnh kia, bước chân co rụt lại, thân hình đột ngột lui về phía sau hơn ba trượng. Thần Tướng kia gào thét, đột nhiên nhào lên, nhưng Phương Nguyên lại đột ngột bước lên một bước, kiếm quang như điện...

"Hưu..."

Một kiếm này của hắn trực tiếp chỉ hướng Lệ Giang Hàn, kiếm khí sâm nhiên đến cực điểm.

"Đây là đấu pháp quái quỷ gì, có bản lĩnh thì ngươi cùng ta liều mạng a..."

Lệ Giang Hàn nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng biến ảo pháp ấn, muốn triệu hồi Thần Tướng đến trước người.

"Phương sư đệ, sau trận chiến này, cho dù thua ở trong tay chúng ta thì ngươi cũng nhất chiến thành danh!"

Còn Thái Hợp Chân bên cạnh, lúc này thấy Lệ Giang Hàn gặp nạn, kiếm đạo của Phương Nguyên đi quá nhanh, chỉ e Lệ Giang Hàn trở về thủ không kịp, lúc này cũng than tiếc một tiếng, chợt nghe thì giống như nàng nói không có gì đặc biệt, nhưng giọng nói của nàng lại trở nên có chút mơ hồ, nỉ non mờ mịt, giống như là nói mớ. Chẳng những là giọng nói của nàng, liền ngay cả cả người nàng đều giống như bỗng nhiên hòa tan vào hư không, cả người đều biến mất không thấy. Theo nàng biến mất, còn có tất cả màu sắc chung quanh nàng...

Tiểu Thanh Mộng Thuật!

Cũng là một trong Thanh Dương Tứ Pháp, là một loại huyễn pháp, có thể kéo người ta vào trong mộng.

Thế gian có không biết bao nhiêu yêu ma tà tu, đều hiểu được loại tà thuật này, nhân lúc người ta không để ý thì xâm nhập vào tâm thần, mà Thanh Dương tông đường đường là tiên môn chính đạo, tất nhiên không có khả năng tu loại cấp độ tà pháp không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia, bởi vậy bọn hắn thôi diễn ra Tiểu Thanh Mộng Thuật, thiếu đi mấy phần âm trầm quỷ dị, lại nhiều hơn mấy phần bá đạo. Huyễn pháp khác đều là nhân lúc người ta không để ý, xâm nhập vào tâm thần, Tiểu Thanh Mộng Thuật thì lại là thông qua âm thanh cùng vận chuyển pháp lực, làm ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình vận chuyển pháp lực của đối thủ, cưỡng ép kéo đối thủ vào trong giấc mộng, khiến ngươi không muốn ngủ cũng không được!

Cho dù là đối thủ có tâm chí kiên cường, nhất thời không bị Tiểu Thanh Mộng Thuật kéo vào trong mộng, cũng sẽ ảnh hưởng đến sự vận chuyển pháp lực, khiến cho thực lực của đối thủ giảm xuống một mảng lớn, đến lúc này, trợ thủ của mình liền có thể thừa cơ tiến lên chế ngự cường địch...

Có thể nói, Tiểu Thanh Mộng Thuật này chính là đòn sát thủ lúc hỗn chiến!

Bây giờ Phương Nguyên chính là như thế, hắn vừa mới lách mình lui lại, liền nghe được âm thanh của Thái Hợp Chân, mặc dù hắn phản ứng cực nhanh, rất nhanh liền ý thức được trong giọng nói của Thái Hợp Chân có gì đó quái lạ, không thể lắng nghe. Nhưng dù sao không có cách nào che lỗ tai lại, pháp lực vẫn bị ảnh hưởng một chút, pháp lực vận chuyển chậm lại, thân pháp cũng có vẻ hơi trì trệ, giống như có xiềng xích vô hình cuốn lấy hai chân của hắn!

Lúc đầu Phương Nguyên vốn muốn mượn cơ hội dẫn dụ Thần Tướng rời khỏi, sau đó kiếm chỉ Lệ Giang Hàn, nhưng không nghĩ đến lại bị Tiểu Thanh Mộng Thuật làm ảnh hưởng, kể từ đó, hắn đã không kịp tiếp tục vọt tới bên người Lệ Giang Hàn, Thần Tướng sau lưng đối phương cũng gấp gáp đánh về phía hắn, khí diễm hung ác điên cuồng, hầu như đã khiến hắn cảm giác tóc gáy phía sau lưng dựng đứng lên, liền cũng chỉ có thể điểm mũi kiếm xuống mặt đất, dựa thế nhẹ nhàng bay vút về phía sau, đồng thời tay trái bắt ấn, nhẹ nhàng điểm một cái, đột ngột bảy tám đạo phong nhận xuất hiện ở giữa không trung, trực tiếp đánh về phía một khoảng không!

"Phản ứng thật nhanh..."