Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 183: Ma Tức Hồ Thí Luyện (2)



Sau khi thỉnh Phương Nguyên nhảy lên phi kiếm của mình, Tiểu Kiều sư muội vẫn tỏ vẻ oán niệm, không ngừng nhắc nhở hắn.

"Tốt tốt tốt, sau này hãy nói đi..."

Phương Nguyên cũng cảm thấy có hơi bất đắc dĩ, hắn không có hứng thú gì với tiên bào và trâm cài lộng lẫy, tuy nhiên pháp bảo phi hành quả thực là thứ cần phải có. Kỳ thực hiện tại hắn cũng có quyền đi tới Pháp Khí các để tùy ý lựa chọn một món pháp khí phi hành. Trước đó hắn cũng có đi nhìn thử, chỉ là không có thứ nào làm hắn hài lòng. Thay vì lấy một thứ không thích hợp để dùng, chẳng bằng tạm thời không cần, chờ đến khi có thứ thích hợp rồi tính tiếp...

Trên đường đi, làn gió thơm trận trận, Tiểu Kiều sư muội chưa bao giờ gần gũi với nam nhân như thế, cả trái tim thình thịch nhảy lên.

Có điều Phương Nguyên giống như không hề có cảm giác, biểu tình tẻ nhạt vô vị.

"Tên này thật đúng là một con mọt sách..."

Tiểu Kiều sư muội âm thầm oán hận, nửa ngày sau, nàng nhịn không được mà phá vỡ sự an tĩnh: "Phương Nguyên sư huynh?"

Phương Nguyên từ từ quay đầu lại, nói: "Hả?"

Tiểu Kiều sư muội hít một hơi thật sâu, cố ý cười nói: "Ta rất hiếu kì, ngươi thật sự một lòng chỉ muốn tu hành, không yêu luyến ngoại vật sao?"

Phương Nguyên nghe thấy vấn đề này thì có hơi giật mình, sau đó cười nhạt cười, nói: "Có lẽ là vậy!"

Thấy hắn trả lời như thế, Tiểu Kiều sư muội ẩn ẩn có hơi thất vọng.

Tận nửa ngày sau, nàng mới cười nói: "Xem ra ta không hỏi ra được tâm sự của Phương Nguyên sư huynh, cũng không biết trong tương lai sẽ có ai hỏi ra được đây!"

Phương Nguyên giống như nghe không hiểu những lời này của nàng, chỉ một mực bảo trì sự trầm mặc.

Tiểu Kiều sư muội thấy thế thì cũng không nói thêm gì khác.

Cũng may là bọn hắn rất nhanh đã chạy tới một ngọn kỳ phong cách đó hơn ba mươi dặm. Ở đó có một vách đá dựng đứng, trên sườn núi mọc lên một gốc cổ tùng, tương truyền rằng tùng này đã sống hơn vạn năm, trải qua vô số kiếp nạn mà không tổn hao gì, chính là một chỗ kỳ cảnh của Thanh Dương tông. Ở bên cạnh cây tùng này nơi tọa lạc của một tòa đình các, sừng sững tựa như ẩn trong mây, mười phần có ý cảnh. Lúc này bên trong đình các đã dọn lên một bàn ăn nhỏ, lúc này đã sớm có hơn mười người ở đây hoặc ngồi hoặc đứng, những cô người hầu xinh đẹp đi qua đi lại, pha trà nấu rượu, đàm luận náo nhiệt...

"Sao lại có nhiều người như vậy?"

Phương Nguyên liền cảm thấy hơi nao nao, hắn phát hiện ở phía dưới cổ tùng không chỉ có đệ tử tiên môn, ngoài ra thế mà còn có mấy vị niên kỷ hơi lớn một chút, rõ ràng chính là chấp sự tiên môn. Hơn nữa còn có mấy người nhìn bào phục không giống như là người của Thanh Dương tông.

"Ha ha, đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong tới..."

Tiểu Kiều sư muội lượn một vòng trên không trung, sau đó đáp xuống từ giữa không trung.

Sớm đã có người ở bên cạnh cổ tùng nhìn thấy, liền đứng lên vỗ tay chào đón.

"Vị này chính là Phương Nguyên, quả nhiên trẻ tuổi, là thiếu niên thiên kiêu a..."

"Đúng là thiếu niên thiên kiêu, dáng vẻ bất tục, đây mới là phong thái của người tu hành a..."

Nhìn thấy Phương Nguyên tới, mấy người trong sân đều đứng lên, mỉm cười chào hỏi. Bọn họ đều tỏ vẻ khách khí hữu lễ, bất quá Phương Nguyên cũng nhìn ra được, sau khi khách khí, bọn họ cũng cảm thấy hơi khác thường. Hiển nhiên là bọn hắn đều nghe nói qua rằng Phương Nguyên tuổi không lớn lắm, tu vi cũng không cao, chỉ là bây giờ khi gặp trực tiếp người tuổi trẻ mặc thanh y này, bọn họ vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc...

Nhất là việc Phương Nguyên chỉ mặc một bộ thanh y đơn bạc trên người, toàn thân trên dưới không một chút đồ trang sức nào, ngay cả tóc cũng chỉ dùng một cành tùng buộc lên, có hơi không hợp với cảnh tượng lộng lẫy nơi đây. Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng bọn hắn đều cảm thấy một thân áo bào này không khỏi có hơi quá giản dị, bất quá sau khi liên tưởng đến xuất thân của vị đại đệ tử chân truyền này thì đều bình thường trở lại.

"Nếu Phương sư đệ đã tới thì mau mau ngồi đi!"

Người ngồi ở vị trí đầu bàn lại là Nghiêm Cơ, chân truyền của Thần Tiêu phong mà trước đó Phương Nguyên đã gặp qua ở trước Công Đức đại điện trên Tiểu Trúc phong. Hắn nhẹ nhàng cười cười, mời Phương Nguyên ngồi tại một chỗ ngồi nhỏ đã được chuẩn bị từ trước. Phương Nguyên cũng không khách khí, khi thấy bên cạnh có một chỗ ngồi nhỏ trống không, hắn biết đây là lưu cho mình nên liền chắp tay thi lễ với đám người ở bốn phía một cái rồi ngồi xếp bằng xuống, thần sắc bình thản, lạnh nhạt tự nhiên.

Đám người trên sườn núi thấy khí độ này của hắn thì cũng nhịn không được mà âm thầm gật đầu: "Phần khí phách này cũng không tầm thường..."

"Đúng vậy a, tuổi còn trẻ mà đã là chân truyền của một phong, dù có xuất thân hàn môn nhưng sao có thể là hạng người bình thường?"

"Ha ha, lão phu cũng rất xem trọng hắn, trước đó còn đưa chút lễ mọn qua, trò chuyện bày tỏ tâm ý... hắn cũng đã nhận rồi!"

Trong số những người đang tán thưởng, có không ít người tỏ vẻ hữu hảo tươi cười nhìn về phía Phương Nguyên, ngoài ra còn có những người chắp tay thi lễ ở xa xa.

Phương Nguyên không biết được những người này, nhưng cũng chỉ đành ôm quyền đáp lễ.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, những này tỏ ra quen biết với mình, đoán chừng đều là những người đã đưa lễ vật tới cho mình...

Chỉ là khi nhìn thấy những người xung quanh nhiệt tình lấy lòng Phương Nguyên, trong sân lại có một vị thiếu niên sắc mặt tái nhợt đứng ngồi không yên.

"Phương Nguyên sư huynh, xin mời dùng trà..."

Ở dưới cổ tùng có một vị nữ tử thân hình yểu điệu, bộ dạng xinh đẹp đang pha trà. Khi nàng nhìn thấy Phương Nguyên ngồi xuống thì liền lấy một cái chén đá nho nhỏ màu xám trắng, chấp ấm châm trà. Trước khi châm trà còn điểm ba điểm trước, sau đó mới chậm rãi đổ vào trong chén. Nước trà chỉ đầy bảy thành chén, sau đó hai tay bắt một cái lan hoa chỉ, nhẹ nhàng dâng lên, đưa đến trước mặt Phương Nguyên.

"Đa tạ!"

Phương Nguyên nhẹ nhàng nói tạ ơn, đưa tay nhận lấy chén trà, nâng chén muốn uống, lại nghe thấy bên cạnh vang lên một trận cười.

"Quả nhiên xuất thân hàn môn a, khẽ đưa tay là liền lộ ra..."

“Ngay cả quy củ uống trà cũng không hiểu..."

Sau lưng có người the thé cười cười, âm thanh vô cùng chói tai.

Phương Nguyên quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Lưu Mặc Chân đã từng bị hắn một kiếm đính trên Công Đức Thạch Bích!