Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 197: Đi thì đi, ở thì ở (2)



"Cũng tốt, sáu mươi vị sư đệ sư muội còn lại, lại thêm năm vị ta mời tới từ Sơn Hà viện, Đan Hà sơn, Linh Thú phường giúp đỡ, đều sẽ là người tháng sau theo ta tiến vào Ma Tức hồ. Một tháng sau, chúng ta sẽ cùng lúc xuất phát tới Ma Tức hồ, hy vọng mấy ngày này mọi người có thể chuẩn bị sẵn sàng. Lần thí luyện này, nếu đã để ta dẫn đầu, ta cũng sẽ tận tâm tận lực. Ta không dám hứa trước quá nhiều, nhưng ta hy vọng trong đợt thí luyện này, có thể để các vị nhận được vật mình muốn, đồng thời đều an ổn trở về!"

Nói xong, Phương Nguyên lại lệnh một vị đệ tử trong đó tạo danh sách, ghi tên mọi người vào, sau đó lại tùy tiện nói vài câu rồi để mọi người giải tán đi. Chỉ có điều trong lúc chúng đệ tử tán đi, hắn lại sai người gọi Kỳ Khiếu Phong qua. Kỳ Khiếu Phong vẫn luôn tránh trong đám người, vẫn luôn có vẻ hơi sa sút tinh thần, thấy Phương Nguyên, hắn lại tỏ vẻ hơi mờ mịt, không biết Phương Nguyên gọi mình làm gì.

"Ngươi rời khỏi thí luyện đi!"

Phương Nguyên nhìn ánh mắt hắn, thản nhiên mở miệng nói.

"Cái gì?"

Kỳ Khiếu Phong nghe xong ngẩn ra, vô cùng kinh hãi, vẻ mặt có chút tức giận ngẩng đầu lên: "Ngươi không thể..."

"Ta không tin ngươi được!"

Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời hắn, thản nhiên nói: "Ngươi có dã tâm không nhỏ, bản lĩnh cũng không lớn, trong lòng lại không phục ta, trước đó ngươi đã năm lần bảy lượt nảy sinh sát khí với ta, chỉ là ngươi không có bản lãnh gì cho nên mới luôn không giết được ta. Lần Ma Tức hồ thí luyện này không giống bình thường, ngay cả ta cũng không dám khinh thường, cho nên ta sẽ không đưa ngươi vào Ma Tức hồ, chính ngươi tự rời khỏi là tốt nhất..."

Kỳ Khiếu Phong nghe xong những lời này đã có chút nói không nên lời, nhưng mặt vẫn có vẻ không phục.

Phương Nguyên lại nói thẳng: "Ngươi nhất định muốn đi theo cũng được, nhưng vì phòng ngừa ngươi quấy rối, rất có thể ta sẽ trực tiếp giết ngươi!"

Kỳ Khiếu Phong lập tức trợn tròn mắt.

Hắn hung tợn siết quả đấm, nhìn bóng lưng Phương Nguyên, muốn nổi nóng nhưng lại chỉ cảm thấy vô lực.

"Mấy người các ngươi cùng ta vào đi!"

Phương Nguyên để chúng đệ tử tiên môn tản đi, bản thân mình lại về tới trong tiểu lâu, đi theo hắn vào còn có Tiểu Kiều sư muội, Tôn quản sự, Ngô Thanh, cùng với mấy vị quái nhân đã được hắn mời tới kia. Lúc này mấy vị quái nhân đều mang vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, rất hiển nhiên, cho dù là mấy vị này đã được hắn mời qua, nhưng bọn họ đều không biết đến tột cùng mình có thể tạo được tác dụng gì, có thể hỗ trợ chuyện gì...

Trong Thanh Dương tứ viện đương nhiên cũng không thiếu thiên kiêu kỳ tài, nhưng những người đó đã sớm bị các phong khác đoạt đi rồi.

Mấy người bọn hắn chỉ là nhân vật râu ria, cho dù người ta có cướp như thế nào cũng sẽ không nhớ tới bọn hắn...

"Nhiếp cô nương, trước khi lên đường, ta cần ngươi giúp ta luyện một nhóm đan dược, tất cả dược liệu cần thiết đều có thể lĩnh ở Tiểu Trúc phong!"

Phương Nguyên cũng không nói nhảm quá nhiều, sau khi vào phòng, hắn đưa một ngọc giản cho nữ tử đã bị hủy dung.

Nàng tên Nhiếp Hồng Cô, nghe vậy bèn nhận lấy ngọc giản, nhìn nội dung bên trong một hồi sau đó lập tức hít một hơi khí lạnh. Nhất là khi nàng thấy được một loại đan dược trong đó, nàng càng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên, giọng nói khàn khàn: "Ngươi xác định chứ?"

Nét mặt Phương Nguyên rất bình tĩnh gật đầu, nói: "Ta xác định, hơn nữa ta biết ngươi có thể luyện được những đan dược này!"

Nhiếp Hồng Cô nở nụ cười quái dị: "Quả thật ta biết!"

"Quan sư huynh, trong khoảng thời gian này, ngươi đi theo bên cạnh ta..."

Phương Nguyên lại quay đầu nhìn về phía Quan Ngạo đại ngốc, nói khẽ: "Ta có một vài vấn đề trong tu hành muốn nghiên cứu thảo luận với ngươi một hai!"

Quan đần độn cũng vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: "Tốt tốt, tất cả đều nghe theo ngươi!"

"Lục sư huynh, chỗ ta có sáu trận đồ, hy vọng ngươi có thể dẫn đệ tử Tiểu Trúc phong ta diễn luyện một phen!"

Phương Nguyên nhìn về phía vị thiếu niên thanh tú mắt mù kia, nhẹ nhàng nói: "Không cần bọn hắn phải thôi diễn rõ ràng, chỉ cần nhớ kỹ là được rồi!"

"Cẩn tuân Phương Nguyên sư đệ phân phó!"

Vị thanh niên mắt mù Lục Thanh Quan kia thản nhiên mở miệng, giọng nói rất ôn hoà.

"Hậu sư huynh... Hậu sư huynh... Nhìn qua đây!"

Cuối cùng Phương Nguyên mới quay đầu nhìn sang đệ tử Linh Thú phường xấu xí kia, lại gọi vài tiếng nhưng không thấy có người lên tiếng đáp, quay đầu nhìn lại mới phát hiện hai mắt tên kia đang nhìn chằm chằm ngực Ngô Thanh, không hề chớp mắt, trên khóe miệng có một dòng nước dãi chảy xuống cũng không biết. Phương Nguyên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi lên vỗ vỗ bả vai hắn. Lúc này hắn mới phản ứng lại, hít một tiếng hút nước bọt về lại trong miệng, ngây ngốc quay đầu nhìn Phương Nguyên: "Gọi ta làm gì? Ta ngoại trừ cho heo ăn, cái gì cũng không biết..."

Phương Nguyên than thở một tiếng: "Hiện tại cái gì ngươi cũng không cần làm, đừng nhìn chằm chằm Ngô sư muội nữa là được..."

"Ah..."

Sấu hầu tử kia thuận theo gật đầu, lại quay đầu nhìn ngực Tiểu Kiều sư muội tới ngẩn người.

"Ai..."

Phương Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ, quay đầu hỏi Tiểu Kiều sư muội: "Lăng sư tỷ đã tới sao?"

Tiểu Kiều sư muội trừng sấu hầu tử một cái, sau đó mới cười khổ nói: "Thật ra tỷ ấy đã tới, đang ở sát vách nghiên cứu kỳ nghệ..."

"Ha ha, vậy hãy để nàng tiếp tục nghiên cứu đi!"

Phương Nguyên thở dài một tiếng: "Cứ để nàng tiếp tục nghiên cứu đi, ngược lại cũng không có tác dụng..."