Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 222: Kẻ Trộm Dược (1)



Đám đệ tử Tiểu Trúc phong thoạt nhìn có vẻ tản mát, tự động hạ trại theo ý mình. Nhưng trên thực tế, cách sắp xếp của bọn hắn ẩn hàm trận vị, nghiêm ngặt tuân thủ những gì Phương Nguyên đã an bài, gần như lấp kín những phương vị mà ma vật có khả năng âm thầm lẻn vào!   

Không thể bảo là không cẩn thận, cũng không thể bảo là không nghiêm cẩn!   

Thế nhưng mấy thân ảnh nhàn nhạt kia lại vô thanh vô tức lẻn vào giống như là quỷ mị vậy. Khí cơ trên người bọn họ hoàn toàn tương tự như những đệ tử tiên môn ở xung quanh, căn bản là không làm cho bất kỳ người nào hoài nghi. Sau đó, khi bọn hắn tiến lại gần đầm lầy, trong số mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong đứng mũi chịu sào, ngăn trở đường đi của bọn hắn, có một người đúng lúc ngẩng đầu lên!   

Advertisement

Vị đệ tử Tiểu Trúc phong này nhìn thấy mấy thân ảnh kia, nhưng lại không làm ầm lên, trái lại còn thấp giọng, chỉ tay về một phương hướng.   

Mấy đạo thân ảnh kia lập tức đi theo sau lưng hắn, lặng lẽ lần theo phương hướng kia, âm thầm tiến vào trong vùng đầm lầy.   

Dọc theo con đường này, nhìn thấy bốn phương tám hướng đều có đệ tử Tiểu Trúc phong sắp xếp theo những trận vị vô hình, mấy người bọn họ rõ ràng cũng có hơi kinh hãi, trong đó có một người nhịn không được, bèn truyền âm nhập mật cho mấy người xung quanh, nói: "Đáng chết, bọn đệ tử Tiểu Trúc phong này sao lại có bản lãnh lớn như vậy. Bọn hắn đã làm đến mức này, thế mà lại chỉ có mấy người thụ thương, phải biết rằng, ngay cả Thần Tiêu phong chúng ta cũng gãy mất hai, ba người..."   

Advertisement

Người đó còn nói tiếp: "Xem ra tên họ Phương kia quả nhiên có mấy phần bản lĩnh. Vân trưởng lão khâm điểm hắn là đại đệ tử chân truyền, quả nhiên là có nguyên nhân. Hắn mang theo một đám người mới mà có thể xông xáo đến mức này, nếu người này trưởng thành, sợ là sẽ không thua gì đại sư huynh..."   

"Xuỵt... Im lặng!"   

Người đi trước nhất nhịn không được, bèn quay người lại, khẽ quát lên: "Đừng có tôn lên uy phong của người khác rồi ma diệt chí khí của phe mình. Có thể là đám đệ tử Tiểu Trúc phong tương đối may mắn, một mực không đụng phải ma vật lợi hại mà thôi. Tại thời điểm Vân trưởng lão và mấy đại tiên môn khác thương thảo, có lẽ đã nhớ tới việc thực lực đệ tử Tiểu Trúc phong yếu kém nên đã sắp xếp cho bọn hắn một khu vực tương đối sạch sẽ, để cho bọn hắn nhẹ nhàng vượt qua thí luyện..."   

Nghe hắn nói thế, mấy người khác đều âm thầm gật đầu.   

Thật ra bọn họ đều cảm thấy rằng thuyết pháp này mới là hợp lý. Bằng không mà nói, bọn hắn rất khó có thể tưởng tượng được, chỉ bằng vào chút tu vi cỏn con của đệ tử Tiểu Trúc phong, làm sao có thể xông xáo trong Ma Tức hồ trùng điệp ma vật đến bây giờ, mà lại còn binh cường mã tráng đến vậy...   

Có điều, sau khi nhìn thấy thi thể của con Ma Hùng giống như một tòa núi nhỏ kia, ý nghĩ này đã lập tức dao động.   

"Một con ma vật như thế này, dù là Thần Tiêu phong chúng ta muốn thu thập thì cũng phải tốn một phen khí lực a..."   

Bọn hắn rất muốn kéo tên đệ tử Tiểu Trúc phong kia lại để cẩn thận hỏi thăm một phen, nhưng bọn hắn cũng biết rằng lúc này không thích hợp để nói nhiều. Cho nên bọn hắn cưỡng ép kiềm chế sự khẩn trương trong lòng, lặng lẽ vòng qua xác con gấu rồi tiến thẳng về phía sườn núi.   

Một người trong số đó còn âm thầm lấy ra một khối ngọc giản, so sánh một phen, sau đó thấp giọng phân phó mấy người khác: "Gốc bảo dược kia nằm ở trên sườn núi, đây là thứ đại sư huynh tận lực lưu ở nơi này vào mười năm trước, bây giờ chắc hẳn đã có dược tính cực giai..."   

"Lần này chúng ta tiến vào Ma Tức hồ thí luyện, đại sư huynh có ban mấy thứ cho ta, gốc bảo dược này chính là một trong số đó. Năm đó hắn lưu lại gốc bảo dược này, chính là vì chờ nó trưởng thành, trưởng thành đến mức đủ để đổi lấy một cơ hội Trúc Cơ. Bây giờ hắn đã ban cho ta cơ hội này, cũng là hi vọng duy nhất để ta Trúc Cơ thành công..."   

"Lúc đầu chuyện này vốn phi thường thuận lý thành chương, chỉ tiếc rằng lần này lại có thêm Tiểu Trúc phong tham dự vào, lại còn chiếm lĩnh lấy khu vực này. Chúng ta và Tiểu Trúc phong kết minh không thành, Vân lão đầu lại quyết tâm không cho chúng ta tham dự vào sự tình của Tiểu Trúc phong, nên để đoạt lấy gốc bảo dược kia, chúng ta chỉ có thể làm theo hạ sách này. Lát nữa khi lấy dược xong thì lập tức rời đi, sau đó ta tất nhiên sẽ có thâm tạ!"   

Chúng đệ tử đều gật đầu, sau đó chậm rãi trèo lên núi.   

Bọn hắn giống như thi triển một loại thuật pháp ẩn hình biệt tích nào đó, khiến cho bản thân giống như một cái bóng nhàn nhạt, rất khó bị người khác nhìn thấy.   

Sau khi bọn hắn trèo lên sườn núi thì nhãn tình lập tức sáng lên. Bọn hắn đã nhìn thấy gốc Già Lam Thảo sinh trưởng trên dốc núi kia. Đây cũng chính là mục đích của bọn hắn, chỉ là đúng vào lúc này, bọn họ lại không khỏi nín thở một nhịp.   

Bọn hắn đã phát hiện ra mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong ngồi xếp bằng ở ngay bên cạnh Già Lam Thảo.   

Người ngồi đối diện với bọn hắn chính là quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba, bên cạnh nàng còn có một đại hán vóc người khôi ngô đang ngồi ngủ gật ở nơi đó. Ngoài ra còn có mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong cũng đang lẳng lặng ngồi.   

"Bọn hắn cũng đang đợi đến khi trăng tròn để hái đi Già Lam Thảo, cũng may là chúng ta nhận được tin tức, kịp thời chạy tới, nếu không đã tiện nghi cho đám người Tiểu Trúc phong ngu xuẩn này rồi. Có điều đám người này lại có thể hàng phục Ma Hùng nhẹ nhàng như vậy, đây cũng là chuyện mà chúng ta không ngờ tới. Chắc hẳn tiện nhân họ Lăng này đã giúp đỡ bọn hắn không ít. Hừ, đúng là con đàn bà đê tiện, đại sư huynh muốn kết thành đạo lữ với nàng, nàng ta không chịu đáp ứng, lại chạy tới Tiểu Trúc phong giúp đỡ tên tiểu bạch kiểm kia. Chờ đến khi về tới sơn môn, ta nhất định sẽ bẩm báo cho đại sư huynh, để cho hắn tự mình quyết định!"   

"Bây giờ không cần cân nhắc việc này, bây giờ cứ chế trụ bọn hắn, sau đó hái bảo dược rồi lập tức rời đi..."   

Mấy người âm thầm làm ra quyết định, ngay lập tức tản ra tứ phía, lặng lẽ tiến về phía sườn núi.   

Khi còn cách đám người quả ớt nhỏ gần ba trượng, có ba người trong số bọn hắn lấy ra một cái bình sứ màu đen.