Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 264: Cút Ngay, Đồ Gà Mờ (1)



"Chư vị sư huynh đệ, các ngươi nhận trách nhiệm nặng nề, liều mạng lần này, bất kể thành bại, bất kể sinh tử, việc này sau khi trở về tiên môn, chắc chắn chúng ta sẽ dâng thư thỉnh cầu tiên môn khắc ghi đại công của các ngươi! Nếu có cơ hội Trúc Cơ, sẽ ưu tiên cho các ngươi trước, rồi mới bàn đến người khác..."   

Nhân số ra ngoài cầu viện đã định xuống, chín người nguyện ý đột phá một chuyến bao gồm cả Phương Nguyên trong đó, đều riêng phần mình chuẩn bị một vài thứ, có người chuẩn bị mấy đạo phù triện, có người mượn mấy món pháp bảo, cũng có người thu gom một ít đan dược, Phương Nguyên chỉ đòi mấy khỏa đan dược từ Nhiếp Hồng Cô, mà vị nữ đệ tử họ Lạc của Tử Vân phong kia thì đòi lại hồ lô rượu bị mất từ trong tay Vu Tình trở về, Ngự Thần phong Tử Lâm Lãng thì không lấy gì, chỉ tỏ ra hờ hững...   

Trước lúc xuất phát, Mạnh Hoàn Chân dẫn theo chúng đệ tử đưa tiễn, thần sắc cũng hết sức ngưng trọng.   

"Phương hướng cầu viện, lộ tuyến đại khái mọi người đều đã nắm được, hi vọng chư vị sư huynh đệ thuận buồm xuôi gió!"   

Vu Tình cũng biết lúc này nói gì cũng không có tác dụng nhiều, chỉ chân thành cầu nguyện.   

Advertisement

"Đi thôi!"   

Phương Nguyên cũng không nói nhiều, nên an bài đều đã an bài xong xuôi, hắn khẽ gật đầu một cái, liền bước ra một bước rời khỏi Bát Hoang Vân Đài.   

"Ầm ầm!"   

Vừa bước ra, hắn liền cảm nhận được ma tức Hắc Ám phía ngoài nồng đậm đến mức cơ hồ khó mà chịu đựng, trước đó trong Ma Tức hồ này, mặc dù khắp nơi cũng tràn ngập ma tức Hắc Ám, nhưng hầu như không phát hiện được, mà bây giờ, lại cảm nhận được dị thường rõ ràng, gần như có thể ảnh hưởng đến pháp lực vận chuyển của hắn, tựa như ngã vào trong hồ vậy, khiến trong nội tâm hiện lên một loại cảm giác lúng túng, chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài...   

Advertisement

"Không tốt, cần thủ vững tâm thần!"   

Phương Nguyên cũng âm thầm lấy làm kinh hãi, ánh mắt trở nên chuyên chú, đạo tâm lập tức vững vàng như sắt.   

Linh Quang Phù phía trên đỉnh đầu hắn, trong nháy mắt cũng sáng lên kim quang, như một đám kim diễm chiếu sáng bốn phía, ma tức Hắc Ám chung quanh lập tức bị kim quang này hòa tan, mà loại cảm giác nóng nảy thị sát trong lòng Phương Nguyên cũng phai nhạt không ít, áp lực trong nội tâm lại trở về trạng thái kiên định mà thanh lãnh, pháp lực tuôn ra, đạp trên Mộc Diên, bay về phía trước xông ra ngoài...   

"Nhanh, tách ra các hướng đột phá!"   

Ở phía sau Phương Nguyên, các đệ tử tiên môn khác cũng đều vọt ra, điều khiển các loại pháp bảo, nhắm về từng hướng phóng đi.   

Bọn hắn đều đã định tốt phương hướng cầu viện của riêng phần mình, phương hướng của Phương Nguyên là Huyền Kiếm môn, lãnh địa tiên môn này nằm ở phía tây lãnh địa Thanh Dương tông, ước chừng hai ba ngày hành trình, nếu điều khiển pháp bảo mà nói, thì khả năng còn nhanh hơn một chút.   

"Rống rống..."   

Mà vừa thấy được nhiều đệ tử tiên môn đột nhiên từ bên trong Vân Đài vọt ra như vậy, ma vật ở phía ngoài cũng lập tức bị kinh động, sau đó liền bị sinh khí trên thân những đệ tử tiên môn này tán phát ra thu hút, liền ầm ầm lao về phía bọn hắn, có con lộ ra lợi trảo, có con phun ra khói đen, mênh mông cuồn cuộn, tựa như từng đám mây đen bao phủ thân hình chúng ở bên trong!   

"Phập..."   

Một tên đệ tử tiên môn gặp xui xẻo nhất, vừa mới vọt ra đã đụng độ ngay một đầu Ma Hạt toàn thân trên dưới đen kịt, không đợi hắn điều khiển pháp bảo bay ra, chiếc đuôi thép của Ma Hạt đã đâm tới, trực tiếp xuyên thấu lồ ng ngực của hắn...   

"Trương sư huynh..."   

Đệ tử tiên môn bên cạnh hắn cùng rống lên, bi thống không thôi.   

Lúc này, tên đệ tử họ Trương vẫn chưa chết, còn đang thống khổ giãy dụa.   

Thế nhưng vào lúc này, những đệ tử tiên môn bay tới gần cũng không ai dám hạ xuống giúp hắn, chỉ có thể cắn răng bay qua, đây cũng chính là nguyên nhân trước đó Mạnh Hoàn Chân cho rằng đệ tử tiên môn không thể tổ đội cùng đồng hành, bởi vì thân là đồng môn của nhau, thấy được đồng môn gặp nguy tự nhiên sẽ muốn ứng cứu, nhưng ở thời điểm hung hiểm như vậy, một khi đi cứu, rất có thể cũng lâm vào hung hiểm...   

Vào những lúc như vậy, muốn cầu viện thành công, chỉ có thể máu lạnh một chút, lo tốt cho bản thân trước, nhắm thẳng đến mục tiêu.   

"Đồ gà mờ, đừng cản phía trước ta, mau cút đi..."   

Sau lưng Phương Nguyên, một cái bóng phi tốc vọt tới, khí thế cường hoành bá đạo, chính là Tử Lâm Lãng.   

Phương Nguyên thân hình nhất chuyển, tránh qua phía bên trái, đang định mở miệng khuyên Tử Lâm Lãng cẩn thận là hơn, không ngờ Tử Lâm Lãng trực tiếp liền giành đường phía trước phóng đi, nhưng vừa xông ra không được mấy bước, liền có một đống ma vật vọt lên. Hắn hét lớn một tiếng, từ trên đỉnh đầu hiển hoá ra một tôn thần tướng, đánh cho chúng ma vật phá tan thành từng mảnh, còn bản thân hắn vẫn vô cùng bá đạo, cường ngạnh xông về phía trước...   

Nhưng lúc này bởi vì hắn quá ngông cuồng mà không để ý đến, một gốc Ma Đằng trên mặt đất đột nhiên phóng lên, cuốn lấy đùi phải của hắn.   

"Àiiii..."   

Phương Nguyên trong lòng nặng nề, chung quanh hắn loạn cả một đoàn, hắn cũng không lo được nhiều, chỉ có thể ôm kiếm xông về phía trước.   

Nhưng vừa xông ra không được mấy bước, hắn cũng đụng phải hung hiểm.   

Phía trước người hắn, một đầu Hắc Cốt Cự Mãng nhanh chóng bơi tới, miệng rắn đại trương, phun ra một luồng hắc vụ khó có thể hình dung, ít nhất cũng có thể sánh ngang với pháp thuật mạnh nhất đệ tử cảnh giới Luyện Khí đỉnh tiêm thi triển ra, trực tiếp bao phủ Phương Nguyên vào bên trong.   

Bất quá Phương Nguyên đã sớm chuẩn bị, kiếm thế triển khai, khó khăn lắm mới chống đỡ được hắc vụ, đang định chạy trốn bán sống bán chết.   

"Vút..."   

Nhưng Hắc Cốt Cự Mãng này vậy mà không chịu từ bỏ, đuôi xương quét ngang, lại lần nữa cuốn tới Phương Nguyên.   

Nó vậy mà lại nhắm chặt Phương Nguyên, muốn sống chết quấn lấy hắn.