Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 272: Đạo Nguyên Thủ Tâm (3)



"Ta chết cái đầu ngươi..."   

Trong lòng Phương Nguyên không nhịn được chửi ầm lên một trận, nghĩ thầm hiện tại tuy thân thể mình bị ma tức hắc ám tập kích, thân thể cứng đờ, thoạt nhìn đúng là sinh cơ rất yếu. Nhưng mình còn đang sống khỏe re đây, nếu nhìn kỹ một chút nhất định có thể phân biệt được. Nhưng vì sao nha đầu này lại chẳng chịu dùng thần thức điều tra một chút, đã dễ dàng cho rằng mình chết rồi?   

Mắt thấy tay nàng đã duỗi tới, dường như muốn khép cặp mắt đang mở trừng trừng của mình, Phương Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng hoảng hốt một trận. Hắn dùng hết tất cả sức mạnh còn sót lại trong cơ thể, nháy mắt một cái...   

"Xác chết vùng dậy?"   

Advertisement

Nàng kia thấy được Phương Nguyên đang chớp mắt, dường như cũng bị dọa sợ hết hồn, vội vàng lấy thần thức dò xét một phen. Sau đó nàng lại thở phào nhẹ nhõm lẩm bẩm: "Thì ra còn một chút sinh cơ tồn tại, chỉ có điều vì sao hắn không nhúc nhích? Chẳng lẽ trúng độc gì đó?"   

Nói xong nàng lại dùng mũi chân đá nhẹ Phương Nguyên hai cái, dường như đang muốn thử xem hắn có thể đáp lại hay không.   

Trong lòng Phương Nguyên cạn lời, nghĩ thầm nếu ta có thể nói, còn cần chờ tới bây giờ sao?   

Advertisement

Hắn cũng rất bất đắc dĩ, không nghĩ tới bản thân mình lại đụng phải người này.   

Quả thật hắn còn nhớ rõ nữ tử này, chính là một vị nữ đệ tử Tử Vân phong, tên là "Lạc Phi Linh". Mặc dù nàng không phải chân truyền nhưng đệ tử chân truyền Tử Vân phong Vu Tình lại rất coi trọng nàng. Nàng cũng là một trong số những người ra ngoài cầu viện, chẳng qua nàng đi về phương hướng khác với Phương Nguyên. Phương Nguyên cũng không nghĩ tới sau khi hắn bị hắc ám ma triều cuốn bay một vòng như thế, lại có thể đụng phải nàng...   

Chẳng qua nghĩ đến điểm này, trong lòng hắn cũng mơ hồ có chút trầm xuống.   

Lần này ra ngoài cầu viện, trên nguyên tắc là đều tự cầu sinh, mục đích chủ yếu chính là truyền tin đệ tử Thanh Dương tông gặp nguy hiểm ra ngoài. Bởi vậy bọn hắn mới chia làm mấy đường, tránh trường hợp toàn quân bị diệt. Mà tương ứng với, đám đệ tử ra ngoài cầu viện như bọn hắn cũng có một nguyên tắc, không tiếc hết thảy bảo vệ tánh mạng mình. Vì không để mình bị liên lụy, cho dù thấy đồng môn gặp phải nguy hiểm tính mạng cũng có thể không quan tâm...   

Tại thời điểm này, đương nhiên hắn cũng không nhịn được có chút bận tâm, sợ nữ đệ tử họ Lạc này sẽ bám chắc nguyên tắc ấy mà bỏ mặc bản thân hắn!   

Tuy hắn cũng biết, cho dù nữ đệ tử họ Lạc này có bỏ mình lại rời đi, hắn cũng chẳng trách gì nàng.   

Chỉ là d*c vọng cầu sinh tác quái, khiến hắn hy vọng nàng có thể cứu bản thân mình.   

"Ai, thân thể cứng ngắc, sinh cơ yếu ớt, cứu cũng không cách nào cứu được..."   

Vị nữ đệ tử họ Lạc kia cũng đang cau mày dò xét thương thế của Phương Nguyên, có chút do dự. Nhưng cũng may, nàng cũng không hề có ý bỏ mặc Phương Nguyên ở đây. Dường như ngay cả nảy sinh suy nghĩ này trong đầu cũng không có, nàng chỉ cau mày suy nghĩ một chút, sau đó cúi người túm lấy cánh tay Phương Nguyên vác hắn lên vai, lẩm bẩm: "Đi tìm một nơi an toàn cho ngươi nằm trước!"   

Thân thể nàng hơi gầy, Phương Nguyên cao lớn hơn nàng rất nhiều, hiện tại bị nàng vác trên vai, hai chân hắn kéo trên mặt đất. Thế nhưng nha đầu kia lại không hề phát hiện, cứ như vậy một đường kéo hắn đi. Mãi cho đến lúc này, Phương Nguyên mới phát hiện dường như trên thân thể nàng còn có vết thương, trong lúc đi đường nàng cũng không dám dùng sức.   

"Tạm thời ở chỗ này cố chịu một chút đi!"   

Khập khễnh khiêng Phương Nguyên tới phía sau thạch nhai chắn gió, nàng mới đặt Phương Nguyên xuống. Sau đó lấy một thanh tiểu đao màu đỏ ra, ném thẳng lên trên vách đá kia. Tiểu đao lập tức hóa thành tia sáng đỏ bay ra, sắc bén vô song, rất nhanh đã gọt ra một hang động trên vách đá. Chỉ có điều nha đầu kia cũng không quá thông minh, vậy mà nàng lại có thể đứng ở dưới vách đá, bị bụi bặm rơi xuống dính đầy người.   

Làm xong những chuyện này nàng mới vỗ vỗ bụi đất trên người, phi phi hai tiếng, sau đó khiêng Phương Nguyên vào sơn động. Sau khi đặt hắn dựa vào tường, nàng mới ngồi xổm bên cạnh Phương Nguyên cẩn thận tra xét một phen, có chút bất đắc dĩ nhỏ giọng than thở: "Vì sao Phương đại sư huynh lại biến thành bộ dạng này? Ban nãy ta vì chạy trối chết, ngay cả túi càn khôn cũng bị mất, thật không thể giúp ngươi được. Ta để ngươi lại trong sơn động này, nếu ngươi có thể tự chữa thì nhanh chóng dưỡng thương, nếu thương thế không thể tốt lên được, vậy tốt xấu gì cũng có một phần mộ, không phải sao?"   

"Này... Cân nhắc thật rất chu toàn..."   

Phương Nguyên thực sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ là trong lòng thầm nghĩ như vậy.   

Lúc đầu hắn còn có lòng cảm kích với nữ hài tử này, mà hiện tại hắn lại bị lời của nàng làm cho có chút dở khóc dở cười.   

"Chúc ngươi may mắn, Phương Nguyên sư huynh..."   

Lạc Phi Linh lại dời một tảng đá lớn tới ngăn ở cửa động giúp Phương Nguyên, bảo đảm Phương Nguyên không bị ma vật ăn hết. Sau đó nàng mới xoay người chui vào trong ma khí hắc ám vô biên ngoài động, rất nhanh tiếng bước chân đã biến mất, thạch động hoàn toàn yên tĩnh lại.   

"Cũng chúc ngươi may mắn!"   

Trong lòng Phương Nguyên thầm than một tiếng, vô cùng cảm kích hành động của nữ đệ tử này.   

Trong lòng hắn thầm nghĩ vậy, sau đó rất nhanh hắn đã điều chỉnh lại hơi thở tâm tình, nhắm mắt, âm thầm vận chuyển huyền công.   

Ban nãy khi hắn bị hắc ám ma triều cuồn cuộn cuốn lên, không biết đã bay bao xa. Trong quá trình này, hắn bị thương cũng không nặng, thậm chí còn không tính là bị thương. Chỉ là khi hắc ám ma triều cuốn bay hắn lên, toàn bộ thân thể hắn đều bị ma tức hắc ám xâm nhập, cho dù là kinh mạch hay là thân thể đều thấm đầy ma tức hắc ám. Vì vậy mới khiến thân thể hắn cứng ngắc, hoàn toàn không bị khống chế, không khác gì một người bị đông cứng!   

Mà muốn giải quyết tình cảnh này cũng rất đơn giản, đó chính là chậm rãi điều động pháp lực, xua đuổi ma tức hắc ám trong cơ thể.   

Quá trình này cũng không phức tạp, chỉ có điều hơi lâu!