Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 277: Mười Bước Một Giết, Trăm Bước Một Trận Chiến (1)



Sắc mặt Phương Nguyên lúc này cũng có chút tái nhợt, tóc mai ở hai bên đều bị mồ hôi bết lại, lồ ng ngực nhấp nhô gấp gáp, cho dù hắn có Huyền Hoàng chi khí vô cùng cô đọng, nhưng dưới sự tiêu hao liên tục với cường độ cao như vậy cũng cảm thấy cơ thể mệt mỏi, khả năng một mạch xông ra là không lớn, chỉ có thể tạm thời tìm một nơi tương đối an toàn thở dốc một lát, khôi phục lại pháp lực rồi nói sau!   

Có điều, ở trong Ma Tức hồ này, muốn thông qua đả tọa thổ nạp khôi phục nguyên khí là không thể nào.   

Hiện tại ma tức Hắc Ám xung quanh bọn hắn mặc dù so với trước đó mỏng hơn một chút, nhưng vẫn mười phần đáng sợ, nếu như tĩnh tọa thổ nạp ngược lại sẽ càng dễ dẫn tới bản thân bị ma tức Hắc Ám xâm nhập, bởi vậy chỉ có thể dựa vào một ít đan dược khôi phục nguyên khí, có điều dùng đan dược bổ sung pháp lực mà nói, cần phải có thời gian nhất định để luyện hóa, nhưng lúc này bọn hắn căn bản không có nhiều thời gian như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.   

"Ngươi không sao chứ?"   

Lạc Phi Linh trộm nhìn Phương Nguyên hỏi.   

Lúc này sau lưng Phương Nguyên đã thấm ướt mồ hôi, nhưng vẫn ngồi thẳng tắp, ánh mắt cảnh giác quan sát bốn phía.   

Nghe Lạc Phi Linh hỏi, Phương Nguyên cũng chỉ nhẹ nhàng khoát tay, không nói gì thêm.   

Lúc này bọn hắn tựa vào một mảnh nham thạch phía sau, trên đỉnh đầu, ma vân dày đặc, cách đó không xa ma vật chạy qua chạy lại, càng khiến cho người ta dâng lên cảm giác kh ủng bố từ đáy lòng. Đoạn đường này Lạc Phi Linh đuổi theo Phương Nguyên cũng mệt không kém, lúc này trên khuôn mặt nhỏ cũng vô cùng tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy Phương Nguyên như vậy lại thấp thỏm không yên, cứ thỉnh thoảng lại phải nhìn xem Phương Nguyên có còn ở đó hay không.   

"Ngươi sợ sao?"   

Phương Nguyên biết nàng đang nhìn mình, sau khi nghỉ ngơi một hồi, liền nhịn không được khẽ hỏi.   

Advertisement

"Hử?"   

Lạc Phi Linh hơi kinh ngạc, cười nói: "Làm gì có, gan của ta lớn vô cùng..."   

"Đùng..."   

Một khối đất từ bên cạnh chợt bong ra, nàng kinh hãi lập tức nhảy qua một bên.   

Thấy Phương Nguyên đang kinh ngạc nhìn mình, nàng lập tức hơi đỏ mặt, lúng túng nói: "Được rồi, cũng hơi sợ, kỳ thật ta... trước đó ta đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, ta cho rằng càng cách xa nơi có ma tức Hắc Ám nồng đậm nhất thì sẽ càng an toàn, không ngờ càng tiến gần ra ngoài ma vật càng nhiều, ngược lại là càng thêm hung hiểm..."   

Phương Nguyên thở hổn hển mấy hơi, khẽ nói: "Điều này chứng tỏ phương hướng chúng ta đi không sai, bởi vì càng tiến gần ra bên ngoài, ma tức Hắc Ám càng mỏng, ma vật ở bên ngoài sẽ đua nhau tiến vào nơi có ma tức Hắc Ám dày đặc hơn, bởi vậy chúng ta mới đối đầu chính diện với chúng!   

"A, vậy tiếp theo có phải sẽ càng nguy hiểm hơn hay không?"   

Lạc Phi Linh nghe Phương Nguyên nói vậy, lập tức lo lắng nhìn chung quanh.   

Phương Nguyên khẽ lắc đầu, kỳ thật hắn có một suy đoán rất đáng sợ, nhưng không muốn làm cho Lạc Phi Linh bị dọa sợ.   

"Nếu như... Ta nói là nếu như..."   

Lạc Phi Linh quan sát sắc mặt Phương Nguyên, tựa hồ do dự thật lâu mới thấp giọng nói: "Nếu như lát nữa gặp phải nguy hiểm, ngươi cảm thấy không bảo vệ được ta, muốn bỏ ta mà đi, vậy thì cứ đi đi thôi, mặc dù chắc chắn ta sẽ rất thương tâm, nhưng ta..."   

"Đùng..."   

Bên người nàng bỗng rớt xuống một khối đất đá, lập tức dọa cho nàng giật bắn.   

Phát hiện chỉ là mảng đất đá bị vách đá chấn động rơi xuống, nàng mới lúng túng nở nụ cười.   

Nhưng Phương Nguyên làm như không có thấy được sự lúng túng của nàng, sắc mặt nghiêm túc, nghếch tai nghe ngóng.   

Lạc Phi Linh cũng ngẩn người, lúc này mới ý thức được gì đó, chỉ thấy mặt đất chung quanh đang không ngừng rung rinh, khối đất đá kia chính là bị chấn động bực này rơi xuống, nàng vội vàng đứng dậy, nhìn về phía trước, thình lình thấy được phía trước bụi đất mù mịt, một đám lớn ma vật khó mà hình dung nổi đang chạy hết tốc lực tới, số lượng vô tận, tựa như cuồng triều ập tới!   

"Kia là..."   

Lạc Phi Linh run rẩy nói.   

Phương Nguyên cũng khẽ thở hắt ra: "Đây chính là đoàn ma vật từ chỗ xa nhất bị thu hút tới, bọn chúng từ bốn phương tám hướng đuổi theo ma tức Hắc Ám biến hóa chạy tới, vừa lúc hội tụ lại cùng một chỗ, tạo thành triều cường ma vật, ta cũng không biết số lượng bọn chúng nhiều bao nhiêu, nhưng ta biết, nếu như chúng ta có thể từ trong đó giết ra ngoài, thì sẽ an toàn..."   

"Thế nhưng... Có thể giết ra ngoài sao?"   

Lạc Phi Linh ngơ ngác nhìn ma triều như một đám mây đen hạ xuống mặt đất kia, giọng nói hơi lạc đi.   

"Vừa rồi ngươi nói thật chứ?"   

Phương Nguyên bỗng nhiên nhìn về phía nàng cười cười, nói: "Cho dù ta quăng ngươi ra ngoài, ngươi cũng sẽ không trách ta?"   

Lạc Phi Linh lập tức biến sắc: "Đương nhiên là giả, ngươi dám quăng ta ra, chắc chắn ta sẽ hận ngươi chết đi được..."   

"Ha ha..."   

Phương Nguyên lúc này tỏ ra thoải mái, nói: "Cho dù ta không quăng ngươi, quãng đường tiếp theo ngươi cũng không theo kịp!"   

Vẻ mặt Lạc Phi Linh lập tức trở nên hoảng sợ, nhìn về phía một mảng đen kịt từ phía nam đang kéo tới kia, nàng biết Phương Nguyên nói thật, những ma vật kia quá nhiều, đơn giản là như thủy triều, chân nàng thì đang đau dữ dội, thân pháp không tiện, tốc độ cũng không tăng lên nổi, căn bản không có khả năng theo kịp Phương Nguyên, Phương Nguyên không cần quăng nàng, chỉ cần giữ nguyên tốc độ xông tới như trước cũng có thể bỏ rơi nàng.   

Trông thấy ánh mắt hoảng sợ thấp thỏm của nàng, Phương Nguyên thở dài một hơi, xoay người lại, đưa lưng về phía Lạc Phi Linh.   

"Cho nên chỉ có một biện pháp, lên đây đi, ta cõng ngươi!"   

"Ngươi..."   

Nghe lời này, nhất thời Lạc Phi Linh lấy làm kinh hãi, ánh mắt trở nên phức tạp nhìn Phương Nguyên.   

"Chu tiên sinh trước kia nói với ta, có thù không báo uổng là trượng phu, có ân không báo uổng làm người!"  

Phương Nguyên thanh âm rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên: "Hôm qua ngươi đã cứu ta một mạng, cho nên bất kể như thế nào ta cũng sẽ không bỏ ngươi!"